Edit: Nại Nại (Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Linh La thích thú nhỏ kia, nhưng Vu Hoan không thích, cũng chỉ có thể không tình nguyện nhìn Linh La ôm nó vào trong ngực như ôm con của mình. Quên đi, coi như nuôi thêm một con sủng vật. Trong lòng Vu Hoan tự an ủi mình như thế. "Đúng rồi, Khuyết Cửu." Lúc này Vu Hoan mới nhớ còn có người mất tích: "Đi tìm nàng ta." "Ta đi, ngươi ở chỗ này chờ." Dung Chiêu giữ chặt Vu Hoan, lạnh giọng phân phó. Cũng mặc kệ Vu Hoan đồng ý hay không đồng ý, xoay người đi mất. Vu Hoan nhìn Linh La đã quên hết tất cả kia, cuối cùng cũng không đi theo. Vu Hoan cách xa Liên Mặc thêm một khoảng cách, thẳng đến khi không còn hửi thấy mùi máu tươi mới dừng lại. Sắc trời dần dần ảm đạm, ánh lửa chiếu sáng một vùng của không giannhỏ bé này, trái tim của Vu Hoan ẩn ẩn có chút bất an khó chịu, ở trong lòng không ngừng gọi Dung Chiêu, lúc trước Dung Chiêu sẽ đáp một tiếng, nhưng sau đó không còn âm thanh nào nữa. Đợi một lúc, sắc mặt của Vu Hoan khó coi đứng dậy, đi về phương hướng mà Dung Chiêu rời đi. "Tiểu Hoan Hoan, ngươi đi đâu thế?" Linh La ôm thú nhỏ đã ngủ, ngồi bên đống lửa, nghi hoặc hỏi Vu Hoan. Vu Hoan mím môi, nói: "Ta đi xem thử, ngươi ở đây chờ ta, rất nhanh ta sẽ về tới." Nói xong, đưa Kinh Tà Đao mà Linh La trả lại cho mình trước đó: "Có chuyện gì thì bảo Kinh Tà Đao liên hệ với Thiên Khuyết Kiếm." Linh La tiếp nhận Kinh Tà Đao, nhếch miệng cười toe toét: "Tiểu Hoan Hoan trở về nhanh một chút nha." Vu Hoan gật đầu lung tung, xoay người đi vào trong bóng đêm. Trong lòng Vu Hoan cảm ứng vị trí của Dung Chiêu, Vu Hoan vội vã đi về hướng đó. Nhưng khi Vu Hoan nhìn thấy sương mù bị bao phủ trong bóng đêm trước mắt, nỗi lo lắng trong lòng dâng lên như thủy triều. Tại sao Dung Chiêu đến đây? Mười hai vách đá cao chót vót trong bóng tối như ẩn nấp những con dã thú khổng lồ, chờ đợi cơ hội hành động. Trong lòng Vu Hoan không ngừng gọi Dung Chiêu, nhưng Dung Chiêu không hề đáp lại, thứ duy nhất nàng có thể cảm ứng được, chính là vị trí của Dung Chiêu. Vu Hoan chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào vùng đất nơi xa xôi ở trung tâm của mười hai vách đá. Hắn... Ở đó. Trên người Vu Hoan không ngừng bốc lên từng đợt từng đợt hàn ý, siết chặt các ngón tay cầm Thiên Khuyết Kiếm, đến nổi trắng bệch cả bàn tay. Hít sâu một hơi, Vu Hoan trực tiếp từ vách núi nhảy xuống, gió lạnh thổi lên đánh vào người nàng, như dao cắt. Dung Chiêu... tốt nhất ngươi nên cho ông một lý do chính đáng, nếu không, ông mà không giết chết ngươi, ông không phải tên Vu Hoan nữa! Lòng Vu Hoan nghĩ thế, mới cảm thấy rét lạnh không khó vượt qua như vậy nữa. Tốc độ rơi xuống rất nhanh, ngay khi vừa đặt chân trên mặt đất, Vu Hoan vội vàng lao thẳng đến vị trí trung tâm kia. Sương mù dày đặc bao quanh tầm nhìn của Vu Hoan, nàng chỉ có thể dựa vào trực giác của mình để tránh đầm lầy dưới chân. Vu Hoan mất một canh giờ mới có thể đến vị trí của Dung Chiêu, nhưng bốn phía vẫn là sương mù dày đặc, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ thứ gì. "Dung Chiêu!" Vu Hoan gân cổ lên hô to. Âm thanh trong sương mù truyền đi rất xa, lại mông lung quay ngược trở lại. Vu Hoan quay tại chỗ một vòng, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bốn phía, trừ bỏ âm thanh của nàng, cách đó không xa còn có động tĩnh rất nhỏ. Vu Hoan không chút suy nghĩ, chạy về hướng đó, trên người nàng không có thứ gì có thể chiếu sáng, chỉ có thể dựa vào trực giác và đôi tai để tìm kiếm trong màn sương mù. "Vu Hoan cô nương..." Giọng nói rất nhỏ rơi vào trong tai Vu Hoan, thân hình nàng run lên, nhảy vài bước đến bóng đen phía trước. Mặc dù giọng nói có thay đổi một chút, nhưng Vu Hoan vẫn có thể phân biệt được, đó là Khuyết Cửu. "Dung Chiêu đâu?" Vu Hoan duỗi tay nâng bóng đen dậy: "Ngươi có nhìn thấy hắn không?" Vu Hoan không phát hiện ra biểu hiện của mình bây giờ làm cho người ta sợ hãi khủng khiếp như thế nào. "Ta không biết, ta chưa từng gặp Dung Chiêu công tử." Trong giọng nói của Khuyết Cửu lộ ra tia đau đớn. Tay Vu Hoan siết chặt, giọng nói có chút vội vàng: "Dung Chiêu tới tìm ngươi, ta có thể cảm giác được hắn ở gần đây, ngươi không gặp được hắn sao?" Khế ước của nàng và Dung Chiêu sẽ không sai, Dung Chiêu khẳng định ở gần đây. Cho dù Vu Hoan hỏi thế nào đi nữa, câu trả lời của Khuyết Cửu vẫn là không biết. Nàng từ trên đỉnh núi kia nhảy xuống, không biết sao lại hôn mê bất tỉnh như thế này, sau khi tỉnh lại đã ở đây, linh lực trong cơ thể mất hết không còn sót lại chút gì. Nàng cũng đã cố gắng đi ra ngoài, nhưng mà sau thời gian dài, nàng đều không thoát khỏi đám sương mù này, linh lực trong cơ thể cũng không hề khôi phục lại, ngược lại thể lực chống đỡ hết nổi. Vu Hoan nghe xong liền trầm mặc, vừa rồi khi nàng đỡ Khuyết Cửu, nhân cơ hội đó dò xét thân thể của Khuyết Cửu, xác thật không có linh lực. Nhưng Vu Hoan lại ở đây không có chỗ nào không khỏe, linh lực và Linh Hồn Chi Lực đều hoàn hảo vẫn còn nguyên vẹn. "Ngươi có thể đi không?" Vu Hoan kiên nhẫn hỏi Khuyết Cửu. Khuyết Cửu cố gắng đứng yên một lúc, hồi lâu mới nói: "Có thể." Ấn đường của Vu Hoan nhảy nhảy, trực tiếp ôm Khuyết Cửu, ngữ khí không tốt mở miệng: "Không được thì đừng cậy mạnh, ta không có nhiều thời gian chăm sóc ngươi." Má của Khuyết Cửu nóng lên, nếu không phải quen với thái độ của Vu Hoan trước đó, nàng ta có thể khó chấp nhận Vu Hoan như thế này, mặc kệ chuyện tốt hay là chuyện xấu, chế giễu trào phúng là tính cách của nàng. Với việc có Khuyết Cửu con chồng trước này, tốc độ của Vu Hoan đương nhiên chậm hơn, vị trí của Dung Chiêu cũng liên tục di chuyển, rõ ràng là cảm giác được Dung Chiêu rất gần, nhưng không nhìn thấy được người, gọi thế nào cũng không phản ứng. "Vu Hoan cô nương, Dung Chiêu công tử thật sự ở đây sao?" "Ừm." Vu Hoan tùy ý lên tiếng, chuyện nàng và Dung Chiêu có khế ước, đương nhiên không thể nói ra, vì vậy cũng không dễ để giải thích bất cứ điều gì với Khuyết Cửu. Khuyết Cửu mấp máy môi, tuy nàng ta không thể nhìn thấy biểu cảm của Vu Hoan, nhưng mà nàng ta có thể cảm giác được, bây giờ Vu Hoan hẳn rất sốt ruột, vì thế lập tức sửa miệng: "Dung Chiêu công tử lợi hại như vậy, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ngươi đừng lo lắng." Đúng là Dung Chiêu lợi hại, nhưng đó là khi hắn gặp những kẻ cặn bã có sức chiến đấu không ra gì mà thôi. Nếu hắn gặp phải thứ không phải là người, lấy tình trạng hiện tại của hắn, chỉ có nước bị người ta đánh ngất mà thôi. Không phải Vu Hoan khinh thường Dung Chiêu, mà là thân thể bây giờ của Dung Chiêu chính là trạng thái như vậy. Lực lượng của phong ấn không hoàn toàn tiêu tan, không chỉ giam cầm một phần ký ức của hắn, mà còn giam cầm sức mạnh của hắn. "Ngươi có thể cảm ứng được hắn không?" Vu Hoan nheo mắt nhìn Thiên Khuyết Kiếm đang bay bên cạnh. Thiên Khuyết Kiêm bay tung lung từ trái sang phải, tỏ vẻ nó cũng không biết. Bản thể của hắn cũng không biết... Lòng của Vu Hoan càng ngày càng bực bội, sắc mặt âm u băng hàn, khóe miệng đóng lại thành một đường thẳng, sâu trong đáy mắt lan ra một cổ lửa giận, cùng với lo lắng rất nhỏ. Ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua sương mù dày đặc, Vu Hoan ngẩng đầu nhìn bầu trời trắng xóa trên không, trời sáng rồi sao? "Chi chi... chi chi..." Tim Vu Hoan đập nhanh hơn một nhịp, đây là âm thanh của thú nhỏ, sao nó lại ở đây? Vu Hoan nhìn theo nơi phát ra âm thanh, sương mù tan đi rất nhanh, một nhúm ánh sáng trắng từ bên trong lao vụt ra, thẳng tắp nhào vào trên người Vu Hoan. "Chi chi... chi chi chi chi!" Móng vuốt của thú nhỏ bấu vào vạt áo của Vu Hoan, cọ cọ bò lên người nàng, kêu dồn dập. Vu Hoan chỉ là nhíu nhíu mày nhìn nó, nó không ở cùng với Linh La đợi ở đó, chạy đến đây làm gì? Thú nhỏ thấy Vu Hoan bất động, âm thanh cất cao lên không ít: "Chi chi chi chi!!"