Quỷ tình duyên, nhân duyên tuyến
Chương 48 : Tác chiến cùng kẻ bám dai ( tiếp theo)
Tôi nhìn Tiểu Nhiễm đóng sầm cửa mạnh như vậy, cho là nàng thực sự nổi giận, còn tưởng nàng ở trong phòng mà phụng phịu, tôi ở cùng nàng lâu như vậy cũng chưa thấy nàng phát cáu qua mấy lần, cho dù nàng có nhiều buồn bực đến đâu cũng để trong lòng không nói ra cùng ai, có điều hiện tại cũng sẽ không nhìn thấy tôi mà nói, nhưng tôi không có cách nào đáp lại nàng, vì lẽ đó đều là nàng tự lầm bầm lầu bầu.
Tôi vừa xuyên qua mấy cửa bay vào phòng vừa nhìn, Tiểu Nhiễm chính là đang quỳ trên mặt đất nửa thân người đều chui vào ngăn kéo chính là đang thở hổn hà hổn hển đem cái mấy cái hương nàng mua hôm trước hướng về trong ngăn kéo giấu.
Nói đến đây, vừa nãy bác gái lúc tiến vào liền nói trong phòng có cỗ mùi gì đó, còn hoài nghi Tiểu Nhiễm có phải hút thuốc hay không, Tiểu Nhiễm làm sao hút thuốc cơ chứ, nàng liền vội vàng nói gần nhất nghỉ ngơi có chút không tốt mới lừa gạt là dùng ít huân hương.
Nguyên lai Tiểu Nhiễm làm bộ sinh khí là để đem đàn hương kia giấu đi, dù sao Tiêu Minh Khanh không đúng lúc thức thời mà đi vào trong ngay bây giờ, nguyên lai đây là chiến thuật của Tiểu Nhiễm.
Thật không hổ là Tiểu Nhiễm của mình, thật thông minh!
Tôi bay tới bên cạnh Tiểu Nhiễm khom lưng nhìn nàng đem hương bỏ vào tầng trong nhất, nàng lại chồng mấy bộ quần áo ở phía trên ngăn trở để che giấu, ừm, xác thực không thấy được!
Tôi hướng về phía trong phòng nhìn lướt qua trên bàn nhỏ không thấy tấm hình chụp giống như hình giấy hộ chiếu kia, cũng không biết Tiểu Nhiễm giấu ở đâu, thế nhưng tôi thấy được trong hộc tủ có tấm hình chụp của tôi và Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm đóng lại cửa nhỏ của ngăn tủ hướng về bốn phía nhìn lướt qua, cũng nhìn thấy tấm hình chung kia.
Nhớ tới lần trước bác gái còn lén lút đem tấm ảnh chụp kia cầm đi.
Tiểu Nhiễm cũng nghĩ đến này điểm này, đem ảnh chụp cầm lên rất buồn bực tìm chỗ giấu: "Cái này cũng không thể để lại được, không làm vậy nhất định cũng sẽ bị ném đi"
Đúng vậy, tôi vô cùng tán thành.
Aizz, Tiểu Nhiễm cũng thật là vất vả, đây không phải nhà của nàng hay sao, mà còn làm cái gì cũng phải che che giấu giấu.
Cơ mà...Tôi xem qua phim thấy thấy mấy vấn đề nhà cửa đều rất nghiêm trọng, còn đòi nhà này kia, cha mẹ vợ đòi nhà, đều nói rằng giá nhà là cái vấn đề to lớn, tuy rằng nơi này xa xôi một chút, nhưng tốt xấu cũng là một cái nhà, Tiểu Nhiễm một người lẽ nào có thể giải quyết được, khẳng định cha mẹ của nàng cũng giúp một chút a.
Bữa cơm này là bác gái làm, mấy món ăn đem bày tràn đầy bàn ăn, nghĩ cũng biết là vì Tiêu Minh Khanh.
Lúc ăn cơm Tiểu Nhiễm cũng không tình nguyện đi ra, nhìn thấy Tiêu Minh Khanh đang muốn ngồi vào vị trí tôi thường ngồi kia, vội vã hô một tiếng: "Ài, đừng ngồi chỗ kia!"
Tiêu Minh Khanh một mặt mờ mịt ngồi xuống, Tiểu Nhiễm sắc mặt có chút khó coi, Tiêu Minh Khanh vội vã muốn đứng dậy đem vị trí trả cho nàng, bị Tiểu Nhiễm tức giận cự tuyệt, Tiêu Minh Khanh đương nhiên một mặt lúng túng, hắn ở Tiểu Nhiễm này xưa nay chỉ có nếm phần thất bại, hồi trước Tiểu Nhiễm đối xử tốt với hắn một chút cũng thuần túy là vì để nghỉ việc thuận tiện.
Tôi biết Tiểu Nhiễm nhất định giống như tôi nghĩ: Làm sao lại một mực ngồi ở đó đây!
Xem sắc mặt Tiểu Nhiễm biến đổi như thế, bác gái cũng nhìn không ra, thời điểm Tiểu Nhiễm ngồi cạnh bà ngay lập tức vỗ nhè nhẹ Tiểu Nhiễm sau đó trưng khuôn mặt làm lành cho Tiêu Minh Khanh: "Tiểu Tiêu à, chớ để ở trong lòng, đứa nhỏ này cứ như vậy, đều là do bọn dì làm hư."
Tiêu Minh Khanh cười cười không nói gì, để bác gái lại càng xem càng yêu thích hơn, lại đánh xuống Tiểu Nhiễm: "Con trông tiểu Tiêu người ta một chút đi."
Kỳ thực lấy góc độ người đứng xem như tôi cảm thấy Tiêu Minh Khanh là một trượng phu không sai , cũng cho là anh tuấn đi, lớn hơn Tiểu Nhiễm vài tuổi nên cũng có thể bao dung chăm sóc Tiểu Nhiễm tốt hơn, xem ra gia đình hoàn cảnh khẳng định cũng không tệ, không phải vậy bác gái sẽ không như vậy vừa ý hắn mà chọn làm con rể, hơn nữa thái độ gì của Tiểu Nhiễm hắn cũng không tức giận, ngược lại Tiểu Nhiễm có vẻ tính tình tỏ ra rất khinh thường, tôi có thể hiểu được bác gái vì nguyên nhân này nên vừa ý Tiêu Minh Khanh làm con rể , thế nhưng Tiêu Minh Khanh rõ ràng không thích Tiểu Nhiễm, tại sao lại bày ra dáng vẻ yêu thích Tiểu Nhiễm đây?
Tiểu Nhiễm tỏ thái độ phản cảm không hề che giấu, bác gái thời điểm không có ở đây hai người trong lúc đó chỉ có lúng túng khó xử, hơn nữa đều chung quy chỉ có cãi nhau song rồi hết, cho dù Tiêu Minh Khanh không biểu hiện ra đến cái gì, nhưng Tiểu Nhiễm đều là nhẫn nhịn không được.
Thế nhưng nếu không thích lẫn nhau , làm gì phải còn gặp nhau nhiều như vậy, chỉ là bởi vì bác gái chờ mong? Thực sự là kỳ quái, cảm giác thật giống có chuyện gì đó tôi không biết.
Bữa cơm này ăn không mặn không nhạt, vẫn luôn là bác gái nói chuyện, Tiêu Minh Khanh ở bên phụ họa, Tiểu Nhiễm thì không một chút nào xem sắc mặt người khác, bác gái khua nàng một hồi để nàng không nên chỉ lo ăn cơm mà cũng nên nói chuyện phiếm, lúc này nàng cau mày chỉ lo ăn, phiền chán nói: "Có cái gì để nói chứ, ăn cơm làm gì còn có thể nói chuyện."
Bác gái cắn răng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lại đánh Tiểu Nhiễm một lúc, lần này là thực sự đánh lên trên người Tiểu Nhiễm, tôi xem đều còn cảm thấy đau, Tiểu Nhiễm cũng không nhẫn nhịn, trực tiếp bưng cánh tay kêu một tiếng, sau đó không dám tin trừng bác gái, một mặt Con là con ruột của mẹ mà
Tiêu Minh Khanh ngồi ở đối diện càng ngày càng không dễ chịu, cuối cùng vẫn là cúi đầu vào đĩa rau chăm chú ăn cơm, coi như không nhìn thấy cuộc nháo kịch này, hắn có ngốc đi nữa cũng biết mình bị Tiểu Nhiễm đùa nghịch, một câu cũng không có hỏi Tiểu Nhiễm sự tình trong công ty mới , cũng còn may là hắn không có hỏi, không phải vậy bác gái lại giáo huấn Tiểu Nhiễm, vẫn là tính hắn biết thức thời.
Sau khi cơm nước xong không bao lâu Tiêu Minh Khanh liền cáo từ, hắn đương nhiên không ở lại được, Tiểu Nhiễm lại không ưa hắn, căn bản chẳng muốn nhìn hắn, bác gái muốn giữ cũng không giữ được.
Tôi là thật rất tò mò nguyên nhân Tiêu Minh Khanh như thế nào mà cứ mặt dày mày dạn theo đuổi Tiểu Nhiễm, vừa nãy tôi liền suy nghĩ, thế nhưng tôi biết không nhiều, Tiểu Nhiễm cũng không đề cập tới, xem Tiêu Minh Khanh phải đi, tôi liền cùng ở phía sau hắn bay ra ngoài, ngược lại Tiêu Minh Khanh cũng sẽ không bỏ cuộc, biết được lần sau còn tìm Tiểu Nhiễm, tôi liền lại đi theo hắn trở về là tốt rồi.
Bác gái cười cười đưa Tiêu Minh Khanh ra cửa, còn dặn hắn đi đường cẩn thận, nghiễm nhiên đã đem Tiêu Minh Khanh đối xử coi như con rể, Tiêu Minh Khanh tính khí rất tốt phụ họa nói tạm biệt rồi xoay người đi, cửa còn chưa đóng liền nghe mặt sau bác gái bắt đầu giáo huấn Tiểu Nhiễm có thái độ không được, Tiểu Nhiễm rất bất đắc dĩ cùng bà cãi vã, bác gái liền vội vàng đóng cửa.
Cái kia dù sao cũng là bác gái a, cãi nhau vẫn là không tốt. Tôi tại cửa ra vào nghe bên trong truyền tới âm thanh cãi nhau do dự một chút, nhưng ngược lại tôi cũng không thể khuyên can, xem Tiêu Minh Khanh tiến vào thang máy, vẫn là đi vào theo.
Tiêu Minh Khanh vừa đi vào thang máy, trên mặt liền không thay đổi một chút nụ cười liền biến mất, trước hắn ở bệnh viện bồi Tiểu Nhiễm xem bệnh lần kia cũng thế, đối với việc yêu thích Tiểu Nhiễm, cùng ân cần đều là biểu hiện cho người khác xem, hắn lại không thích Tiểu Nhiễm, vừa nãy đều là diễn trò, đương nhiên diễn cũng rất mệt.
Có điều diễn viên diễn kịch đều là vì để người xem yêu mến, hắn diễn kịch thì để làm cái gì đây?
Hắn không thích Tiểu Nhiễm, giả ra dáng vẻ yêu thích Tiểu Nhiễm muốn cùng Tiểu Nhiễm kết hôn, cũng không thể có được món lời gì.
Cái này cũng là nguyên nhân tôi đi theo hắn rời đi, tôi nghĩ nên làm rõ chuyện này, tôi sẽ biết Tiểu Nhiễm cùng Tiêu Minh Khanh đến cùng có cái gì bí mật, để Tiểu Nhiễm đối với Tiêu Minh Khanh biểu hiện căm ghét rõ ràng như vậy, Tiêu Minh Khanh còn mặt dày mày dạn như thế dây dưa với Tiểu Nhiễm.
Hắn lại không thích Tiểu Nhiễm, không cảm thấy như vậy rất vô vị sao?
Tiêu Minh Khanh nghiêm mặt đi ra nhà lớn, sau đó lại quay đầu lại liếc nhìn nhà Tiểu Nhiễm , ý vị không rõ ràng mà lắc đầu một cái.
Đây là thái độ gì, làm gì mà lắc đầu, cảm thấy Tiểu Nhiễm không tốt ? ! Không tốt còn làm mặt dày quấn quít lấy Tiểu Nhiễm của tôi! ! Tôi táo bạo hướng phía Tiêu Minh Khanh đạp một cái
Tôi hiện tại rất hối hận mới vừa rồi không có mạnh mẽ chỉ huy A Miêu tới cắn Tiêu Minh Khanh một cái.
Editor: Vân Thiển sân si ghê (*/ω\*)
_________________________________________________
Tiểu Nhiễm ở trong mắt tôi chính là tốt nhất, cái nào đều tốt, chính là tốt.
Tính cách hơi nóng cũng có thể yêu, không nói đạo lí cũng yêu thích nốt, tôi có thể thấy không ra được người khác chán ghét nàng một chút xíu nào, không thích thì đừng đến a, tôi lại không hoan nghênh cậu, Tiểu Nhiễm không hoan nghênh cậu, tôi cũng không hoan nghênh, A Miêu đều không hoan nghênh nốt, đến cẩu còn đều chê, có thể thấy được cậu thực sự là phiền chết.
Hừ !!
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
66 chương
13 chương
135 chương
19 chương
110 chương