Quý tộc

Chương 2 : Tuyết đỏ​

2 năm sau: Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã hai năm trời, hai đứa trẻ bị giam trong ngục tối. Bây giờ, chúng đã quen dần với những bữa cơm kinh tởm cùng những trận đòn roi. Dù sống trong hoàn cảnh như vậy, nhưng giống như cây xương rồng vươn lên từ đất cát khô cằn, tình bạn của chúng vẫn nhen lên và nở những bông hoa tuyệt đẹp giữa nơi tối tăm, mục nát. Gã đàn ông đặt đĩa thức ăn trước mặt hai đứa trẻ, những thứ thừa thãi trong đó cũng chẳng khá khẩm hơn mọi khi là bao. Nhưng hôm nay Black hầu như không ăn chút nào, cả ngày cậu chỉ nằm bẹp một chỗ và nhắm nghiền mắt. Đêm hôm qua, có lẽ là do thời tiết chuyển mùa nên cậu bị sốt, toàn thân nóng bừng bừng như lửa đốt. Gã đàn ông thấy cậu không ăn thì nhếch mép cười, lê thân hình béo ục ịch đến cạnh cậu. Black nghe thấy tiếng động nhưng cũng không buồn mở mắt nhìn. “Mày lại mang cái tính cách kén cá chọn canh của lũ cậu ấm ra đây sao thằng ranh?” Gã đàn ông nắm lấy cằm cậu mà bóp mạnh, đôi mắt của gã mở trừng trừng nhìn cậu như muốn giết chết cậu ngay tức khắc. Black cảm nhận khuôn mặt mình như sắp vỡ ra bởi lực từ bàn tay gã. Cậu quay phắt đầu đi, tránh bàn tay thô bạo của gã, đồng thời nhìn hắn bằng ánh mắt kinh tởm. Cậu buông một câu : “Cút ra. Đừng chạm vào tôi, kinh tởm.” Gã đàn ông bị bất ngờ bởi thái độ của cậu. Nhưng chỉ chưa đầy 30s sau, gã đã quay trở về bộ dạng hung hăng thường ngày. Đôi mắt gã vằn tia máu, gã nhào đến nắm lấy tóc cậu mà giật ngược lên để khuôn mặt cậu đối diện với gương mặt gã. Gã gào lên như con thú bị thương: “Thằng ranh, ai cho phép mày nhìn tao với ánh mắt kinh tởm đó?” Black vẫn dùng ánh mắt lỳ lợm nhìn gã, không hề có ý định trốn tránh hay quay đi. Ánh mắt cậu đã khiêu khích gã đàn ông, khiến cơn giận của gã lên tới đỉnh điểm. Không nói không rằng, hắn đưa tay lên cao. Dồn toàn bộ sức vào đầu ngón tay trỏ và….. “Phập!!!!!!!” “Á!!!!!!!!!” Hai tiếng động ấy vang lên cùng một lúc, White ngồi bên cạnh nãy giờ đứng đơ ra vì kinh ngạc. Cô đau đớn nhìn một bên mắt trái của Black đầm đìa máu. Gã đàn ông đó, hắn vừa làm một việc độc ác đến ghê người. Gã đã thẳng tay chọc mù một bên mắt của Black mà không cần suy nghĩ hay do dự dù chỉ một chút. Dường như vẫn còn chưa hả hê với việc làm tàn độc của mình, gã rút từ thắt lưng một chiếc roi da, nhắm thẳng người Black định đánh. Nhưng đúng lúc đó, White lao đến, hét lên: “Không được đánh cậu ấy!!!” Thoắt cái, cô đã đứng chắn trước mặt gã đàn ông, ngăn cách giữa gã và Black. Gã đàn ông nhếch môi nhìn cô, nói bằng giọng nhờ nhợ: “Mày định chịu thay cho nó?” White vẫn nhìn lão, không hề di chuyển, cũng không trả lời. Gã đàn ông lại nhếch môi cười, giọng trầm xuống, lạnh băng: “Vậy tao cho mày toại nguyện.” Vậy là những trận đòn roi cứ thế trút xuống cơ thể White. Ngoài mặt ra, chỗ nào trên cơ thể cũng bị roi quất vào. Vừa đánh, gã đàn ông vừa luôn miệng chửi rủa. Nhưng lạ kì là không có một tiếng khóc hay một tiếng cầu xin nào được thoát ra. Sự lỳ lợm của cô khiến gã càng lên cơn điên, càng đánh mạnh. Black nằm một bên nhìn thấy cảnh đó, nhưng không cách nào ngăn cản. Mấy lần cậu đưa tay về phía cô, nhưng rồi lại quá mệt mỏi mà buông thõng xuống. Gã đàn ông cứ đánh như vậy, cho đến khi gã thở hổn hển vì mệt thì chiếc roi mới thôi không vụt trong không khí. Gã hằm hè nhìn hai đứa nhỏ rồi bỏ lên trên. Một lát sau thì có một bịch bông băng cùng thuốc sát trùng được ném xuống. White cố gắng cầm túi bông băng lết đến chỗ Black. Sau trận đánh vừa rồi, chân cô đã không còn đi được nữa. Cố gắng dằn cơn đau xuống, cô mỉm cười nhìn Black, nói nhẹ: “Để tớ băng cho cậu.” Vì quá mệt, Black không còn sức để trả lời, cậu chỉ im lặng, nằm thở đều đều. Nhưng đột nhiên, đôi mắt đang mơ màng của cậu mở lớn, hình như cậu nhìn thấy cái gì đó. Loạng choạng đi về phía chiếc cửa sổ duy nhất trong phòng, cậu đưa tay ra, hứng những bông tuyết trắng tinh khôi hiếm hoi lọt vào phòng qua khe cửa hẹp. Cậu mỉm cười quay về phía White, một bên mắt màu trà không bị thương ánh lên niềm vui thích khôn cùng. White cũng cười tươi rói, nói như reo lên: “Là tuyết đầu mùa đấy!” Black gật đầu nhìn những bông tuyết nằm trong lòng bàn tay. Đáng lý chúng phải có màu trắng, nhưng lúc này đã bị máu từ mắt cậu rơi xuống nhuộm đỏ. Cậu nhìn khuôn mặt rạng rỡ của White, nói bằng giọng nhẹ nhàng ấm áp vô cùng. Lời nói của cậu khi ấy, dường như không phải xuất phát từ miệng, mà là lời nói vọng lại từ sâu thẳm tâm hồn: “Ừ. Là tuyết đầu mùa. Sau này, nếu cậu nhìn thấy tuyết, thì hãy nhớ đến tớ, vì lúc đó, tớ cũng đang nhớ tới cậu.”