Quỷ Thoại Liên Thiên
Chương 79
Vừa nghe xong tôi liền lạnh cả người, tựa như mình vừa bị vùi vào một hố băng vậy. Tôi dùng mắt cảnh cáo Ngưu Giác, ý bảo cậu ấy đừng nói mò, nhưng cậu cứ nhăn chặt mày nói: “Không… là thật đó, lúc nớ ta gần như không hề ngủ, nên đã nhìn thấy không sót chi hết!”
Lúc này ông chủ Triệu cũng đi đến. Lão nghe được nửa câu sau của Ngưu Giác thì hỏi: “Ngươi nhìn thấy gì? Cái gì mà không sót chi hết?”
Ngưu Giác rất sợ ông già này, thấy lão bước tới thì im bặt ngay. Ánh mắt như vừa gặp quỷ của cậu ấy làm tôi khó chịu. Ông chủ Triệu liếc tôi một cái, ý bảo lão nhất định phải biết ngọn nguồn của những lời này. Tôi đành phải hỏi tiếp: “Cậu phải nói thật đấy. Giờ chỉ còn vài người chúng ta thôi, cuối cùng thì có chuyện gì cũng mau nói hết ra đi!”
Tôi nói cũng chẳng có gì, nhưng cậu ấy lại bất ngờ giật nẩy mình. Trực giác cho tôi biết những lời này rất có thể sẽ là điểm trọng yếu quyết định đến sự sống còn của chúng tôi ở A Ni Mã Khanh này. Ngưu Giác cứ nhìn chằm chặp vào thi thể Lưu Đào một lúc lâu rồi nói: “Chắc chắn có ác quỷ theo sau các ngươi.”
Ngưu Giác ra vẻ nghiêm túc nhìn thẳng vào, chờ đợi chúng tôi sẽ sợ hãi giống cậu ấy. Nhưng vài người trong chúng tôi đều đã gặp quỷ vài lần rồi nên gần như bị miễn dịch, vẫn cứ bình tĩnh như thường mà nhìn lại cậu. Lắc lắc đầu, để lấy lại tinh thần, sau đó cậu ấy bắt đầu kể: “Ta không nên dẫn bọn mi đến nơi ni. Đêm qua, khi gió tuyết giam cầm chúng ta trong cái động quỷ quái nớ, ta không hề ngủ, mà tựa vào vách hang trông chừng đàn ngựa đang ở bên ngoài của mình rồi đến gần đống lửa để ấm hơn. Núi A Ni Mã Khanh nơi nơi đều có thần thánh, nhưng các ngài ấy sẽ không phù hộ cho những vùng cấm địa đâu. Tuy rất sợ nhưng ta vẫn định sẽ nghỉ ngơi một chút. Lúc ta dọn sạch phân ngựa chuẩn bị dựa vào vách đá để ngủ thì thấy “Đóa Nhi” của ta có chút không bình thường. Nó là con ngựa đầu đàn đã theo ta từ nhỏ đến giờ, lý ra sẽ không xuất hiện tình trạng quỷ dị như thế. “Đóa Nhi” vặn vẹo, chân cứ rối lên mà quấn lấy ta. Ta nghĩ là nó định che tuyết ình liền vui mừng vỗ vỗ nó. Nhưng sau đó ta phát hiện hành động trên là đang ẩn nấp người phụ nữ tên Quyên Muội tê. Ta nhìn cô ta thấy có vẽ gì đó không đúng cho lắm. Cô ta vốn ngủ rất say. Thêm vào mắt của Đóa Nhi cứ rơi lệ mãi! Ta hoảng sợ, vội vàng vỗ vỗ lưng nó, trấn an rằng chẳng sao đâu. Nhưng Đóa Nhi cứ như trâu sắp bị giết mà không ngừng chảy nước mắt. Ta cảm thấy không hợp lý cho lắm, liền lui ra trốn sau tảng đá, tay cầm sẵn dao, nghĩ rằng, dù xảy ra chuyện chi, cũng không thể ảnh hưởng trực tiếp đến mình.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó, ta lại không thể nào tưởng tượng được! Ta phát hiện mặt của cô gái kia như đang ngủ rất say, chiếc bóng do ánh lửa chiếu vào cứ lớn dần, dài dần ra. Còn cô ta thì đầu tóc rối bù, xõa xuống tận đôi vai đang run run do lạnh giá. Lửa, bóng, cô gái! Dần dần ta thấy ánh lửa bỗng tỏa khói xanh, cái bóng của cô ta cũng bắt đầu lay động đầy ma quái. Nhưng ngay từ đầu nó đã chuyển động như thế, ta cứ nghĩ đó là do gió thổi rồi dội ngược lại trên tường tuyết. Nhìn kỹ thêm chút nữa, thì chiếc bóng kia lại bất động, lòng ta thầm thở dài. Nhưng ta lại thấy có hơi không hợp lý. Vì cái bóng và cô ta không giống nhau chút nào. Đầu ta như bị kim đâm, ý thức được cô gái kia và cái bóng là 2 thứ khác nhau. Cái bóng có tóc dài, rất dài, hai tay buông thõng xuống, dáng vẽ không giống với người hiện đại lắm. Có hơi… như người thời cổ vậy. Bất quá, kia chỉ là một cái bóng, ngoại trừ một khối tối đen như mực thì ta cũng chẳng nhìn rõ được chi tiết. Lúc này thì Đóa Nhi lại khẽ kêu, ta trốn ở sau nó, thấy cái bóng kia như sinh vật hơi hoảng sợ một chút, sau đó lại chuyển động rồi rời khỏi thân thể của cô gái. Lúc nó tách khỏi thì phát ra tiếng lách cách như xương gãy vô cùng khó nghe. Đóa Nhi bỗng chẳng kêu được tiếng nào, ngược lại cứ hồng hộc hít thở liên tục. Qua một lúc lâu, cái bóng trở nên rất yên lặng, chỉ nằm úp một chỗ như một đống đen. Ta cứ tưởng ác quỷ bị tiếng kêu của Đóa Nhi dọa cho hoảng sợ chạy mất, nên muốn đánh thức bọn mi dậy để xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhưng ta lại chẳng thể đứng dậy được, liền sau đó thì phát hiện cái bóng của cô gái kia dần dần biến thành mặt người! Tê thật giống với mấy bức tượng bằng đất trong miếu, vàng sệch như sáp nến. Trước đây, ta có đọc báo, nói loại mặt nạ này chỉ để đeo cho người chết ni. Tổ tiên của bọn ta cũng có tập tục hạ tán với mặt nạ như ri. Cái bóng đang nằm rạp cứ chầm chậm dựng thẳng lên hình thành một người mặt áo choàng dài màu đen đứng trước cô gái tên là Quyên Muội. Mà Quyên Muội kia cũng không tỉnh lại, chỉ bắt đầu ói ra nước đen. Bóng đen kia đến gần một chút, cô ta liền xuất hiện dấu hiệu khó thở. Nó bỗng nhiên mở mắt, giữa hai viền mắt không hề có con ngươi. Cũng đang chảy xuống một lượng lớn nước đen. Nó run run cuối đầu nhìn vào chiếc cổ, không biết từ lúc nào đã vươn đôi tay thô kệch cũng vàng như sáp nến mà túm lấy. Nhưng hình như cô gái kia không nhìn thấy bóng đen trước mặt mình, miệng cô ta dần phun ra rất nhiều bụi giấy màu xám trắng. Lúc này cái bóng của Quyên Muội hầu như chẳng nhìn thấy rõ nữa, lúc đầu cô ta còn có hơi giẫy dụa, nhưng sau thì nhanh chóng nằm yên. Từ đó có thể hình dung được thứ kia có bao nhiêu sức mạnh!
Ta nghĩ cô ta đã bị ác quỷ trong sơn động bóp chết. Nhưng chuyện tàn ác đáng sợ này vẫn chưa kết thúc!”
Nói xong, cậu ấy cứng nhắt quay đầu qua nhìn chúng tôi, tiếp tục kể: “Ta biết ngay là người tên Quyên Muội kia đã bị ác quỷ bóp chết. Nhưng bóng đen vẫn không chịu tan biến. Nó cứ uốn éo cánh tay cứng đờ, như một miếng vải đen thật lớn. Cái bóng bao trùm toàn bộ xác nữ, tiếp đến thì bỗng xuất hiện một gương mặt phụ nữ đầy cổ quái sau gáy. Mà cái mặt nạ đó lại trương ra một nụ cười đầy quỷ dị. Chẳng biết vì sao bỗng xuất hiện một mùi hương rất kỳ dị, ta thậm chí còn nghe được giọng nữ đang ngâm nga. Lúc này Đóa Nhi lại phát ra tiếng rên rỉ đầy nguy hiểm. Ta nghĩ Đóa Nhi chắc cũng sắp bị ác quỷ bắt đi, vội vã ôm lấy bụng nó. Thế nhưng ta đã đoán sai phản ứng của Đóa Nhi, nó thật ra đang cảnh báo ta, thứ nớ đã thấy được ta! Ngay lúc ta vừa cúi đầu nhìn cô gái kia. Ta thấy xác của cô ta không biết từ lúc nào đã mặc áo choàng màu đen, tóc cũng nhiều hẳn ra thật giống thiếu nữ dân tộc Tạng chúng ta. Cô ta mở to mắt thật khủng khiếp đối lại ta, hơn hết ta cảm giác con ngươi lúc này đang lệch đi, xéo hẳn về phía hốc mắt! Mồm cô ta há hốc, tuôn trào ra một mùi rất khó hình dung. Ta ngửi như mùi thối của người vừa mới chết cháy. Thế nhưng mùi thối này lại rất gay mũi. Sau đó nữa thì cô ta như con vật mà bò đến bên người người anh em An Tung, rồi dường như rất ham muốn mà hấp thụ hơi ấm trong lòng mi. Ta muốn la lên, nhưng lại thấy giữa bọn mi có rất nhiều cái bóng… mà lại không phải là bóng của bọn mi! Tất cả đều là bóng người màu đen đầy cổ quái. Ta vì thế mà hoảng sợ đến ngất đi, mãi đến khi người anh em An Tung giật mình hét lớn, ta mới bừng tỉnh! Ta liền nhanh chóng chạy đến chỗ bọn mi, thấy cái bóng đang điên cuồng giãy dụa, ấy thế mà bọn mi chẳng có ai nhận ra cả!”
Cậu ấy kể xong, chúng tôi đều không tự chủ được mà nhìn vào bóng của mình. Thật quá quỷ dị đi, mọi người đều lặng yên vì khủng hoảng.
Tôi liếm liếm đôi môi khô khốc, nói: “Cậu nói là… giữa chúng ta đã hình thành một bóng người như thế à?”
Ngưu Giác vỗ vỗ giầy, sau đó gật đầu nói: “Đúng thế, cái bóng của người chết ở kẽ băng và Lưu Đào đều thay đổi, còn có….”
Ánh mắt của ông chủ Triệu ngày càng âm trầm. Lão nổi giận, quát lên cắt ngang: “Mẹ nó, được rồi! Ranh con mày không nên ngay lúc này mà lừa bọn tao. Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn nói cái gì quỷ, cái gì bóng nữa, tao sẽ ngay lập tức cho người quăng mày xuống vách núi! Không có bóng! Không có ác quỷ! Nghe rõ chưa?”
Nói xong, lão trở lại như cũ, chỉ vào thi thể đầy sâu kia nói: “Xác này không nên để ở đây. Đầu Trọc, ngươi vứt nó xuống núi. Tránh cho chúng ta bị nhiễm khuẩn từ nó!”
Mọi người đều không được tự nhiên khi nhìn thi thể kia. Bất quá chẳng ai muốn ném nó xuống dưới. Ông chủ Triệu này đối với thủ hạ thật không có chút tình cảm nào cả. Đầu Trọc nhìn thoáng qua chúng tôi, ý bảo cử một người đến giúp gã. Thật sự thì gã cũng không muốn làm việc tàn nhẫn này một mình. Bạch Dực đứng lên, mang thêm một cái bao tay bằng nhựa rồi giúp Đầu Trọc nâng hai chân người chết lên. Dùng chút sức đã quăng được thi thể xuống núi. Xác kia cứ như một khối thịt rơi tõm xuống dưới.
Lúc này, người chẳng nói năng gì cả là Lục tử lại nhìn chúng tôi bảo: “Các cậu nhìn kìa, sắp không thấy đầu rồng nữa rồi.”
Chúng tôi nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn xích long, thấy ống băng đã tự hình thành một con rồng cuộn tròn. Đó rất giống với những cổ vật điêu khắc hình rồng thời Tiên Tần. Đầu rồng từ từ tan biến trong bóng tối, hình thành một vòng sáng thật tròn. Mặt trời càng hạ về tây, thì nữa vòng tròn kia lại càng không thể thấy, cuối cùng chẳng còn hình dáng gì cả. Này lại hợp với hai thái cực trong nguyên lý âm dương. Điều đó cho thấy Chu Văn Vương thật không hỗ là dùng bát quái ngũ hành để xưng nghiệp đế vương. Đến cửa vào cũng dùng cách thức này để bày bố.
Ông chủ Triệu híp mắt nhìn nơi con rồng đang từ từ “đi sâu” vào, nói: “Chu dịch từ trước đến giờ đều coi quẻ Chấn là long vị. Chấn chính là chân rồng, thần long vẫy đuôi nhất định là chỉ vị trí chính xác của Hà Bá điện. Dùng lưỡng nghi để đánh dấu cửa vào. Ha ha, cuối cùng thì ta cũng tìm được rồi! Tào Dương, Đầu Trọc mau chuẩn bị kỹ càng, chúng ta giờ phải đi đến chỗ đuôi rồng kia. Bốn người các ngươi cũng theo luôn, đừng giở trò với ta!”
Nói xong bọn chúng như vừa uống thuốc tăng lực cùng bò về hướng đó. Chúng tôi nhìn bức họa một chút, chỉ thấy nó lóe lên trong khoảnh khắc. Mặt trời vừa xuống núi, toàn bộ nơi này đều bị bóng đêm bao phủ. Bạch Dực lén đưa cho tôi một con dao găm, rồi thật nghiêm túc nói: “cẩn thận một chút, có vài thứ cũng đã đến. Đến lúc vô cùng bất đắc dĩ cậu hãy nuốt vào bùa hộ mệnh mà tôi tôi đã đưa cho. Nhớ cho kỹ, phải rơi vào tình huống vô cùng bất đắc dĩ mới được làm như thế.”
Đầu tôi liền hơi phản ứng, hình thành ngay cảnh tượng của một đặc vụ tình báo cầm tờ giấy nuốt vào bụng trong phim ảnh. Bạch Dực chẳng có chút nào là nói chơi cả. Tôi cũng cố nhớ đến mục đích của mình mà mang lên balô, sau đó hướng về phía mặt trời chiếu lên bức họa trên núi mà đi. So với A Ni Mã Khanh, thì lên núi Mã Thấm Bảo Mộc Lạp phải ra sức cực lực hơn rất nhiều. Chính vì vậy mà rất nhiều người chẳng hề muốn đến ngọn núi này. Huống chi lại là lúc mặt trời xuống núi, chúng tôi phải mò mẫm bò lên sườn dốc. Tính ra ai nấy cũng đều đang lều mạng cả.
Lúc đến được thái cực đồ, hai chân của tôi đã mõi nhừ chẳng còn chút sức nào nữa. Nơi đây chỉ là một sườn dốc, vì bốn bên đều bị tuyết bao phủ nên vô cùng trơn trượt, phải cố lắm mới đứng được, nếu không ngã xuống dưới chắc sẽ trở thành một bộ xương khô mất. Chúng tôi không còn cách nào khác đành phải dán chặt thân mình vào sườn núi rồi bắt đầu bới tuyết. May mà tên Đầu Trọc thuộc hạ của lão già kia là một đại lực sĩ, một xẻng của gã so với bất kỳ kẻ nào trong chúng tôi đều nhiều hơn vô cùng. Mọi người cùng giúp nhau đào, cuối cùng cũng lộ ra được một khối đá. Lúc này tuy đã tối đen, nhưng trên không trung vẫn thấy một biển sao lấp lánh đầy trời. Nó giống như những hạt kim cương đính trên tấm lụa đen tuyền vậy. Chúng tôi có thể thấy được do tuyết phản xạ rất tốt ánh sáng từ đèn mỏ đã mở từ lâu trên đầu mình. Ông chủ Triệu sờ sờ tảng đá nói: “Đúng rồi, diện tích khối nham thạch này không giống mấy khối khác, hơn nữa còn có vết sơn son. Đây là loại phẩm màu rất được ưa chuộng thời Tiên Tần. Các ngươi xem, trên đó có khắc rất nhiều giáp cốt văn. Thời Chu vẫn còn giữ tập quán sử dụng giáp cốt văn. Khối đá này cũng không phải là nguyên bản vốn có, vào trong nên chú ý điều này.”
Tào Dương nhìn khối đá đó một chút rồi dùng chùy gõ xuống làm phát ra âm thanh nặng nề. Hắn chán nản nói: “Nghĩa phụ, thứ này cứng lắm ạ, chúng ta làm cách nào để đục nó bây giờ?”
Ông chủ Triệu lắc lắc đầu, lau mặt rồi nói: “Cũng không khó lắm, này đa phần đều là đá trầm tích. Ta trước đây cũng có nghiên cứu, nếu nói cách phá ra, tốt nhất là dùng thuốc nổ. Nhưng trong tình huống hiện nay, chúng ta đang ở giữa sườn núi, rất có khả năng sẽ bị nổ chết. Cách thức thực tế nhất là dùng súng phun lửa làm tan đi băng đá. Cứ hun nóng rồi lại hạ nhiệt xuống, cách này làm cho đá bị giòn đi, chỉ cần gõ nhẹ cũng có thể vỡ ra. Tào Dương và Lục tử thay phiên nhau phun lửa. Những người còn lại cùng làm một bức tường tuyết bảo vệ. Phải cố gắng một chút, gió hiện giờ đang rất lạnh, nếu không thì thế nào cũng bị thổi cho ngất đi.”
Tôi không ngờ là bọn chúng cả súng phun lửa cũng mang theo. Thế thì nói thế nào để qua được cơ quan kiểm tra, bảo là thức ăn gia súc à? Loại vũ khí quân sự này đương nhiên là do ông già kia mang đến. Xem ra kế hoạch của chúng tôi đã bị rối loạn hoàn toàn. Chúng chắc chắn không chỉ đơn giản chỉ mang theo súng săn, lỡ như móc ra khẩu Five-seven kê vào đầu một nhát là toi đời.
Bọn họ cứ thay phiên làm việc, rất nhanh sau đó tôi nghe được tảng đá phát ra âm thanh răng rắc. Lúc này, ông chủ Triệu lại phất tay bảo Đầu Trọc đập tảng đá. Quả nhiên nó như ván mục vỡ ra từng mảng lớn. Lục tử cầm một mảnh nhỏ giáp cốt văn nhét vào balô của mình, rồi nhìn chúng tôi cười cười chẳng rõ ý gì: “Mấy thứ này nhìn vậy chứ có giá trị tiền bạc lắm nha, để ở đây thật lãng phí mà!” Chúng tôi chỉ hơi lắc đầu rồi nhanh chóng phá tung khối đá ra, quả nhiên tìm thấy một đường hầm. Thế nhưng tôi vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra nó chẳng nối tới chỗ nào cả, mà là thông xuống một cái động vuông vứt. Tôi bỗng nghe ông chủ Triệu ở sau lưng mình cất tiếng: “Mấy người bọn ngươi xuống dưới trước. An Tung, ngươi cùng ta ở lại canh cửa sau cùng.”
Tôi liếc nhìn, lão đối lại bằng một nụ cười đầy hiểm độc. Lục tử cầm ra một cái máy thăm dò không khí, quay đầu nói: “Để chúng tôi kiểm tra trước, nếu không, có quỷ mới biết không khí dưới đó có thở được không!” Nói xong, cậu ta dùng một sợi dây buộc vào cái máy rồi thả xuống dưới, nhìn chỉ số rồi gật đầu nói đã xong. Dưới kia hẳn là có cửa thông gió, chút bực mình của tôi cũng vơi bớt. Nói như vậy dưới đó chí ít cũng có chút không khí, như vậy mấy thứ gì đó chẳng phải không cách nào bảo tồn được sao? Lòng đầy nghi vấn nhìn từng người một trượt xuống dưới. Tới đáy rồi, liền nghe tiếng gọi to. Tôi cứ ngỡ họ xảy ra chuyện gì liền nhanh chóng lên tiếng: “Bên dưới sao thế? Các người có việc gì không?!”
Qua một lúc lâu liền nghe Bạch Dực nói vọng lên: “Không sao cả, các người cũng xuống đi.”
Ông chủ Triệu ra dấu bảo Đầu Trọc xuống trước tiên. Thân thể gã thô to, xém chút là kẹt ngay cửa động. Bất quá không gian bên dưới rộng hơn rất nhiều, gã chỉ cần đẩy mạnh xuống là không có việc gì. Nhìn tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia lúc xuống dưới còn nhắm tịt cả mắt lại thật tức nghẹn đi được mà. Tôi nhìn gã cười nhạo, nghĩ thầm: Ai bảo mày béo hơn tao quá nhiều làm chi!
Tôi là người thứ hai xuống dưới. Tôi quay đầu nhìn ông chủ Triệu một chút, lão chỉ cười nhạt giúp thả tôi xuống. Lúc này tôi phát hiện phía sau lão ta còn một nắm tay nữa, cứ nắm lấy sợi dây của chúng tôi như kéo mì. Tôi tưởng là của Tào Dương, nhưng hắn đang đứng bên trái của lão mà, vậy cánh tay bên phải là từ đâu đến? Gáy tôi lạnh hẳn đi, hoàn toàn lấy lại cảm giác sợ hãi tưởng chừng đã mất. Lúc này lại nhớ đến lời dặn dò lúc mặt trời lặn của Bạch Dực, liền không dám làm gì chỉ có thể khó chịu cúi đầu xuống. Dù có bị rơi chết cũng chẳng nên hận bọn tay chân làm gì, người đáng hận nhất chính là ông già kia mới phải.
Tôi từ từ giữ sợi dây rồi trượt xuống. Không gian phía dưới mở ra thành hình cái phiễu, rộng hơn cửa vào rất nhiều. Lúc tôi gần đến đáy thì cảm giác các bức tường xung quanh đều trống rỗng. Ngay từ đầu, có vẽ hang động này đã bị nham thạch của thiên nhiên bao bọc bên ngoài. Nhưng tôi dần phát hiện một vài vết tích do con người tạo nên, hình như đó là những hình được khắc bằng dao nhỏ, nét vẽ thô sơ không biết người kia muốn nói đều gì.
Tôi xuống thêm được chút nữa, cứ nghĩ đây chỉ đơn giản là một hang động tối tăm, trước giờ chưa có người nào xuống được dưới này cả. Từ nơi sâu thẳm bỗng lóe lên tia sáng yếu ớt. Đều này khiến tôi chú ý ngay đến, lòng tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà tốc độ thả dây nhanh hơn hẳn. Tôi bỗng nhiên thấy một gương mặt người chẳng có chút cảm xúc nào lướt qua vách đá. Kia thật giống như lời miêu tả của Ngưu Giác. Lòng tôi run lên, tay cũng mất lực nắm, cứ như vậy theo sợi dây trượt dài xuống. Tôi lúc này mới biết được tại sao bọn Lục tử lại kêu la khủng khiếp như vậy. Thì ra trong nháy mắt tôi đã mạnh mẽ ngã nhào xuống dưới. May mà cái mông tiếp đất trước, nở đầy hoa ở đó cũng không sao. Nếu thay bằng đầu, hẳn đã chẳng biết đến hoa là gì.
Bọn họ đều hoảng hồn khi thấy tôi bỗng nhiên nhảy xuống, sau đó lại nghe được tôi oai oái kêu to: “Các người lo lắng làm gì, kéo tôi lên chút đi, mông chắc nở đầy hoa rồi!” Bọn họ nghe được tiếng tôi, giờ đây mới có phản ứng, vội vã nắm tay kéo tôi lên, tôi hỏi: “Các người có thấy gương mặt trên tường đá không?”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
55 chương
313 chương
27 chương
71 chương