Tiểu Nhiễm đứng ở nơi đó hướng về phía cửa nhìn chằm chằm hồi lâu, A Miêu đã ăn xong, cô nàng vẫn cứ cau mày nhìn nơi đó, cũng không biết đang khổ não cái gì. Càng làm cho tôi để ý là A Miêu ăn trong tô thức ăn xem ra vẫn còn xót mấy hạt vụn, thoạt nhìn dáng vẻ ăn trông rất ngon nha, tôi nuốt một ngụm nước bọt giơ tay không chịu khuất phục tìm kiếm mấy hạt thức ăn vụn, kết quả ngón tay xuyên qua tô thức ăn, đương nhiên là không đụng được rồi, tôi cực kì thương tâm nhìn chằm chằm mấy vụn thức ăn cho cún kia đờ ra, A Miêu nằm nhoài trước mặt tôi vẫy đuôi, hướng tôi nghẹn ngào một tiếng. "Nhìn cái gì chứ, cẩu ngốc, ta mới không nghĩ đến chuyện phá thức ăn của ngươi" tôi nhìn chằm chằm thức ăn cho cún mắt cũng không chớp hừ một tiếng. A Miêu tựa đầu xuống đồng thời nhìn tôi cùng tô thức ăn tàn tạ đờ ra, nó đại khái cảm thấy như vậy rất vô vị, đột nhiên đầu lưỡi quét ra đem tô thức ăn kia liếm sạch sành sanh, công phu chỉ trong nháy mắt, tôi nhìn chằm chằm mấy cái vụn thức ăn kia đã biến mất! Biến mất rồi !! Con cún ngốc A Miêu này còn lè lưỡi cùng tôi tranh công, tôi thật muốn đập vào cái cổ của nó đem mọi thứ vừa ăn xong phun ra ngoài. Tôi bực mình muốn nổ phổi bay lên hướng về phía A Miêu giương quyền giương cước đá, A Miêu thực sự là không nhìn sắc mặt, còn tưởng rằng tôi chơi đùa cùng nó, nhảy nhảy nhót nhót vui vẻ, quả thực là chọc tôi tức chết thêm một lần mà. Tôi đưa tay chỉ ổ cún, A Miêu mới hiểu ra được tôi đang nổi nóng, ảo não lướt về ổ nó đi tới, còn thò đầu ra lặng lẽ nhìn tôi, tôi mặc kệ nó, đến xem Tiểu Nhiễm vừa lúc ngồi trên ghế sa lông. Tiểu Nhiễm tại sô pha ôm đầu gối thẳng tấp nhìn chằm chằm mặt sàn nhà, duy trì cái tư thế uỷ khuất như vậy nửa ngày, làm tôi nhớ tới dáng vẻ cô nàng lúc đang ngủ, cũng không có cảm giác an toàn, dáng dấp rất đơn độc. Tôi bay tới bên cạnh Tiểu Nhiễm đắc chí ngồi xuống, còn duỗi cánh tay làm bộ dáng ôm vai Tiểu Nhiễm, nhưng là Tiểu Nhiễm không có vì tôi làm như vậy mà có phản ứng gì, vẫn là bộ dáng đáng thương kia. Đúng rồi, cô nàng không cảm giác được tôi, tôi làm cái chuyện gì là của tôi, dù sao tôi cũng đã chết rồi. Tôi nhất thời lại cảm thấy thất bại, quy quy củ củ tôi thu tay về, nhìn trước mặt không có mở TV mà đờ ra. Đờ ra là tôi am hiểu sự tình, dù sao tôi là đã chết đi rồi thành một tình duyên, sinh hoạt người sống tôi vẫn không chen vào được, cả ngày bay lung tung không mục đích, không có việc gì, chỉ có đờ ra, nơi này so với phố kinh doanh tốt không ít, chí ít rất yên tĩnh, có thể để cho tôi yên ắng mà hưởng thụ thời gian. Ngoài trời đều đã muốn sáng, Tiểu Nhiễm mới đột nhiên lấy lại tinh thần, kéo mệt mỏi bước chân về phòng, tức khắc ngã ập lên giường. Đúng nha, cô nàng chẳng phải còn phải đi làm sao, không nghỉ ngơi thật tốt, làm sao có tinh lực công tác đây, tôi hiểu rõ nên gật đầu. Nhưng mà giấc ngủ này Tiểu Nhiễm ngủ liền một ngày, cô nàng thực sự quá mệt mỏi, bên ngoài bắt đầu ồn ào náo nhiệt, đến giờ nàng đi làm, Tiểu Nhiễm vẫn cứ ngủ miên man, quần áo mặc trên người thấm ướt một mảng mồ hôi, sau một lúc điện thoại di động trong túi quần áo reo lên, mí mắt Tiểu Nhiễm mới lay động, nhưng không có thức tỉnh, A Miêu liền cảm thấy không đúng, đầu đẩy cửa chui vào, nhào lên giường cọ cọ Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm mới mơ hồ mở mắt ra, nhẹ nhàng đẩy A Miêu đang dụi dụi nàng ra, hàm hồ lầm bầm vài câu gì đó, liền tiếp tục ngủ mê. Xem ra cô nàng thực sự ngã bệnh rồi. Tôi cùng A Miêu đều rất lo lắng, ai cũng không thể làm được cái gì hết, A Miêu yên lặng nằm nhoài trước giường, tôi cũng chỉ có thể không yên nhìn Tiểu Nhiễm ngủ. Trong nháy mắt loé qua ý niệm trong đầu, nếu như mình còn sống thì tốt rồi. Nếu như còn sống, tôi có thể ôm Tiểu Nhiễm một cái, chí ít có thể đút cô nàng uống chút nước, mà không phải chỉ có thể bất lực nhìn như vậy, cái gì cũng không làm được, tôi lại thử thật nhiều lần chạm vào Tiểu Nhiễm, ngón tay vẫn cứ xuyên qua thân thể Tiểu Nhiễm, nhắc nhở tôi rằng tôi đã thực sự chết rồi. Kỳ quái, tôi trước đây vẫn cảm thấy mình chết rồi không có gì gọi là ghê gớm, chưa từng có một chút ảo não chuyện chính mình đã chết, dù sao tôi cũng là một tình duyên thông thái, tôi hiểu được chính mình đã chết, không có cái gì mà không muốn chết ở đây, chết rồi chính là chết rồi, tôi vẫn thực sự tiếp thu một cách thản nhiên. Thế nhưng hiện tại tôi cảm thấy chết rồi thực sự quá bất tiện. Nếu như tôi còn sống thì tốt rồi, tôi cứ như vậy cảm thán. Thế nhưng tôi dù sao cũng đã chết... Tiểu Nhiễm thật là bị bệnh rồi, tôi đối với thời gian không có khái niệm, nhưng bên ngoài sắc trời đã dần dần tối xuống, lại qua một ngày. Tiểu Nhiểm làm sao lại ngã bệnh đây? Hôm qua cô nàng rõ ràng mạnh khoẻ, ah, cùng không phải, từ lúc nhìn thấy thanh niên kia bị tông chết, Tiểu Nhiễm liền có chút vui buồn thất thường, lúc cảnh sát đưa cô nàng trở lại, cô nàng còn rất kì quái. Cái địa phương nào có ánh nhìn ánh mắt giống cô nàng khi đó... Ah...Tôi sực nhớ đến một việc, tại thời điểm lúc tôi gặp cô nàng ở phố kinh doanh, cô nàng cũng là như vậy ở rìa đường nhìn chằm chằm phía trung gian giữa con đường. Đó là cái địa phương nơi tôi có chuyện. Tôi tựa hồ là cân nhắc cái gì, thế nhưng nhất thời để ý không rõ, không liên quan, tôi chính là không bao giờ thiếu thời gian, tôi có rất nhiều thời gian để chậm rãi suy nghĩ. Bên ngoài đột nhiên có tiếng người gõ cửa, sau đó vang lên tiếng của Tiêu Minh Khanh. Tôi đối với tên Tiêu Minh Khanh có một loại địch ý không tên, nói chung là rất không ưa hắn, nhìn hắn lúc ở cùng Tiểu Nhiễm bị thiệt thòi liền cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng vào lúc này hắn có thể đến tôi vẫn là thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui mừng. Dù sao tôi cũng đã chết rồi, cái gì cũng không làm được, không có biện pháp giúp Tiểu Nhiễm. Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên có chút khổ sở.