“Tiểu thư…” Hạ Mộc cúi đầu gọi, thanh âm tràn ngập đau lòng, hắn biết, đây không phải một chuyện xưa đơn giản. Tử Tang tỉnh táo hơn, hoảng hốt nhìn Hạ Mộc, nói: “Đúng rồi, Hạ Mộc, em quên không kể một đoạn.” “Tiểu thư, đã quên thì cứ quên đi, không cần nói tiếp.” Hạ Mộc đau lòng hôn khóe môi cô, nếu chuyện xưa này quá đau đớn, hắn muốn tiểu thư cả đời không nhớ đến nó. “Anh có biết cha cô bé có kết cục gì không?” Tiếng Tử Tang hỏi văng vẳng vọng lại, tiếp tục nói: “Có một lần, khi cô và mẹ đang lẩn trốn, họ gặp lại người cha kia. Cũng chính lần đó, cha hại mẹ cô bị bắt. Lần đó, cha cô vì tiền, không để ý tình cảm vợ chồng, tình cha con, thiết kế bao vây hai người. Ông ta còn báo cho Cơ Ngôn, mẹ cô quỳ xuống cầu ông ta, xin ông ta thả cả hai nhưng ông ta thờ ơ, thậm chí lúc mẹ cô tìm được cơ hội dẫn cô chạy trốn, ông ta còn đánh đập mẹ. Cô hận cha mình, là ông ta muốn giao cô cho Cơ Ngôn, là ông ta hại mẹ dẫn mình trốn chạy, hận ông ta nhẫn tâm, phản bội cô và mẹ. Giờ ông ta còn đánh mẹ, người cô hận nhất là gã đàn ông đó, hận không thể giết ông ta nhưng cô không ra tay được, liều mạng ngăn cản ông ta đánh mẹ, muốn mang mẹ bị thương nặng chạy đi, nhưng cha cô không nhường. Trong lúc vô tình, cô dùng tinh thần lực quá mạnh, lỡ tay giết ông ta. Đó là lần đầu tiên cô giết người, còn giết chính cha ruột của mình…” Sắc mặt Tử Tang càng trắng hơn, cả người chìm trong thống khổ, thân mình run bần bật, Hạ Mộc ôm chặt cơ thể lạnh như băng của Tử Tang, kinh hoảng và đau lòng gầm nhẹ: “Tiểu thư. Đừng nói nữa, xin em đừng nói nữa…” Có lẽ Hạ Mộc quát to có tác dụng, Tử Tang hơi tỉnh một chút, chăm chú nhìn Hạ Mộc, nói: “Hạ Mộc, chuyện xưa này là kiếp trước của em. Sau khi em nhảy xuống vách núi, trùng sinh vào người Đại tiểu thư phủ Tức Mặc sáu tuổi.” Hạ Mộc ngẩn ngơ nhìn Tử Tang, thì ra là thế, hắn biết chuyện xưa này là sự thật, tiểu thư ắt có liên quan rất nhiều đến nó, bằng không nàng không thể đau khổ và bi thương như thế, nhưng tiểu thư luôn ru rú sau hậu trạch sao có thể dính dáng đến nó được. Giờ mọi thứ đã có đáp án. “Anh có sợ không?” Tử Tang chăm chú nhìn Hạ Mộc. “Tôi không sợ. Chỉ cần tiểu thư mãi ở bên cạnh tôi, tôi không cần gì cả. Tiểu thư, đã là kiếp trước, chúng ta hãy quên hết đi. Tôi không muốn thấy em chìm đắm trong đau khổ kiếp trước. Sau này tôi sẽ đối xử với tiểu thư thật tốt, em sẽ rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.” Hạ Mộc chân thành nói đầy tình cảm, thương tiếc và cực kì dịu dàng hôn lên mắt, mũi, môi nàng. Hạ Mộc ôn nhu khiến nước mắt Tử Tang không ngừng tuôn rơi, nghẹn ngào: “Em không muốn giết ông ta, dù em rất hận ông ta, muốn băm vằm ông ta nhưng chưa hề nghĩ ra tay giết ông ta… Em chỉ muốn cùng mẹ sống thật tốt. Sau đó em đã làm rất nhiều việc sai trái, hai tay dính đầy máu tươi, nhưng cuối cùng gánh vác món nợ này không phải em, mà là mẹ, mẹ đã chết, người thân duy nhất em thề bảo vệ đã ra đi. Còn kẻ đầu sỏ gây nên tội ác là em vẫn sống, còn sống… Đây là sự trừng phạt ông trời dành cho em…” “Tiểu thư, không phải thế, đây là điều mẫu thân kỳ vọng, bà hi vọng em sống thật tốt nên em còn sống, đó là ưu ái ông trời dành cho em, cũng là phúc phận của tôi, nếu không tôi đã không gặp em. Được sống là chuyện tốt, không phải trừng phạt.” Hạ Mộc vội đáp, đến bây giờ dù hắn ngốc cũng nghe ra “mẹ” chính là mẫu thân, người mà khi tiểu thư hôn mê lúc nào cũng gọi. Tử Tang nhìn Hạ Mộc, lăng lăng hỏi: “Nếu là chuyện tốt, tại sao em phải đến thời đại này, ông trời cho em được sống hai lần làm chi. Mẹ hi sinh cả đời cho em, Đỗ Vũ Tân cũng thế, hắn nói hắn yêu em nhưng em nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra trên người em có điểm nào đáng để người khác yêu. Cả anh nữa, Hạ Mộc, tại sao anh tốt với em quá vậy?” “Có gì khó giải thích đâu, đơn giản vì người kia là em, chúng tôi mới tình nguyện đánh đổi. Giống như tiểu thư, em nguyện làm tất cả kể cả chuyện bản thân không đồng ý thực hiện vì mẹ mình. Không quan trọng kiếp trước như thế nào, kiếp này là cơ hội mới ông trời dành cho em, tiểu thư nhất định phải tiếp tục sống, sẽ rất hạnh phúc.” Hạ Mộc mỉm cười. Tử Tang ngẩn ngơ ngắm Hạ Mộc, có lẽ nàng thật sự hạnh phúc nên nàng được gặp Hạ Mộc, một người giống Đỗ Vũ Tân, trả giá vì nàng không cần lý do. “Hạ Mộc, thật sự anh không sợ em.” Tử Tang cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng bên trong tràn ngập bất an, nàng – kẻ lãnh khốc vô tình, nàng – linh hồn trùng sinh đầy quỷ dị. “Không sợ, tôi thích tiểu thư.” Mắt Hạ Mộc sáng ngời nhìn Tử Tang, mặc kệ tiểu thư thế nào, là cái gì, hắn đều không sợ hãi. Tử Tang nhẹ nhàng vùi đầu trong lòng Hạ Mộc, đôi mắt trở nên sâu thẳm không ai biết nàng đang nghĩ gì. Dần dần Tử Tang thiếp đi vì quá mệt mỏi, lúc ngủ nàng vẫn chau mày, lần hồi tưởng này rút cạn tinh thần nàng. Hạ Mộc khẽ vuốt khuôn mặt Tử Tang và hàng lông mày cau lại của nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc, lúc này hắn thề, hắn sẽ khiến tiểu thư triệt để buông tay quá khứ. Hôm sau, Hạ Mộc tỉnh lại, nhưng Tử Tang còn say giấc mộng. Trời càng lúc càng sáng mà nàng chưa tỉnh, gương mặt vẫn vô cùng mệt mỏi và có cả sự đau khổ khó che giấu. Bình thường tiểu thư rất dễ tỉnh, giờ chưa dậy có thể thấy nàng mệt cỡ nào! Hắn không muốn đánh thức nàng, vì vậy nằm xuống ngủ tiếp. Đến giữa trưa, Tử Tang vừa mở mắt thì đối diện với ánh mắt dịu dàng của Hạ Mộc. Nàng như bình thường nở nụ cười đáp lại, nét mặt bình tĩnh, trong đôi mắt cũng khôi phục sự lạnh lùng mọi khi, giống như chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra. Thấy nàng như vậy, Hạ Mộc rất lo lắng, khúc mắc của tiểu thư chưa thực sự cởi bỏ mà bị nàng chôn sâu dưới đáy lòng. “Tiểu thư, tỉnh.” Hạ Mộc ôn nhu hôn lên mặt nàng. Tử Tang gật gật đầu, hỏi: “Giờ nào rồi?” “Buổi trưa, nếu em còn muốn ngủ cứ ngủ tiếp.” Hạ Mộc cười nói. “Không cần, chúng ta dậy đi.” Tử Tang cười nói, một bên bò dậy. Chắc lũ gia cầm trong nhà đã chịu đói nửa ngày, phải nhanh chóng cho chúng ăn. Đó là thứ Hạ Mộc chờ đợi sang năm thu vào, không thể vì mình mà xảy ra vấn đề. “Được.” Hạ Mộc cũng rời giường, còn cầm quần áo đưa cho nàng. Hai người mặc quần áo xong, xuống nhà rửa mặt chải đầu, làm cơm trưa luôn rồi cho gia cầm ăn. Cả hai vui vẻ bận việc, không ai đề cập tới chuyện tối hôm qua…