Edit: Nại Nại (Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Tầm mắt Vu Hoan tìm tòi trong căn phòng đơn sơ vài vòng, cuối cùng không thể không thừa nhận, nam nhân trước mắt này chính là ông nội trong miệng Tô Ninh, quả thật là điên mà! Từ lúc Vu Hoan và Dung Chiêu tiến vào, nam nhân kia cũng không ngẩng đầu, mà vẫn luôn cúi đầu viết viết vẽ vẽ. Tô Ninh dường như đã quen, bưng ghế lại cho Vu Hoan và Dung Chiêu, rót nước trà: "Các ngươi chờ một lát, khi ông nội viết chữ không thích bị người khác quấy rầy." Vu Hoan giữ chặt tay Tô Ninh, có chút không xác định hỏi: "Đây thật sự là ông nội của ngươi sao? Chứ không phải ca ca gì đó?" Nàng bị mù mặt nhưng mà tuổi tác vẫn nhìn ra được. Tô Ninh bật cười lắc đầu: "Đây là ông nội của ta, ngươi cũng biết người ở đây không hề già cả, ông nội bao nhiêu tuổi, ta cũng không biết." Như thế... Có phải hắn đến đây một mình để tìm ra ý nghĩa của việc thời gian được thiết lập không? "Kiếm Linh Thiên Khuyết Kiếm." Tiếng nói thanh triệt từ trong phòng phát ra, cùng với một âm thanh nhẹ nhàng của cuốn sách đang đóng. Dung Chiêu dời tầm mắt từ Vu Hoan đến trên người nam nhân kia, không có hứng thú lại lần nữa quay về trên người Vu Hoan. "A..." Nam nhân kia đứng lên, sửa soạn lại y phục hơi lộn xộn trên người. Tính tình Vu Hoan nóng nảy, ghét nhất chính là loại có chuyện mà không nói lại còn dùng phương thức giao tiếp nàng không hiểu này: "Thời gian không ngừng được thiết lập lại có nghĩa là gì?" Cuối cùng tầm mắt nam nhân cũng liếc nhìn Vu Hoan một cái, người nam nhân này trông có vẻ thiếu kiên nhẫn, so với Yến Hồng Thiên, người nam nhân này dịu dàng ôn nhu hơn, đương nhiên Vu Hoan nhìn không ra. "Các ngươi đến đây làm gì?" Nam nhân không trả lời câu hỏi của Vu Hoan, ngược lại hỏi bọn họ. "Dựa vào đâu phải nói cho ngươi biết?" Vu Hoan chính là loại người bị người khác đụng vào liền lập tức xù lông lên bảo vệ mình, người nam nhân này không thể hiểu được, mặc dù không có lý do gì đặc biệt, nàng cũng không muốn nói cho hắn ta nghe. "Vậy tại sao ta phải nói với ngươi?" Nam nhân vẫn không tức giận, chỉ là cười cho qua chuyện. "Không nói thì không nói, ai cần chứ." Vu Hoan bĩu môi, muốn nàng cúi đầu, không có cửa! Nam nhân kinh ngạc, hiển nhiên đã đoán sai tính tình của Vu Hoan. Dung Chiêu có chút thương hại nhìn nam nhân liếc mắt một cái, muốn tính kế Vu Hoan... quả thật là tìm chết, nữ nhân này trước đến nay đều không chơi bài theo lẽ thường. "Khụ khụ..." Tô Sâm xấu hổ hắng hắng cổ họng, ánh mắt chuyển đến trên người Tô Ninh: "Ninh Nhi, có đem đồ đến không?" "Có ạ, đều ở đây." Tô Ninh vội vàng lấy mấy cái hộp lúc trước ra, theo thứ tự đặt trên cái bàn duy nhất trong phòng. Tổng cộng có bốn cái hộp, đồ án trên mỗi hộp đều không giống nhau, Tô Sâm duỗi tay mở hộp thứ nhất ra, bên trong là một cuộn sách* đã ố vàng. (cuộn sách: thời xưa, sách vở thường được cuốn lại thành một cuộn, nguyên văn là "quyển trục".) Nhìn thấy cuộn sách kia, Vu Hoan nhíu mày lại: "Đây là cái gì?" "Không biết." Tô Sâm thanh thanh đạm đạm trả lời Vu Hoan. Bốn cái hộp đều là cuộn sách, Tô Sâm để chúng nó trên bàn, ghép nối chúng vào nhau, bốn cuộn sách ghép lại với nhau thành hình tròn, nhưng thiếu một cuộn ở trung tâm. Tô Sâm thở dài: "Nói ra các ngươi cũng không hiểu, ta nói đơn giản một cách khác vậy, một đồ vật vốn dĩ chỉ có thời gian sử dụng là mười năm, nhưng ở trong cái không gian này, thời gian sẽ không ngừng được đặt lại, cho nên cái đồ vật đó vẫn có thể sử dụng ở đây mãi mãi." "Có nghĩa là mười năm một lần thì thời gian sẽ quay lại thời điểm ban đầu?" "Cũng có thể nói như vậy, mười năm giống như một vòng tròn, điểm bắt đầu và điểm kết thúc sẽ gặp nhau khi chạy một vòng, và hôm nay chính là giao điểm của điểm đầu và điểm cuối." Hoài nghi trong lòng của Vu Hoan hoàn toàn được chứng thực, nàng biết đây là đâu rồi. "Ta vẫn luôn tìm cách ra ngoài, Sáng Thế Chi Kiếm cùng với cuộn sách còn thiếu này là điểm mấu chốt, hiện giờ chỉ thiếu mỗi cuộn sách thôi." Ngón tay Tô Sâm chạm vào cuộn sách đã ố vàng bên cạnh, khóe môi nâng lên một tia ý cười thê lương. Vu Hoan bất động thanh sắc giữ chặt Dung Chiêu, trong giọng nói lạnh băng pha tức giận: "Ngươi nói dối." "Hử?" Tô Sâm thu hồi tay, khoanh tay lại: "Tại sao ta lại nói dối?" "Có lẽ ngươi biết quy tắc vận chuyển của không gian này, nhưng muốn đi ra ngoài căn bản không phải cách mà ngươi nói kia, ngươi muốn dùng Thiên Khuyết Kiếm chỉ sợ không phải đơn giản như vậy." Sắc mặt Tô Sâm hơi đổi đổi, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại, giọng nói thanh triệt như cũ nói: "Nói như vậy ngươi biết cách làm thế nào ra ngoài?" "Biết thì sao mà không biết thì sao?" Vu Hoan cười nhạo. "Chẳng lẽ các ngươi không phải vì đi ra ngoài mới tìm đến chỗ của ta đây sao? Nếu ngươi có cách ra ngoài thì hà tất đến chỗ ta làm gì?" Tô Sâm rất tự tin. "Lúc trước xác thật nghĩ như vậy, nhưng giờ thì không." Trên mặt Tô Sâm cuối cùng cũng có vết nứt, là hắn đánh giá sai nữ nhân này rồi? "Ông nội, ông nội, không xong rồi, bên ngoài bị đội tuần vệ Bằng Ưng vây quanh rồi."  Vừa rồi Tô Ninh lui ra ngoài đột nhiên ngã lảo đảo từ bên ngoài chạy vào, nói xong mới phát hiện không khí trong phòng không đúng, lập tức sợ hãi trốn về phía sau Tô Sâm. Tô Sâm thấy Tô Ninh nấp sau lưng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Đến vừa lúc, nếu lúc nữa bên ngoài có phát sinh cái gì đều không được ra ngoài, con có biết không?" "Ông nội..." Tô Ninh khó hiểu nhìn Tô Sâm, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an. Tô Sâm sờ sờ đầu Tô Ninh: "Không sao đâu, chỉ là ôn chuyện cũ, con ngoan ngoãn đợi ở đây, biết không?" Tô Ninh há miệng thở dốc, muốn hỏi nhưng không biết nên hỏi cái gì, đành phải gật gật đầu. Bây giờ Tô Sâm mới quay đầu nói với Vu Hoan cùng Dung Chiêu: "Hai vị, cùng nhau đi ra ngoài nhìn xem?" Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, lôi kéo Dung Chiêu ngồi xuống: "Không đi." Mắc cười, bên ngoài là những người đến tìm bọn họ, nàng cũng không có điên mà đi ra ngoài tìm chết à? Tô Sâm cũng không cưỡng bách, kéo lê áo choàng màu trắng chậm rãi ra khỏi phòng. Tô Sâm vừa đi, Vu Hoan liền đứng dậy đi đến cửa sổ, từ trong mấy khe hở nhìn ra bên ngoài, Tô Ninh thấy vậy, cũng chạy đến bên cạnh Vu Hoan, học bộ dáng của nàng nhìn ra ngoài. Tô Sâm đứng yên trên mảnh đất trống, chim ưng trên không trung mang theo từng trận cuồng phong, áo choàng màu trắng của Tô Sâm bay bay, nhìn như thế có vài phần tiêu dao tùy ý. "Tô Sâm!" Tiếng hét bạo nộ từ xa đến gần, Yến Hồng Thiên vẫn ăn mặc hỷ phục như cũ nhảy từ trên một con chim ưng xuống. "Đã lâu không gặp, Hồng Thiên..." So với Yến Hồng Thiên kích động cùng phẫn nộ, Tô Sâm có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều. Yến Hồng Thiên nhảy xuống liền hỏi: "Bọn họ ở đây đúng không?" Tô Sâm cười gật đầu: "Không sai, ở chỗ ta." Con ngươi Yến Hồng Thiên đột nhiên trừng lớn, âm thanh càng nâng cao vài phần: "Giao bọn họ cho ta!" "Hồng Thiên, ngươi vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy." Tô Sâm bỗng nhiên thở dài một tiếng, như huynh trưởng đã không gặp nhiều năm bất đắc dĩ nhìn tiểu đệ đệ mãi không chịu lớn. "Tô Sâm, đừng ở đó giả mù sa mưa, giao bọn họ ra đây!" Yến Hồng Thiên như dẫm phải đuôi, lửa giận trong con ngươi sắp tràn ra rồi.