“Cuối cùng cũng có một ngày, mẹ cô đổ bệnh, lúc đó có người đuổi tới, mẹ dỗ cô, bảo cô chạy một mình đến nơi rất xa, sau đó mẹ sẽ đi tìm cô. Khi đó cô rất nghe lời mẹ, ngoan ngoãn, trốn vào một chỗ, đợi mẹ đến tìm cô. Nhưng cô đợi thật lâu thật lâu, mẹ vẫn không xuất hiện. Đến một ngày, cô thấy mẹ trên tivi cùng với những người muốn bắt mình, cô mới hiểu mẹ đã bị bắt. Cô không để ý đến lời mẹ bảo cô ngoan ngoãn đi trốn, chạy vào đám đông, liều mạng tìm mẹ. Sau đó không lâu, người muốn bắt cô dẫn mẹ cô xuất hiện, muốn cô đi theo bọn chúng, bằng không cô sẽ không còn được gặp mẹ nữa. Dưới sự uy hiếp của những người đó, cô đi theo bọn chúng, bắt đầu sống cuộc sống không còn thuộc về mình… Kẻ cầm đầu bắt cô và mẹ tên là Cơ Ngôn, người cả đời cô không thể quên.” Giọng Tử Tang tràn ngập hận ý. Người Hạ Mộc chấn động, Cơ Ngôn?! Khi lũ tràn về, trong lúc tiểu thư hôn mê từng kêu tên này, vì sao chuyện xưa này trùng khớp với sự việc xảy ra trong lúc tiểu thư hôn mê. Tiểu thư sinh ra trong đại trạch, sao có thể liên quan đến câu chuyện kia. Tuy tiểu thư kể chuyện có nhiều thứ hắn nghe mà không hiểu, nhưng tổng thể hắn vẫn nắm được. Lúc tiểu thư kể làm hắn cảm giác được sợ hãi và tuyệt vọng. Không kịp nghĩ nhiều, thanh âm Tử Tang lại vang lên: “Cô bị bắt, Cơ Ngôn bắt đầu tiến hành một loạt thí nghiệm trên cơ thể cô. Lấy máu, cắt thịt, thậm chí mở hộp sọ, đủ loại tra tấn, nhưng cô không chết, cô cũng không muốn chết. Cô thề, nhất định cô sẽ cứu mẹ, vì mẹ, cô chịu đựng tất cả. Mấy năm sau, Cơ Ngôn không nghiên cứu được gì. Sau đó y nghĩ ra cách khác, bắt cô học tập mọi thứ, sau đó ra lệnh cho cô lẻn vào một số nơi Cơ Ngôn cần đối phó, lấy trộm tin tức. Y còn dùng tới thủ đoạn tàn khốc huấn luyện cô thành một sát thủ, cô có năng lực thần kỳ, giết người với cô mà nói cực kì dễ dàng. Từ nhỏ huấn luyện và tra tấn khiến cô quên đi mình là một con người, cô coi bản thân trở thành một rô bốt không có tình cảm, Cơ Ngôn bảo cô làm cái gì cô làm cái đó, lương tâm với cô là thứ trống rỗng, cô chỉ cần mình có thể sống sót, mẹ có thể sống sót mà thôi. Dần dần theo thời gian cô lớn lên, cô cảm thấy năng lực bản thân đã đủ. Vì vậy, cô định cứu mẹ, bỏ trốn, cô muốn mẹ được sống cuộc sống của người bình thường. Lúc này có một người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời cô, tên Đỗ Vũ Tân…” Hạ Mộc hơi run, tay ôm Tử Tang càng chặt, cái tên này hắn cũng từng nghe thấy. “Đỗ Vũ Tân là trợ thủ tín nhiệm nhất của Cơ Ngôn, hắn rất tốt với cô. mỗi lần đều âm thầm giúp đỡ cô, nhưng cô chẳng hề có cảm giác gì khác, cô lợi dụng hắn, dẫn mẹ bỏ trốn. Còn hắn cũng đi theo cô sống ngày tháng chui lủi, lúc này cô có năng lực, Cơ Ngôn muốn bắt cô là chuyện không dễ dàng. Vì thế y công bố mấy chuyện y bắt cô đi làm như đánh cắp cơ mật, giết người ra bên ngoài. Cô thành trọng phạm truy nã toàn quốc, kẻ thù cũng tìm kiếm cô. Cô dẫn theo mẹ càng khó khăn hơn, lúc nào cũng có khả năng bị lộ thân phận, đồng thời cô phát hiện ra Đỗ Vũ Tân là một gián điệp của phòng thí nghiệm phái đến tiếp cận Cơ Ngôn, tức là mật thám, mục đích vì cô, chúng muốn đưa cô đến phòng thí nghiệm khác. Cô có thể giết hắn, nhưng cuối cùng cô không làm, bởi vì tới lúc đó, hắn chưa làm chuyện gì có lỗi với cô. Hắn nói hắn yêu cô, vì cô, hắn có thể rũ bỏ tất cả, còn cô đã mất hết sự tín nhiệm với lòng người nên cô không tin lời do một mật thám nói ra, tuy rằng cô vẫn để hắn đi theo… Cho đến một ngày, cô không còn chỗ dừng chân…” Con ngươi Tử Tang lại một lần nữa rã rời, “Cơ Ngôn đuổi tới, ngày đó, mưa rất to, xảy ra lũ lụt trên sông Hoàng Hà. Bọn họ bị Cơ Ngôn bức đến mép bờ sông, không thể trốn, trong khi đánh nhau, mẹ cô một lần nữa bị khống chế, nhất thời cô mất hết năng lực phản kháng. Cơ Ngôn muốn cô giết Đỗ Vũ Tân, bằng không sẽ xuống tay với mẹ cô, nếu là trước kia, cô không chút do dự làm, nhưng ngày đó cô lại do dự, cô không thể ra tay. Cô đồng ý buông tay chịu trói, nhưng Cơ Ngôn không đồng ý buông tha cô, nhất định bắt cô giết Đỗ Vũ Tân. Giữa hai người, cô chỉ có thể chọn một, cô biết, dưới tình huống bất đắc dĩ, cô sẽ chọn mẹ mình. Nhưng cô chưa nghĩ ra cách, chưa kịp đưa ra lựa chọn, Đỗ Vũ Tân đã nhảy xuống sông, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng. Câu nói cuối cùng hắn để lại, hắn nói hắn yêu cô, hắn không muốn thấy cô khó xử, càng không muốn tay cô dính máu mình. Hắn muốn cô sống thật tốt… Hắn nói hắn yêu cô, yêu cô…” Hai tay Tử Tang siết chặt chăn, ngón tay trắng bệch, thân mình run nhè nhẹ, âm cuối cùng cũng run run. “Tiểu thư, không cần nói nữa.” Hạ Mộc hoảng sợ gầm nhẹ, đè lên trên Tử Tang, kinh hoảng nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, tinh thần hoảng hốt, “Tiểu thư…” Tử Tang ngẩn ngơ nhìn Hạ Mộc, nàng căn bản không nghe thấy lời hắn, trầm luân trong hồi ức bản thân, tiếp tục nói: “Cô không hiểu tình yêu Đỗ Vũ Tân nói là cái gì, nhưng cô bắt đầu mơ hồ, ngẩn ngơ nhìn dòng nước lũ. Giây phút ấy, cô không biết Cơ Ngôn thấy Đỗ Vũ Tân đã chết, thả tự do cho mẹ, mẹ cô được tự do, không chút do dự nhảy xuống. Khi hoàn hồn, hoảng sợ nhảy xuống nước theo mẹ, cô phát điên cô muốn cứu mẹ… Mẹ cô không muốn vì mình mà con gái bị người khác khống chế, biện pháp duy nhất bà biết chính là để mình biến mất, để cô tự do, trước lúc mẹ bị cuốn đi, bà không quên hét về phía cô, muốn cô sống thật tốt, sống thật tốt…” “Hai người rời đi, thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ, cô không còn khát vọng sống nên buông tha giãy dụa để lũ cuốn mình đi. Có điều, dòng nước lại cuốn cô lên bờ, cô may mắn còn sống. Cô trốn vào rừng cây nguyên thủy, làm người rừng, để bản thân tự sinh tự diệt. Hai năm sau, cô chậm rãi phấn chấn lên, vì kỳ vọng của mẹ, cô cố gắng bắt mình phải sống, sống thật tốt. Bởi vậy một lần nữa cô hòa nhập với xã hội… Nhưng hai năm cô biến mất, Cơ Ngôn không tìm thấy thi thể cô, y không từ bỏ việc tìm kiếm, lệnh truy nã của quốc gia vẫn còn hiệu lực, kẻ thù vẫn tìm cô như cũ. Cho nên cô vẫn sống trốn chui trốn lủi, cũng bị Cơ Ngôn bắt, không có mẹ uy hiếp, Cơ Ngôn không thể khống chế cô làm việc, nên chỉ cần bị bắt, ngày ngày cô sống trong cảnh bị thí nghiệm, trên bàn mổ Cơ Ngôn vận dụng tất cả thủ đoạn, vô số lần cô qua lại giữa ranh giới sinh tử. Cuối cùng một lần nữa cô trốn thoát, có điều ngày vui ngắn chẳng tày gang, cô bị đuổi theo, cô không muốn quay về bàn thí nghiệm sống không bằng chết kia, lại không còn chỗ trốn. Do vậy, cô từ trên vách núi nhảy xuống, hoàn toàn biến mất ở thế giới kia…”