(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 86
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Vèo...." Thiên Khuyết Kiếm đâm vào bụng linh thú nửa tấc.
Vu Hoan bình tĩnh rút Thiên Khuyết Kiếm ra: "Trượt tay."
Sau đó, nàng thay đổi vị trí, lại lần nữa buông Thiên Khuyết Kiếm ra.
Vu Hoan không phải thứ yếu hại, lực đạo cũng không nặng cho nên linh thú kia chỉ có cảm giác đau đau.
"Lại cho ngươi một cơ hội nữa, nếu không đứng dậy, ta sẽ thọc vào chỗ này của ngươi." Vu Hoan chống thanh kiếm trên cổ linh thú, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm nó.
Nội tâm nhỏ bé của linh thú run lên, từ từ đứng dậy, cái gì là cách thú, cái gì là cốt khí? Ngay cả mạng sống cũng không còn thì có cái rắm mà xài!
"Đưa ta đến núi Linh Tứ." Vu Hoan vỗ vỗ đầu linh thú, tránh thân mình ra.
Ai ngờ linh thú càng run lợi hại hơn, một bước cũng không bước nổi, mắt thú tràn đầy sợ hãi.
Nó vất vả lắm mới có thể chạy ra khỏi núi Linh Tứ, giờ không muốn quay lại cái nơi mật đạo ma quái kia đâu!
Vu Hoan nhíu mày, lại đặt Thiên Khuyết Kiếm lên cổ linh thú, hung thần ác sát nói: "Dẫn đường."
Linh thú run run, nước mắt lưng tròng bước một bước nhỏ, sao con người đáng sợ quá vậy? Hu hu hu...
Núi Linh Tứ là một ngọn núi rất đặc biệt.
Đờ mờ, cũng không phải là một ngọn núi mà là toàn bộ ngọn núi nối thành một mảnh núi non.
Nghĩ lại cũng đúng, làm gì có một ngọn núi nào có thể chứa được một bầy linh thú.
Linh thú đưa Vu Hoan đến núi Linh Tứ còn một khoảng cách thì ngừng lại, Vu Hoan vốn để nó dẫn đường nên cũng không để ý.
"Đây là núi Linh Tứ..." Vẻ mặt Linh La cảm thán: "Thê thảm như vậy sao? Sao những linh thú kia có thể sống được hay vậy?"
Ở nơi xa núi non, khô vàng một mảnh, những hòn đá lởm chởm, nhìn không ra chỗ nào có một màu xanh lục, núi non ở bốn phía đều quanh quẩn một tầng sương mù, nhìn qua có chút âm âm trầm trầm.
Mà lúc này, nói non rất an tĩnh, anh tĩnh đến...
Dường như nơi đây không còn một con vật nào còn sống.
Trong lòng Vu Hoan trầm xuống, rốt cuộc ở đây phong ấn cái dạng ác thú gì vậy?
Từ chân núi lên tới ngọn núi, dọc theo đường đi Vu Hoan ngẫu nhiên nhìn thấy các đoạn xương khô của của bọn linh thú bị đá lung tung, đôi khi còn nhìn thấy linh thú bị dẫm đạp đến chết.
"Vu Hoan cô nương, ngươi không cần những linh thú đó sao?" Khuyết Cửu nghi hoặc nhìn Vu Hoan.
Tuy cấp bậc của linh thú đó không cao, nhưng cũng không có thấp đâu. Có thể bán không ít tiền đó, một ít gia tộc lớn nhìn thấy sẽ không buông tha.
Nhưng mà thiếu nữ ở phía trước kia, mắt nhìn thẳng phía trước, một cái liếc mắt cũng không thèm chia cho những con linh thú đó.
Vu Hoan nghe thấy Khuyết Cửu hỏi chuyện, quay đầu nhìn nàng ta một cái, ghét bỏ nói: "Không cần, khó coi chết đi được ấy!"
Nàng cũng không cần mấy thứ này, mấy thứ này lấy về làm cái lông gì!?
Khóe mắt Khuyết Cửu giật giật khó phát hiện, đáng giá là được, còn quản khó coi hay không khó coi...
Khuyết Cửu chần chờ, cuối cùng cũng không để ý tới những thi thể linh thú nằm la liệt trên đường.
Tuy rằng đã đạt thành giao dịch với Vu Hoan, nhưng mà nàng ta rất rõ ràng, Vu Hoan sẽ không bởi vì chuyện giao dịch đó mà đối xử đặc biệt chiếu cố, nên tuỳ thời điểm, nàng sẽ mặc kệ làm theo ý mình như cũ.
"Hô... Tiểu Hoan Hoan, nghỉ ngơi một chút đi. Mệt quá à!" Linh La túm vạt áo của Vu Hoan, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, miệng há to thở phì phò.
Vu Hoan nhìn nhìn về phía trước, còn thiếu chút nữa là lên đến đỉnh núi rồi. Nghĩ nghĩ, trực tiếp bế Linh La lên tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
"Tiểu Hoan Hoan, sao bỗng nhiên ngươi đối xử tốt với ta vậy?" Linh La có chút "thụ sủng nhược kinh"*.
(*Thụ sủng nhược kinh: Thụ sủng nhược kinh là câu hán việt được dịch từ 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được người ta yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
Dựa theo lẽ bình thường, Tiểu Hoan Hoan hẳn sẽ là châm chọc mỉa mai mới đúng, thế nào mà nàng lại không nói lời nào mà ôm nàng lên núi?
Là mình chưa tỉnh ngủ hay là do Tiểu Hoan Hoan chưa uống thuốc?
"À, đợi một lát nữa nếu gặp tên ác thú kia, xác suất chạy trốn của ta sẽ lớn hơn một chút." Vu Hoan bình tĩnh đáp.
Linh La: "..." Đây là muốn lấy nàng đối phó với ác thú đó hả?
Nàng biết ngay mà, biết ngay Tiểu Hoan Hoan không hề thiện lương như thế mà!
Nghĩ đến đó, Linh La ôm chặt cổ Vu Hoan, nàng là có tinh thần đoàn đội, muốn chết thì cùng chết!
Rất nhanh đã đến đỉnh núi, chỉ là vừa đến đỉnh núi, Vu Hoan thấy được vật còn sống.
"Là hồ ly..." Linh La kinh hô một tiếng: "Chẳng lẽ đây là ác thú trong lời đồn sao? Lớn lên đẹp vậy sao?"
Hồ ly xác thật khá xinh đẹp, hơn nữa còn rất lớn, nó nằm ở nơi đó, từ trong mắt Vu Hoan nhìn thấy nó tựa như một ngọn núi nhỏ.
Đây đờ mờ là hồ ly biến dị đúng không?
"Trong cái đuôi của nó hình như có thứ gì đó." Khuyết Cửu chỉ chỉ nhúm tuyết trắng kia, trong đó ẩn ẩn che dấu một vật màu đen.
Không biết có phải cảm nhận được có người đến hay không, hồ ly kia đột nhiên động đậy, vặn vẹo cái đầu nhìn sang, mắt hồ ly màu hổ phách đang nhìn thấy Vu Hoan, trong nháy mắt hiện lên tia vui sướng, nhưng sau một giây lại ảm đạm đi.
Vu Hoan quái dị nhìn hồ ly kia, nhìn thấy ông thì hưng phấn cái quỷ gì? Còn thất vọng lại là cái quỷ gì nữa?
Hình như nàng đâu có quen biết con hồ ly này...
Từ từ... nói đến hồ ly, Vu Hoan nhớ đến tên nam nhân trước cửa thành kia, bên người hắn không phải mang theo một thiếu niên, mà là một con hồ ly?
Hồ ly giật giật cái đuôi, lộ người ra bên trong, đó là một nam nhân, trên quần áo màu trắng xám đều là vết máu loang lổ, màu tóc đen dài tán loạn trên lông hồ ly trắng như tuyết, khuôn mặt tinh xảo ôn nhu quanh quẩn tia thống khổ, hơi thở mỏng manh đến độ tuỳ thời tuỳ lúc là có thể bị đánh treo.
Hồ ly dùng đuôi cuốn nam nhân lên, đặt nam nhân bình ổn trên mặt đất, như đang khẩn cầu nhìn Vu Hoan Xin ngươi cứu công tử nhà ta.
Con ngươi Vu Hoan tối sầm lại, quả nhiên là bọn họ...
Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?
Vu Hoan nhìn Liên Mặc bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, không muốn xen vào chuyện của người khác nhưng nhớ đến câu nói của Liên Mặc nói ở cửa thành kia, nàng liền không có cách nào xoay người rời đi.
Linh La nhìn Vu Hoan đi đến bên cạnh nam nhân kia, cũng kinh ngạc không kém. Vu Hoan không nên xen vào chuyện của người khác!
Hồ ly nhìn thấy Vu Hoan đi đến, như được yên tâm, thân thể to lớn nhanh chóng co lại, biến thành hồ ly nhỏ như bình thường, mỏi mệt tới cực điểm nhắm hai mắt lại.
Vu Hoan quét mắt nhìn hồ ly, nó cũng không sợ mình làm gì bất lợi đến họ sao?
Nghĩ lại, thì hai lần gặp mặt của bọn họ cũng không tính là vui vẻ gì đi!?
Đương nhiên hồ ly lo lắng...
Chỉ là nó không có cách nào đi xuống núi được, nó đánh cược. Nếu đánh cược chính xác, là có thể cứu công tử nhà nó một mạng, nếu đánh cược sai rồi, thì nó cùng chết với công tử.
Vu Hoan duỗi tay xem xét bắt mạch của Mặc Liên, linh lực trong cơ thể hỗn loạn... Vu Hoan đột nhiên kinh hoảng nhìn khuôn mặt của Liên Mặc, sao nàng không thấy được linh hồn của hắn dao động vậy...
Giây tiếp theo lại lắc đầu...
Không, không phải là dò không được, mà là, vô cùng yếu ớt, yếu ớt đến độ bất cứ lúc nào cũng có thể khiến nàng xem nhẹ.
Linh hồn của một người yếu ớt thành như vậy, căn bản không có cách nào duy trì hành động bình thường, làm sao mà hắn có thể chạy loạn khắp nơi vậy?
"Sao vậy Tiểu Hoan Hoan?" Linh La phát hiện Vu Hoan có chỗ không đúng, đi đến bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn chằm chằm Liên Mặc: "Úi, là bọn họ ư! Sao bọn họ lại ở đây thế?"
Linh La nghi hoặc, đương nhiên cũng là chuyện mà Vu Hoan nghi hoặc.
Linh hồn của người nam nhân này suy yếu thành cái dạng này, lại xuất hiện trên núi Linh Tứ có truyền thuyết phong ấn ác thú, trong tình trạng trọng thương hôn mê.
Đừng nói đây là sự trùng hợp, ở đâu ra nhiều chuyện trùng hợp như vậy!
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
18 chương
11 chương
9 chương
40 chương
73 chương
49 chương