Edit: Nại Nại (Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Kỳ gia, phòng thờ tổ tiên. Kỳ Nghiêu quỳ gối trước một loạt bài vị, thần sắc chết lặng, ánh mắt dại ra. Kỳ Tiễn đứng bên cạnh hắn, sắc mặt xanh mét, trong cây cầm một roi mây, trên roi mây toàn là gai dựng ngược. Xung quanh đứng không ít người, đều dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Kỳ Nghiêu quỳ trên mặt đất, thậm chí có người còn lộ ra tia ghét bỏ, thần sắc khinh thường. "Đại ca, Kỳ Nghiêu làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, cho dù huynh là phụ thân của nó cũng không thể bất công, bằng không Kỳ gia sẽ còn ai tuân thủ theo quy củ nữa chứ?" Nói chuyện chính là một nam nhân tuổi không khác với Kỳ Tiễn lắm, diện mạo cũng có sáu bảy phần tương tự. Kỳ Tiễn nhìn thoáng qua Kỳ Thụy, hừ lạnh một tiếng, thứ đệ này của hắn suy nghĩ cái gì chẳng lẽ hắn lại không biết. Kỳ Nghiêu là con riêng của hắn, theo lý thì cửa lớn của Kỳ gia không thể vào. Nhưng mà dưới gối hắn chỉ có một đứa con trai, đứa con trai tài giỏi của hắn còn biến thành cái dạng kia. Bởi vì con trai biến thành dạng đó, cho nên người trong gia tộc mới đồng ý để hắn đón Kỳ Nghiêu về. Mấy năm nay Kỳ Thụy tìm mọi cách tính kế Kỳ Nghiêu, muốn đuổi hắn khỏi Kỳ gia, như vậy người kế thừa Kỳ gia chính là bọn trẻ trong mấy huynh đệ con thiếp thất của hắn. Thiên phú của Kỳ Nghiêu không cao, vẫn giống khúc gỗ, mặc kệ hắn dạy dỗ cái gì, tên tiểu tử thúi này đều dựa theo ý nghĩ của bản thân mà làm. Mấy năm nay nếu không phải do hắn che chở cho nó, chỉ sợ sớm đã bị Kỳ Thụy chỉnh chết. Giờ thì tốt rồi, còn làm ra một chuyện lớn như vậy. Trộm Nhiếp Hồn Sáo, còn muốn cứu tên phản đồ Khuyết Cửu kia, quả thật là phản rồi! Kỳ Tiễn càng nghĩ càng giận, giơ roi mây trong tay lên liền đánh vào lưng Kỳ Nghiêu. Gai trên roi mây đâm vào trong máu thịt, sau đó hung hăn rút ra, phần lưng của Kỳ Nghiêu trong nháy mắt nhìn thấy máu thịt mơ hồ, mà Kỳ Nghiêu lại cắn môi, không rên một tiếng. Trong mắt Kỳ Thụy có chút đắc ý, lần này hắn còn chưa có động thủ, cái tên tiểu tử ngốc Kỳ Nghiêu liền tự động nhảy vào, thật không biết người thông minh như đại ca sao lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như vậy. Roi mây phát ra âm thanh, cùng với âm thanh đập vào lưng Kỳ Nghiêu đan chéo vào nhau, không ai vì Kỳ Nghiêu nói chuyện, ai nấy đều thờ ơ lạnh nhạt. Một đứa con riêng, so với con của thiếp thất còn không bằng. Bọn họ ngày thường nhìn một cái đều cảm thấy vũ nhục đôi mắt, bây giờ sẽ làm sao vì Kỳ Nghiêu nói chuyện? Kỳ Tiễn tàn nhẫn đánh vài cái, tốc độ liền chậm lại, nếu tiếp tục đánh tiếp chắc Kỳ Nghiêu sẽ bị phế mất, hắn chỉ còn một mình tên tiểu tử thúi này, đương nhiên không thể phế đi, bằng không sẽ tiện nghi cho Kỳ Thụy. "Ngươi biết tội chưa?" Kỳ Tiễn ném roi mây sang một bên, trong ngữ điệu mười phần chất vấn. Kỳ Nghiêu hít một hơi khí lạnh, cứng đờ quỳ, động một chút cũng không dám, miệng vết thương trên phần lưng nóng bỏng đau đớn. "Biết tội." Kỳ Nghiêu cắn răng rặng ra hai chữ. Trong lòng Kỳ Tiễn thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ đứa tiểu tử hổn đãn này cắn miệng không thèm nói chuyện. "Có tội gì?" Câu nên hỏi vẫn phải hỏi, không thể giữ lại cho những người này một nhược điểm nào cả. Kỳ Nghiêu trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Không trông giữ Nhiếp Hồn Sáo cẩn thận." Hắn không thể chết được, Khuyết Cửu còn cần hắn. Lần này Kỳ Tiễn hoàn toàn yên tâm, chỉ cần Kỳ Nghiêu không nói bậy, hắn có thể làm những người này không còn gì để soi mói. "Lời này không đúng!" Kỳ Thụy đứng ra: "Ở trên quảng trường, do chính miệng ngươi nói là ngươi sai sử Khuyết Cửu trộm Nhiếp Hồn Sáo, sao bây giờ lại không thừa nhận?" "Nhị thúc nghe lầm, con chưa từng nói thế." Trong lòng Kỳ Thụy nhảy dựng, tên tiểu tử thúi này sao lại thông minh như vậy? Chẳng lẽ lúc nãy đại ca đã dặn dò nó cái gì rồi sao? Kỳ Nghiêu bị khiêng về như thế, đại ca lại lấy cớ bị thương, hắn vẫn luôn chưa có cơ hội hỏi. Hiện giờ mới hỏi đến, vô cùng có khả năng là đã chỉ bảo tên tiểu tử thúi này. Không được, lần này cơ hội tốt như vậy, chỉ cần chứng minh được Kỳ Nghiêu trộm Nhiếp Hồn Sáo, đến lúc đó cho dù nó không chết cũng bị đuổi ra khỏi nhà, người thừa kế Kỳ gia chỉ có thể là con của hắn. Chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ của Kỳ Thụy đã xoay vài vòng: "Trên quảng trường có nhiều người như vậy, sao ta có thể nghe lầm? Đại trưởng lão, lúc ấy Ngài cũng ở đó, Ngài nói có phải ta nghe lầm hay không?" Đại trưởng lão bị điểm danh đầu tiên nhìn sắt mặt Kỳ Tiễn âm trầm nhìn chằm chằm mình, lại nhìn thấy Kỳ Thụy tựa như ôn hòa kia, trái phải cân bằng một chút, nói: "Xác thật Nhị thiếu gia đã từng nói thế." Một đứa con riêng kế thừa gia tộc, vốn dĩ bọn họ không vui, con trai chi thứ còn tốt hơn so với một đứa con riêng này nhiều. Sắc mặt của Kỳ Tiễn đen như đáy nồi, những đại trưởng lão này đều chướng mắt Kỳ Nghiêu, muốn bọn họ nói dối đương nhiên không có khả năng. "Con chưa từng nói đến." Kỳ Nghiêu không tự ti không kiêu ngạo lên tiếng. Kỳ Tiễn khó có được tán thưởng nhìn Kỳ Nghiêu liếc mắt một cái, quay đầu nói với những người khác: "Nghiêu Nhi trông giữ Nhiếp Hồn Sáo đã bị tên phản đồ Khuyết Cửu đả thương, mọi người đều đã rõ như ban ngày. Là do Khuyết Cửu cùng Nghiêu Nhi lớn lên, vì cảm tình đó, dưới tình thế cấp bách Nghiêu Nhi mới muốn cản tội thay cho Khuyết Cửu, về tình cảm có thể tha thứ." "Đại ca!" Kỳ Thụy hô to, một tình cảm thân thiết thì có thể đem chuyện này phũ sạch sẽ? Mắt lạnh của Kỳ Tiễn đảo qua: "Sao vậy? Nhị đệ cảm thấy ta nói sai sao?" Kỳ Thụy co rúm người lại, nhưng vẫn căng da đầu nói: "Không dám, nhưng chuyện trên quảng trường, nhiều người nghe được như vậy, sao có thể vì một câu tình cảm thâm hậu của đại ca, thay người cản tội là có thể xóa bỏ toàn bộ?" "Tính tình của Nghiêu Nhi các ngươi lẽ nào không biết? Từ trước đến nay nó đều hay dễ mềm lòng, nhất thời bị kẻ trộm mua chuộc, vừa rồi ta mới trừng phạt nó, chẳng lẽ nhị đệ còn cảm thấy chưa đủ? Muốn đánh chết Nghiêu Nhi rồi mới tính?" Kỳ Thụy kinh hãi, chuyện mình muốn Kỳ Nghiêu chết đó là chuyện ngầm, mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng không ai sẽ dám nói chuyện này ra bên ngoài. Ngầm cùng với nói bên ngoài là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng Kỳ Nghiêu không phải thiếu chủ của Kỳ gia, nhưng mà hiện tại nó có huyết mạch của Kỳ gia, không có bất ngờ gì xảy ra thì ngôi vị thiếu chủ này tuyệt đối sẽ là của nó. Nếu bên ngoài Kỳ Thụy đối phó với Kỳ Nghiêu, đó chính là bất kính với thiếu chủ tương lai, đại gia tộc coi trọng nhất chính là mặt mũi, ở trong gia tộc đấu đến lợi hại cũng không để loại chuyện này truyền ra bên ngoài. Lòng Kỳ Thụy thầm hận, lại không dám nói nữa. Đại ca của nhà mình, nhiều năm như vậy hắn đều đấu không lại, rốt cuộc vẫn là do chiêu cờ của hắn kém. Những người khác nhìn Kỳ Tiễn và Kỳ Thụy xoay chuyển vài vòng nhưng cuối cùng không ai nói chuyện nữa. Kỳ Tiễn là gia chủ, bọn họ không nhất thiết đắc tội với Kỳ Tiễn. "Nếu mọi người không có ý kiến gì thì tan đi!" Kỳ Tiễn lạnh giọng phân phó. Kỳ Thụy có chút không cam lòng: "Đại ca, mặc dù Kỳ Nghiêu là người bị hại, nhưng mà không trông giữ Nhiếp Hồn Sáo cẩn thận, sao có thể chỉ trừng phạt như vậy là coi như xong? Tầm quan trọng của Nhiếp Hồn Sáo ra sao, đại ca chớ có quên." Kỳ Tiễn nheo mắt lại, tầm mắt sắc bén bắn về phía Kỳ Thụy, Kỳ Thụy như là hạ quyết tâm, không hề sợ hãi nhìn lại Kỳ Tiễn. "Vậy đệ muốn thế nào?" Kỳ Tiễn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời đó. "Phụ thân, để con đến Ám Đàm đi!" Âm thanh của Kỳ Nghiêu đột nhiên vang lên, Kỳ Tiễn cùng Kỳ Tiêu đều sửng sốt. Người trước là kinh ngạc, người sau là vui sướng. Ám Đàm là đâu chứ? Thân thể nhỏ bé của Kỳ Nghiêu đi vào không có khả năng đi ra. "Nghiêu Nhi, ngươi..." Kỳ Tiễn không rõ hôm nay Kỳ Nghiêu sao lại khác thường như vậy. Kỳ Nghiêu cắt ngang lời nói của Kỳ Tiễn: "Phụ thân, nên để con đi thôi!" Kỳ Tiễn trầm mặt, Ám Đàm là nơi thí luyện bí cảnh của Kỳ gia, nếu đi vào cần phải đột phá thành cấp bậc Đỉnh Thiên Tôn mới có thể đi ra ngoài. Nhưng đó chỉ là bên ngoài... Bên trong, đó chính là nơi có đi mà không có về, Kỳ Nghiêu không biết, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng. Một khi Kỳ Nghiêu đi vào, chính là đại diện cho bản thân hắn từ bỏ Kỳ Nghiêu!