Edit: Nại Nại (Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Bây giờ Dung Chiêu mới nhớ lời nói lúc trước của Vu Hoan, không khỏi nhíu nhíu mày: "Ngươi biết chúng ta đang ở đâu?" Sức mạnh của Định Linh Châu rất lớn, Vu Hoan muốn dùng sức mạnh của Định Linh Châu đi ra ngoài, điều kiện tất yếu là phải biết vị trí của bọn họ là ở chỗ nào, mới có thể khống chế sức mạnh của Định Linh Châu không đả thương đến bản thân mình. "Đương nhiên, chắc ngươi cũng không xa lạ gì đâu." Hắn không xa lạ? Thời gian không ngừng được thiết lập lại... Sẽ không làm chết người.. "Nơi vứt bỏ luân hồi chuyển thế?" Trong giọng nói bình tĩnh của Dung Chiêu dao động. Dung Chiêu liếc nhìn Vu Hoan một cái, đuôi lông mày nàng mang theo một chút ấm áp, ngoài miệng lại là trào phúng: "Dung Chiêu, ta phát hiện gần đây ngươi càng ngày càng ngốc, chẳng lẽ ở cái thế giới ngu xuẩn này lâu rồi, ngươi bị lây bệnh?" Dung Chiêu: "..." Đột nhiên không muốn nói chuyện với nàng nữa! "Ngươi biết khi nào?" "À, lúc trước nhìn thấy thời gian không ngừng được thiết lập lại nên hoài nghi, vừa rồi ở nơi Tô Sâm này được chứng thực." "Nơi vứt bỏ luân hồi chuyển thế sớm đã bị phong bế, sao sẽ còn có lối đi?" "Ngươi hỏi ta? Làm sao mà ta biết, ngươi đi hỏi Sáng Thế Thần á, đó không phải là chuyện nàng ta làm ra sao? Có khả năng là do nàng ta lười biếng, thời điểm phong ấn đặc biệt làm riêng á!" Vu Hoan không chút nào che dấu sự khinh thường đối với Sáng Thế Thần. Dung Chiêu: "..." Nói Sáng Thế Thần như vậy ngay trước mặt hắn cũng được sao? Thật sự không muốn cùng nàng nói chuyện. Nơi vứt bỏ luân hồi chuyển thế là nơi Sáng Thế Thần tạo ra nuôi nhốt một ít đại mãnh thú cực kỳ nguy hiểm, chỉ vào mà không ra. Sau đó loài người có tội ác tày trời cũng sẽ bị lưu đày đến nơi đây, nhưng mà trước Sáng Thế Thần ngã xuống, nơi này đã bị Sáng Thế Thần phong bế lại, tiến không được mà ra cũng không được. Lúc hai người nói chuyện, đã đến nơi ba người kia dừng lại, Yến Hồng Thiên đỏ mắt nhìn Hạ Miểu Miểu bên cạnh, mà Tô Sâm đứng ở nơi xa hơn một chút, ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Hạ Miểu Miểu. "Đây là có ý gì?" Tô Sâm bình tĩnh trầm ổn hơn Yến Hồng Thiên nhiều, mặc dù không biết đây là đâu, nhưng không giống Yến Hồng Thiên mất chừng mực như vậy. "Không gian được tạo ra từ hồn phách của Hạ Miểu Miểu, thứ chúng ta nhìn thấy cũng chỉ là ký ức của Hạ Miểu Miểu, chỉ nhìn mà không thể tham gia vào." Vu Hoan nhún vai, rất là phối hợp trả lời Tô Sâm. "Ngươi là ai? Vì sao biết nhiều như vậy?" Tô Sâm lạnh giọng chất vấn Vu Hoan. "À..." Vu Hoan học ngữ khí của Tô Sâm: "Không phải ngươi là thầy bói sao? Ngươi bói đi, tính ra được thì ta sẽ nói cho ngươi biết!" Tô Sâm: "..." Xốc bàn, nếu mà ta tính ra được thì ta còn cần ngươi nói sao? Yến Hồng Thiên bên kia nhìn chằm chằm hai người trước mắt hắn, thân hình hơi hơi có chút run rẩy, trong mắt toát ra tia hối hận cùng đau đớn. "Miểu Miểu..." Yến Hồng Thiên "bịch" một tiếng quỳ xuống, thấp giọng nức nở. Âm thanh kia kích động đến Tô Sâm đang trừng mắt với Vu Hoan, Vu Hoan dẫn đầu quay đầu sang nhìn thấy Yến Hồng Thiên đang quỳ rạp trên mặt đất cùng với một nam một nữ trước mặt hắn. Cũng may Vu Hoan mù mặt cho nên nhìn qua hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị trộn lẫn. "Ngươi là người ở đây?" Hạ Miểu Miểu tức giận trừng mắt Yến Hồng Thiên, không biết vừa rồi Yến Hồng Thiên nói gì đó, chọc Hạ Miểu Miểu tức giận. Lúc ấy Yến Hồng Thiên nhìn qua còn là một thiếu niên mới lớn rực rỡ như ánh mặt trời, nói chuyện cũng rất tùy tiện: "Đúng vậy, ta sinh ra ở đây, ngươi là người ở bên ngoài đến?" "Ừ." Cảm xúc của Hạ Miểu Miểu đột nhiên dâng lên: "Cũng không biết còn có thể ra ngoài hay không." "Cha ta nói ở đây không ra được." Những lời đó vừa mới nói xong, Hạ Miểu Miểu đột nhiên khóc lên, Yến Hồng Thiên ngẩng người, sau đó liền luống cuống: "Ngươi đừng khóc mà, tuy rằng không thể đi ra ngoài, nhưng sinh sống ở đây cũng khá tốt, cùng lắm thì... cùng lắm thì ngươi cùng ta trở về phủ thành chủ, ta chăm sóc ngươi." Hạ Miểu Miểu càng khóc dữ dội hơn, nước mắt lả chả rơi xuống, khuôn mặt nhỏ khóc đến tái nhợt. Yến Hồng Thiên không biết làm sao nhìn Hạ Miểu Miểu, cũng không biết cách an ủi nàng. Mà đúng lúc này, nơi xa có bóng trắng chạy về phía bên này, ở nơi xa xa còn có một đám người đi theo. Không cần nhìn khuôn mặt, chỉ xem một thân y phục kia cũng có thể phân biệt được đó là Tô Sâm. "Hồng Thiên, ngươi lại dám chạy loạn nữa, trở về nhất định ta sẽ nói cho thành chủ biết." Người chưa tới, tiếng đã đến trước. Yến Hồng Thiên như tìm được tâm phúc, nhảy cẩng lên nhanh chóng chạy đến trước mặt Tô Sâm, nửa kéo nửa túm hắn đến trước mặt Hạ Miểu Miểu. "A Sâm, ngươi mau giúp ta an ủi nàng ấy đi." Tô Sâm nhíu mày, trước tiên lộ ra thần sắc đề phòng: "Nàng ta là ai?" "À, nàng ấy là người từ bên ngoài tiến vào, vừa rồi ta nhìn thấy nàng ấy bị linh thú truy đuổi, cho nên liền giúp nàng ấy một chút, nhưng mà bây giờ nàng ấy đột nhiên khóc, khóc đến mức đầu ta đều đau, ngươi mau giúp ta an an ủi ủi nàng ấy đi." Yến Hồng Thiên dùng sức lôi Tô Sâm đến trước mặt Hạ Miểu Miểu. Tô Sâm không dao động, ngược lại còn giáo huấn Yến Hồng Thiên: "Hồng Thiên, ngươi là thiếu thành chủ, vạn nhất có gì bất trắc, ta biết ăn nói thế nào với thành chủ? Nàng ta lai lịch không rõ, sao ngươi có thể tùy tiện cùng nàng ta ở bên nhau?" "Aiyo, ta biết rồi. Nhưng mà ngươi xem người ta chỉ là một tiểu cô nương, có thể có âm mưu quỷ kế gì được, A Sâm, ta biết ngươi tốt nhất, ngươi mau giúp ta đi, nếu mà nàng ấy còn khóc nữa, ta thật sự hỏng mất." Vẻ mặt Yến Hồng Thiên khẩn cầu nhìn Tô Sâm, sau đó đẩy hắn đến trước mặt Hạ Miểu Miểu. Trên mặt Tô Sâm hiện lên tia bất đắc dĩ, nhưng không lay chuyển được Yến Hồng Thiên, đành phải ngồi xổm xuống, rối rắm một lát mới lên tiếng, chẳng qua ngữ khí cũng không tốt chỗ nào: "Đừng khóc." Âm thanh nức nở của Hạ Miểu Miểu đột nhiên nhỏ lại, không biết là bị Tô Sâm dọa đến hay là khóc mệt rồi. Yến Hồng Thiên lập tức trợn tròn mắt, vỗ vỗ bả vai Tô Sâm: "A Sâm, ngươi thật lợi hại." Tô Sâm trừng mắt nhìn Yến Hồng Thiên, xách theo cổ áo hắn liền đi: "Đi nhanh đi, trời sắp tối rồi, nhanh chóng quay về Hắc Ma Thành." "Aiz aiz nàng ấy nàng ấy..." Yến Hồng Thiên giãy giụa muốn dừng lại: "Chúng ta không thể bỏ nàng ấy ở đây được, buổi tối rất nguy hiểm." "Lo cho bản thân ngươi trước đi!" Tô Sâm đè lại Yến Hồng Thiên, bước nhanh rời đi, chỉ còn lại một mình Hạ Miểu Miểu ngồi xổm trên đất, hốc mắt sưng đỏ nhìn hai bóng người càng lúc càng xa, tầm mắt mơ hồ. Sắc trời dần dần ảm đạm xuống, Hạ Miểu Miểu vẫn luôn ngồi xổm ở đó, run bần bật, không biết có phải vận khí của nàng may mắn hay không, trong đêm đó đều không gặp linh thú. "Chậc chậc, Tô Sâm, không nhìn ra được nha, ngươi lại là người máu lạnh như vậy." Vu Hoan ôm cánh tay của Dung Chiêu, nhìn nhìn Tô Sâm. Từ góc độ này của nàng, thấy không rõ biểu tình của Tô Sâm, chỉ có thẻ nhìn thấy sườn mặt của hắn, cùng với bàn tay đang nắm chặt ống tay áo. Thấy Tô Sâm không đáp lời, Vu Hoan cũng không cảm thấy không thú vị, ngược lại còn cảm thấy hứng thú bừng bừng nói: "Hiện tại có phải cảm thấy đặc biệt hối hận không? Có phải cảm thấy nếu như lúc ấy ngươi đưa nàng ta về, có phải kết quả sẽ khác đi?" "Đủ rồi!" Tô Sâm gầm nhẹ. Vu Hoan bĩu môi, vô cùng khí phách rống lại: "Rống cái gì mà rống? Nói chuyện là tự do của ta, ngươi có nghe hay không đó là tự do của ngươi."