(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 110
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Cuộc sống bình thường của Vu Hoan quá mức hô mưa gọi gió, khiến bọn người Khuyết Cửu như sống trên nước sôi lửa bỏng.
Bọn họ không tin Vu Hoan, cả ngày ở kế bên bảo vệ Khuyết Cửu, mà miệng của Vu Hoan lại ác, không phải mỉa mai thì chính là khiêu thích bọn họ, làm cho cuộc sống ngày thường ở trong nhà thường xuyên có cảnh gà bay chó sủa.
Những xúc cảm không ổn định của Dung Chiêu cũng dần dần bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ Kiếm Linh lạnh nhạt như xưa.
"Chi chi chi..." Thú nhỏ chạy qua chạy lại trong sân, bộ dáng vừa chạy vừa ngẩng đầu như là đang tuần tra lãnh thổ của chính nó vậy.
"Qua mấy ngày rồi?" Vu Hoan nhìn thú nhỏ bên chân, vẻ mặt mê mang hỏi Dung Chiêu bên cạnh.
"Năm ngày."
"Mới có năm ngày à hả?" Vu Hoan lập tức héo, cách thời gian Tù Linh Cốc mở ra còn hai tháng nữa...
Thời gian trôi qua lâu như vậy, muốn nàng chơi như thế nào đây?
Con ngươi Vu Hoan xoay chuyển, túm ống tay áo của Dung Chiêu nói: "Chúng ta đi trộm Nhiếp Hồn Sáo đi, thế nào?"
"Kỳ gia trông giữ Nhiếp Hồn Sáo rất nghiêm ngặt, ngươi có thể trộm được sao?" Ngụy Nhiên vừa đúng lúc từ bên ngoài quay về, nghe thấy Vu Hoan khoác lác mà không biết ngượng như thế, theo bản năng châm chọc nàng một câu.
Vu Hoan liếc Ngụy Nhiên một cái, vô cùng không biết xấu hổ nói: "Không có thứ gì ta muốn mà không được cả."
Dung Chiêu giật giật mí mắt, trong đầu hiện lên không ít cảnh tượng. Không thể không thừa nhận điều nàng nói là sự thật.
Chỉ cần là thứ nàng coi trọng, thì không có thứ gì là nàng không chiếm được.
Nhưng mà, thường thường nàng đều là tâm huyết dâng trào, có hứng thú chỉ trong ba phút. Cướp đến tay chơi không được một buổi sáng liền tùy tiện đưa cho bọn quỷ tu.
Sau đó, bọn quỷ tu đều biết tính tình của nàng, vì vậy khi nàng coi trọng một thứ gì đó, liền cung cung kính kính dâng lên, chờ nàng chơi chán rồi thì có thể lấy về một cách hoàn hảo không tổn hao gì.
Ngẫm lại, lúc ấy Vu Hoan cũng đã là một ác bá đó...
"Vậy ngươi đi đi!" Ngụy Nhiên bị thái độ của Vu Hoan kích thích đến, có chút căm giận mở miệng.
Nếu không phải Tiểu Cửu không đi, làm gì có chuyện bọn họ hít thở chung một bầu không khí với nàng dưới một mái hiên chứ?
Mỗi lần từ ngôi nhà này đi ra ngoài, đều có thể nhận được một loạt ánh mắt quỷ dị, quả thật là đủ rồi!
Vu Hoan liếc hắn một cái: "Ngươi bảo ta đi thì ta phải đi sao? Mặt mũi cũng to quá ha?"
Ngụy Nhiên chửi thầm, biết nữ nhân này chỉ biết dõng dạc, ai biết câu tiếp theo của Vu Hoan trực tiếp làm Ngụy Nhiên thay đổi sắc mặt.
"Trừ khi ngươi cầu xin ta, ta có thể suy xét thử xem."
Ngụy Nhiên: "..." Cầu em gái ngươi ấy! Cũng không phải là hắn muốn đi trộm Nhiếp Hồn Sáo!
Ngụy Nhiên phẫn nộ phất tay đi mất, Vu Hoan cong môi, cười nhạt vô nghĩa.
"Trêu chọc bọn họ rất thú vị sao?" Giọng nói lạnh lùng của Dung Chiêu vang trên đỉnh đầu Vu Hoan.
Vu Hoan chớp chớp mắt, thu hồi nụ cười, vô cùng nghiêm túc nói: "Hay là ta trêu chọc ngươi?"
Dung Chiêu im lặng dời tầm mắt đi, bình tĩnh xoay người.
Hắn điên rồi mới để nàng trêu chọc hắn!
Hắn cũng không phải sủng vật!
Nói đến sủng vật... cục tròn tròn trắng trắng kia, lớn lên y hệt con chó con rốt cuộc là thứ quỷ gì?
Với ký ức không đầy đủ, Dung Chiêu tỏ vẻ rất bực bội, phải nghĩ cách tìm được nhiều thiên tài địa bảo mới được, cởi bỏ hết phong ấn còn lại trên người.
Bằng không, lấy thực lực gây chuyện thị phi, tính tình sợ thiên hạ không loạn của nữ nhân này thì chắc sức mạnh của hắn không đủ bảo vệ nàng.
Vì thường xuyên thu thập cục diện rối rắm của Vu Hoan, Dung Chiêu tỏ vẻ hắn sầu đến bạc cả đầu.
Vu Hoan nhìn Dung Chiêu muốn chạy, trực tiếp đứng lên ghế, nhảy đến trên lưng hắn, ôm cổ hắn âm dương quái khí hỏi: "Hai ngày trước ngươi làm loạn khó chịu cái gì thế?"
Thân hình của Dung Chiêu hơi cứng đờ, hắn có thể cảm giác được hơi thở ấm áp phía sau lưng, nghiêng nghiêng cổ, giọng nói lạnh lùng: "Xuống."
"Ta không đấy!" Tay Vu Hoan ôm càng chặt hơn, còn cố ý đưa mặt kề sát cổ của Dung Chiêu, giận dỗi thổi: "Trên người của ngươi còn có chỗ nào mà ta chưa sờ qua chứ? Xấu hổ cái gì?"
Thiên Khuyết Kiếm trong góc: "..." Ngươi sờ chính là ta!
Trên khuôn mặt trắng bệch của Dung Chiêu hiện lên tia đỏ ửng nhàn nhạt, Vu Hoan chớp chớp mắt, muốn thấy rõ hơn, đưa đầu về phía trước.
Bàn tay to của Dung Chiêu trực tiếp chống mặt của Vu Hoan lại: "Thật mất mặt."
"Mặt? Có nha! Ngươi xem?" Vu Hoan ngửa đầu ra sau vài phần, cười tủm tỉm sờ mặt, chẳng biết xấu hổ nói: "Nhìn nè, có phải xinh đẹp lắm không?"
Khóe miệng Dung Chiêu giật giật, thật là chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy!
Dung Chiêu thở dài, thân thể cứng đờ cũng thả lỏng được đôi chút, bình tĩnh không gợn sóng nói: "Vậy ngươi cứ đu đi!"
Vu Hoan cũng không nặng lắm, đu ở trên người hắn hoàn toàn không có trọng lượng gì đáng kể.
Vu Hoan bĩu môi, thong dong trượt xuống khỏi lưng Dung Chiêu, vẫy vẫy Thiên Khuyết Kiếm trong góc.
Trọng lượng trên lưng Dung Chiêu chợt nhẹ, hơi thở ấm áp rút đi như thủy triều, trong lòng ẩn ẩn có chút mất mát, hắn quay đầu nhìn về phía Vu Hoan, ánh mắt mịt mờ mà thâm trầm.
Thiên Khuyết Kiếm bay đến bên người Vu Hoan, giống như lấy lòng dùng chuôi kiếm cọ cọ cánh tay Vu Hoan.
Vu Hoan tát một cái trên thân Thiên Khuyết Kiếm, ghét bỏ nói: "Ẩn thân đi!"
Thiên Khuyết Kiếm: "..." Cuộc sống này không còn cách nào sống tiếp được nữa, khi cần nó thì ôm nó như bảo bối, hiện giờ không cần nó thì đối xử với nó như vậy!
Thú nhỏ như biết Vu Hoan muốn làm cái gì, nhảy nhảy bên chân nàng, kêu la in ỏi.
Vu Hoan rũ mắt: "Ở nhà đợi, không được chạy lung tung."
"Ngươi muốn đi đâu thế?" Dung Chiêu thấy Vu Hoan đi về phía cổng, không thể không đến lên tiếng dò hỏi.
Không biết người bên ngoài bây giờ đang muốn giết chết nàng sao?
Còn dám đi ra ngoài lang thang?
"Giải sầu." Vu Hoan không quay đầu đáp lại.
Dung Chiêu lại lần nữa đen mặt, lắc mình vào Thiên Khuyết Kiếm, dư quang của Vu Hoan quét thấy rồi nhưng không nói gì, mở cổng ra liền đi ra ngoài.
Thú nhỏ phía sau ngao ô hai tiếng, ngồi xổm xuống, vô cùng đáng thương nhìn thân ảnh của Vu Hoan, lại rất nghe lời không có đi theo.
Âm thanh bên ngoài ồn ào náo nhiệt làm Vu Hoan nhất thời có chút hoảng hốt, thời điểm ở trong nhà, hoàn toàn không nghe được âm thanh ầm ĩ ngoài này, giống như bị người khác ngăn cách lại một nửa rồi vậy.
Vu Hoan quay đầu nhìn ngôi nhà lại lần nữa, lòng rất phiền muộn, thế mà nàng ngây người ở trong cái nhà đó năm ngày!
Năm ngày!
Không phải năm canh giờ!
Kỳ tích!
Kỳ quái sờ sờ cái trán, chẳng lẽ biến thành con người, dây thần kinh cũng tốt hơn sao?
Dung Chiêu... Dung Chiêu...
Trong lòng Vu Hoan mặc niệm mấy lần, khóe miệng không tự chủ được nâng cao vài phần.
Vu Hoan chậm rãi đi vào trong đám người, bên ngoài khoác áo màu tím bên trong mặc áo váy dài màu đỏ, khoanh tay trước ngực, trên mặt treo tia trào phúng nhàn nhạt, vô cùng chói mắt.
Đám người xung quanh theo dõi Vu Hoan đều cảm thấy lạ, nàng cứ một mình như vậy đi ra sao?
Còn nghênh ngang như thế...
Không có chỗ nào là không thể không cảm thán, ác bá kiêu ngạo mà!
Vu Hoan nhìn như không có mục tiêu đi lang thang, nhưng lộ tuyến của nàng chính là đi về phía đại trạch của Kỳ gia.
Đừng hỏi nàng đại trạch của Kỳ gia ở đâu, Thiên Khuyết Kiếm không phải dùng để trang trí.
Thiên Khuyết Kiếm: "..." Là dùng để dò đường!
Mẹ nó, có ai mà dùng Thần Khí như vậy không? Ai dám dùng?
Kiến trúc của Thanh Phong Thành với những thành trì khác cũng không khác nhau là mấy, chúng không được cao cho lắm, nhưng nó có thể là lý do xây được trên mặt nước, các bức tường bên ngoài cao hơn các tòa nhà thông thường bên trong một chút, đứng trên đường cũng có thể nhìn thấy nó.
Khi Vu Hoan lấy tốc độ chóng mặt đi đến bên ngoài đại trạch của Kỳ gia, người theo dõi khắp nơi đều muốn điên rồi.
Tiết tấu này là muốn tàn sát Kỳ gia sao?
Mà Kỳ gia...
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
103 chương
48 chương
4 chương
33 chương