Quỷ tình duyên, nhân duyên tuyến
Chương 16 : Người doạ ma
Bất kì nhất cử nhất động nào của Tiểu Nhiễm dưới cái nhìn cũng rất bình thường, ăn cơm, ngủ, nghỉ ngơi xem tivi, tôi thực sự không nghĩ ra trong người của cô ấy có bệnh gì, đại khái chắc là tôi không phải là bác sĩ.
Lúc Tiểu Nhiễm ngồi xem tivi cả người thoải mái vùi ở trên sô pha, trên mặt còn lau mĩ phẩm dưỡng da, trong ngực ôm một cái gối hình phim hoạt hình. Nhàn hạ, cái chính là không có ý định xem tivi, mấy phút liền chuyển kênh, trong tay remote điều chỉnh TV bấm không ngừng, cô nàng nhấn tới nhấn lui vẫn không tìm được cái gì hay ho, nhìn cái gì cũng thấy buồn bực chán ghét, rốt cuộc nhấn nút tắt đi, sau đó gọi A Miêu đang nằm nhoài bên chân tôi.
(Editor có lời nói: A Miêu đây là choá nha, lúc đầu cứ tưởng mèo cho đến khi ẻm ăn thức ăn cho choá :v )
A Miêu run run tai một cái, nhưng cơ bản vẫn cứ nằm lì ở đó, không buồn ngẩn đầu lên nhìn cô nàng, tôi vui vẻ vỗ tay bảo hay.
"Làm tốt lắm, liền không đi qua" tôi cổ vũ A Miêu hung hăng kiêu ngạo kia.
Ai bảo tôi nhìn thấy tiết mục hay trên kênh tivi nàng ta liền chuyển kênh làm chi.
A Miêu cực kì quấn tôi, tôi xuyên qua tường bay tới phòng nhỏ khác bị nó nhìn thấy, đại khái là tôi chơi cùng nó, liền hay dùng mũi đẩy cửa mỗi gian phòng ra tìm tôi khắp nơi, không tìm được liền muốn gọi, Tiểu Nhiễm còn tưởng rằng nó ngã bệnh, cấp bách xoay quanh, kết quả A Miêu nhìn thấy tôi bay ra, ngay lập tức lên cơn phấn khích, nhào đến tôi chạy vòng quanh, đuôi vẫy vẫy, đánh dưới sàn vang lên ầm ầm, Tiểu Nhiễm gọi nó nó cũng không để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm tôi, nửa cái đầu chôn vùi ăn trong chậu thức ăn cho chó, thở hỗn hễnh ăn mấy cái cái miệng còn dính đầy thức ăn cho chó liền đã muốn nhìn nom tôi một tí, cứ như sợ tôi biến mất vậy.
Kỳ thực vẫn rất ngốc nghếch.
Tiểu Nhiễm nhìn A Miêu không thèm để ý đến cô, rất kinh ngạc, thậm chí dò xét nắm đồ ăn vặt dụ dỗ A Miêu, A Miêu chính là không nhúc nhích nằm nhoài bên chân tôi.
Ài, xem A Miêu quấn tôi rất có nét kiêu ngạo đây.
Chí ít A Miêu có thể nhìn thấy tôi, tôi cũng sẽ không lưu tâm mà vẫn hiện ra trong phạm vi tầm mắt của nó. Phố kinh doanh đã đủ náo nhiệt, tôi vẫn muốn rời đi, bởi vì nơi náo nhiệt đó không thuộc về tôi, A Miêu mặc dù chỉ là một con cún lông vàng, nhưng chí ít thấy được tôi, có thể cho tôi bớt tẻ nhạt, tôi cũng rất yêu thích nó.
Hơn nữa A Miêu đối với tôi là thái độ nghênh đón, tôi mới có thể ở lại nơi này.
Tôi đợi A Miêu ngủ rồi, mới xuyên qua tường đi đến phòng ngủ, Tiểu Nhiễm đã nghỉ ngơi, trong phòng rất tối, bất quá tôi là một con ma, cũng không cần ánh đèn chiếu sáng.
Tiểu Nhiễm lấy một tư thế rất tủi thân nằm một bên giường, rõ ràng là cái giường đôi, nàng ấy chỉ chiếm một bên, nửa bên giường kia trống trải, chăm chú đem chăn ôm vào trong ngực, dáng vẻ như có cảm giác không an toàn.
Nói thật cái tư thế ngủ này giống như những thiếu phụ cô đơn trong phim tôi xem, đặc biệt là lão công chỉ gặp bên ngoài rồi chỉ có thể để thê tử mình một mình trong đêm tân hôn đều là dáng ngủ như vậy.
Một mạch nghĩ như vậy tôi liền không nhịn được nở nụ cười.
Tiểu Nhiễm ngủ rất trầm, có điều hơn nửa cái giường trống thực sự rất lãng phí nha, tôi liền nghĩ như thế, nhẹ nhàng bay đi xuống, làm ra cái tư thế nằm trên giường, chiếm hết vị trí rồi, mắt nhìn Tiểu Nhiễm đang đưa lưng về phía tôi, xong lại ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
Tôi thừa nhận, tôi đối với nơi này hết thảy đều cảm thấy quen thuộc.
Đối với Tiểu Nhiễm, đối với A Miêu, thậm chí là đối với gian phòng này, đều quen thuộc.
Thái độ của A Miêu đối với tôi không chỉ đơn thuần là thân mật, càng giống như đối với chủ nhân mà phục tùng, tôi trừng nó một chút, nó sẽ rất uất ức nằm trên mặt đất, ướt nhẹp con mắt nhìn chằm chằm tôi kêu hừ hừ.
Nghĩ đến thời điểm tôi còn sống hẳn là đối với A Miêu rất nghiêm khắc.
Như vậy tôi cùng Tiểu Nhiễm, lại là quan hệ gì đây?
Hẳn là không phải bằng hữu bình thường, không phải vậy thì làm sao lại quấn sợi dây nhân duyên đây?
Tôi nằm cũng không biết bao lâu, nghe được bên tai có động tĩnh xột xoạt, nghiêng đầu vừa nhìn, Tiểu Nhiễm chính là trở mình hướng vào trong, cũng chính là hướng mặt về tôi.
Sau đó nàng ta cười cợt, mở mắt ra nhìn tôi
"Ngủ ngon chứ ?" cô nàng mang theo điểm ngượng ngùng hỏi.
Chuyện này quá đột ngột, tôi bị làm cho hết hồn, suýt nữa liền từ trên giường rơi xuống xuyên qua sàn rớt xuống lầu.
Tôi sai rồi, tôi không nên cười nhạo Kỳ Bội trước kia nhát gan không giống ma quỷ.
Trong phim ảnh cho là ma quỷ đáng sợ tính là cái gì, người doạ ma quỷ mới sợ.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
66 chương
13 chương
135 chương
19 chương
110 chương