Tôi ôm đầu đau đớn đầy bất lực. Vốn dĩ không thể nào dừng lại được, lần này nó cứ xuất hiện không ngừng trong tâm tưởng, tôi lại chẳng cách nào có thể vứt những tiếng tụng niệm kia đi được. Tôi nhìn ngọn núi phía trước, dường như đang phát ra năng lượng, tung hô: “Mã Thấm Bảo Mộc! Sơn hà cửu đĩnh điện!” Tôi run run chỉ vào ngọn núi phía tây bắc nói: “Cửu long… cửu long… ở đó…” Đến tôi còn cho rằng bản thân mình đã điên rồi. Tôi run rẩy ngã xuống đất, dùng hai tay đỡ lấy thân mình, quỳ rạp trước ngọn núi kia như đang sám hối. Chỉ có Bạch Dực là ra sức ôm lấy tôi. Đầu tôi cứ không ngừng xuất hiện tiếng nói, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả. Tất cả người ở quanh tôi đều lùi ra xa. Dần dần tôi tự khôi phục lại khả năng đều khiển hành động của mình. Tôi nắm lấy tay của Bạch Dực, từ từ đứng lên, người xung quanh vẫn cứ nhìn tôi đầy sợ hãi. Tôi không biết mình đã thành bộ dáng gì, bất quá chắc cũng không hay ho gì. Tôi đến bên cạnh Lục tử, định giải thích một chút, nhưng cậu ta hoảng sợ lùi lại, thậm chí còn hơi tức giận. Tôi hỏi: “Sao thế? Lúc nãy mình… có chút không kiềm chế được…” Lục tử run rẩy chỉ vào người tôi nói: “Cậu xem… kia là gì?” Tôi quay ra sau, liền phát hiện xa xa có một bức họa màu đỏ, là một con phi long đỏ tươi. Nó được vẽ sống động trên vách núi thật như linh thú bảo vệ vậy. Hơn hết, nói quá một chút thì con rồng đỏ màu máu này dường như còn đang động đậy. Tôi nhìn gần như rớt cả cằm ra. Lẽ nào rồng trong thần thoại lại có thật ở ngoài đời? Nhưng, nếu lỡ có thật đi thì nó lấy gì mà sống đây? Lúc này, họ Triệu liền sờ sờ vách núi mà nói: “Hà bá thần điện, sơn hà cửu đỉnh, đây chính là xích long trấn thủ thần điện.” Ngưu Giác là người của dân tộc Tạng. Cậu ấy đối với ngọn núi này luôn một lòng sùng kính. Thấy thế liền bất kể hét to một tiếng, sau đó “Bịch” một cái liền quỳ rạp xuống đất, tụng niệm kinh văn ngay. Nhưng hùng vĩ là hùng vĩ, con rồng gì đó này có thật là còn sống hay không? Có ăn thịt người hay không, chúng tôi cũng không biết được, nên đành phải vây vòng đứng xa xa mà nhìn. Lòng tôi cứ không ngừng tự hỏi: “Lỡ nó… ăn thịt người thật thì sao?” Bạch Dực nhắm lại một mắt, không quan tâm đến băn khoăn của tôi, thuận miệng trả lời luôn: “Có cắn người không thì không biết. Nhưng nó có ở đây, rất có thể nơi này chính là Hà Bá điện.” Ông chủ Triệu để ống nhòm xuống, nhìn bọn người chúng tôi đang bị con rồng đỏ kia dọa cho nhũn cả chân thì cười lạnh lùng nói: “Các ngươi nhìn kỹ lại xem, kia gọi là rồng sao?” Nói xong liền ném ống nhòm qua cho Tào Dương. Hắn nhìn về hướng của xích long một chút, xong liền tiến về phía đó. Bạch Dực cũng vỗ vỗ vai tôi nói: “Đi, chúng ta cũng đến.” Nơi này vẫn là Tuyết Sơn như cũ. Hơn hết, lại có tầng tầng lớp lớp băng phủ. Chúng tôi chỉ có thể đi như bò trên đó. Hành trình quả thật vô cùng gian nan, lão già kia liền nhanh chóng bị rơi lại phía sau bọn tôi. Điều này khiến lão rất không vui, nhìn sắc mặt khó chịu của lão khiến tôi vô cùng hăn hái. Khi chúng tôi vượt qua vài hõm núi đến được chỗ vách đá kia, mới phát hiện nơi này là một băng động thiên nhiên. Xung quanh nó có rất nhiều… chỗ lõm vào như những đường ống trong suốt. Trong đó chứa đầy dịch thể màu đỏ tươi đang lay động, từ xa nhìn tới, cứ tưởng là một con xích long đang đong đưa. Lục tử hỏi: “Cái thứ đỏ tươi đó là gì? Tại sao lại có ở đây thế?” Tôi cũng rất bực mình lắc đầu, chỉ có ông chủ Triệu cười âm hiểm, lạnh lùng nói: “Nếu không có con xích long đỏ tươi này, chúng ta sẽ không tìm được cửa vào thần điện đâu. Những thứ này là… máu đấy. Là máu của người hay ngựa lúc trước khi rơi xuống hố ngầm của sông băng, do đặc thù nơi này nên ngấm vào trong, từ xa xa nhìn lại cứ như hình dáng của một con rồng khổng lồ.” Tào Dương ngờ vực nói: “Nghĩa phụ, không đúng lắm ạ. Người và ngựa của chúng ta chỉ chết có vài mạng, sao lại có nhiều máu để tạo thành một bức vẽ rồng lớn đến thế?” Ông chủ Triệu có hơi đắc ý mà nói: “Đó chính là ống băng, chúng có tác dụng phóng đại. Thật ra, máu trong đó cũng ít thôi, nhưng lại xen lẫn những khối băng ngầm, rồi khuếch đại ra bên ngoài. Khiến chúng ta nhìn thấy một con rồng máu to như thế rồi khiếp đảm, nhưng thật sự thì máu lại rất ít. Kỹ thuật như thế, hiện tại đã thất truyền từ lâu lắm rồi. Trước đây ta cũng đã gặp qua một người dùng phương thức này để chế ngọc thành chén dạ quang. Cấu tạo cũng y như thế, bên trong chỉ để một chấm màu son rất nhỏ, nhưng được ngọc khúc xạ ra mặt ngoài. Chấm son nhỏ nhoi ấy lại có thể tạo thành cả một bức vẽ phú quý mẫu đơn đấy.” Lúc ông chủ Triệu nói những lời này thật chẳng mảy may thương tiếc cho những người đã bán mạng vì lão. Hình như lão rất toại nguyện khi nhìn thấy bức vẽ bằng máu kia, giọng điệu nghe như mình vừa gặp mắn vậy. Điều này khiến tôi nghĩ lão già bất chấp mạng người kia thật là một lão điên. Cùng tên điên liều mạng thám hiểm, tôi cần phải cố hết sức bình tĩnh, che giấu đi sự hoang mang lo sợ của mình mới ổn. Ông chỉ Triệu nói xong thì liếc nhìn Bạch Dực một chút. Anh mở miệng: “Đây hẳn là do Chu Văn Vương tạo nên. Xích long này chắc là thần thú trấn giữ đại môn của một vùng. Những cửa khác chắc cũng có thần thú canh giữ tương ứng.” Tôi hỏi: “Ý anh là, vì chúng ta đi trên con đường này, nên rơi vào thiên nguyên liên sơn trận và dâng ra tế phẩm tương ứng. Cũng vì thế mà nơi này cũng xuất hiện bức vẽ thần thú như thế. Nếu chúng ta đi hướng khác, sẽ gặp một trận pháp khác, sẽ gây thương vong theo một cách khác, có thể ở một vách núi khác thấy được bức họa thần thú tương xứng” Bạch Dực gật đầu nói: ”Chu Văn Vương là một cao thủ thuật pháp. Người đã tiếp thu toàn bộ thế núi. Sau đó giấu đi tinh linh, rồi vứt bỏ nó, lại tự nghĩ ra Chu dịch. Về điểm này, có thể xem người là một thần nhân.” Ông chủ Triệu lúc này lại bổ sung: “Hừ, đâu chỉ thế! Người thật ra chính là truyền thụ duy nhất của Phục Hy! Loại thuật pháp và bốc quẻ này, thật không có ai inh hơn người được.” Bạch Dực nhìn lão sắt lạnh, tôi nghe thế thì lòng bỗng phập phồng. Nói vậy, chẳng phải là chúng tôi hiện giờ đang tiến vào trận địa tử vong do tổ tiên lập ra sao? Thật đúng là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn dẫn xác vào. Lục tử mở GPS, sau đó nhìn chúng tôi nói: “Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Đi đứng thế nào? Đại môn cuối cùng là ở đâu?” Ông chủ Triệu không nói gì nữa, chỉ nhìn về phía Bạch Dực. Anh nhìn hờ hững nhìn thẳng vào bức vẽ nói: “Nơi này thật ra cũng không phải là cửa chính của Hà Bá điện. Nhưng xích long sẽ chỉ đường cho chúng ta. Đợi mặt trời xuống núi, chúng ta có thể chân chính bước vào cửa được rồi.” Bạch Dực lại nhìn mặt trời một chút rồi nói: “Hiện giờ, điều tối quan trọng phải làm là nghỉ ngơi và hồi phục. Bởi vì khi tiến vào trong đó, sẽ chẳng có thời gian ngủ nghĩ đâu. Thế nên ăn được thì ăn thật no, uống được thì uống thật đã đi.” Ngưu Giác vẫn úp mặt, dập đầu trước vách núi. Tôi nhịn không được, kéo cậu ấy lên, nói: “Trước ăn chút gì đi, thế mới có đủ sức để đi vào. Được rồi, Bạch Dực, tại sao chúng ta phải đợi mặt trời xuống núi mới có thể thấy được?” Anh chỉ vào con rồng kia mà nói: “Con rồng này chuyển động đấy. Tốc độ của nó liên quan với ánh nắng. Chỉ có sau khi mặt trời xuống núi, mới có thế tạo ra một tia sáng từ đó. Chúng ta cần phải xác định vị trí cuối cùng mà nó đi đến, vì địa cung không thấy được mặt trời. Nói cách khác, đây là một kiểu chỉ đường dựa theo ánh nắng. Chỉ cần ánh dương cuối cùng tắt đi, nơi này sẽ không còn thuộc về dương thế nữa.” Nói xong anh nhìn tôi một cái, lòng tôi run lên, hiểu thật rõ ý của anh. Bây giờ dương khí còn đang mạnh, nhưng khi mặt trời xuống núi, chính là lúc âm thịnh dương suy, nơi này chính thức trở thành thánh địa cố thủ của oan hồn quỷ chú. Thế thì hẳn sẽ xuất hiện những cảnh tượng cổ quái kinh khủng vô cùng. Nếu nói chúng tôi đang đứng ở lối vào địa ngục, vậy thì hiện giờ chính là thời khắc chờ đợi quỷ môn quan mở ra. Tôi xoa xoa môi không thèm nói chi nữa, mở ra một ly mỳ, ngâm một chút ềm. Ông chủ Triệu đầu tư quả thật dư giả, chúng tôi còn có một ít chocolate nữa. Tôi vừa nhìn thấy thứ được nhập từ nước ngoài kia thì lòng không khỏi bật cười. Tuy nói là nghỉ ngơi, nhưng trong tình cảnh này, chúng tôi chẳng cách nào thả lỏng tinh thần cho được. Ngã xuống là thành một bộ xương khô, chúng tôi chỉ có thể ngồi xổm, dán vào vách núi, chờ đợi ánh mặt trời từng chút một hạ xuống. Gió vẫn cứ không nể nang gì mà quất vào mặt, từng đợt từng đợt mang theo bọt tuyết lạnh giá, đành phải dùng lưng cản gió, sau đó miễn cưỡng ăn vài miếng thôi. Lúc này trời đã về chiều. Núi A Ni Mã Khanh hiện ra một cảnh tượng mỹ lệ khôn xiết. Vẻ đẹp này làm cho người khác phải chấn động hồn phách. Từng đám mây trên bầu trời phát sáng màu vàng ánh kim, lấp lánh trải dài đến tận chân trời như thế giới cực lạc của đức Phật. Tuyết trắng ngần óng ánh phản chiếu ánh sáng, thanh khiết rạng ngời. Đây chính là núi A Ni Mã Khanh, nơi được người Tạng miêu tả là thần sơn thánh địa, có đức Phật đang tọa thiền ở vị trí tối cao. Mà xích long trên vách núi theo nắng chiều đã dần chuyển động, tư thế cũng biến đổi bất đồng. Điểm này quả là cực kỳ tinh xảo, chỉ có thể do thần nhân chế tạo ra mà thôi. Tôi bị cảnh trước mắt khiến cho có chút thảng thốt, nhưng không thể dùng hết toàn tâm để ngắm nhìn, bởi chỉ cần lơ là là ngã xuống vách núi ngay. Vì vậy, tôi hơi nhấc mông, tiếp tục đưa lưng đón gió, cầm lên ly mì mà ăn. Lục tử nhìn chằm chằm vào ông chủ Triệu kia, mắt ngập tràn khó hiểu, đến một đũa mì cũng chẳng ăn nổi. Thật ra trong bọn chúng tôi, cậu ta là người tiếp xúc nhiều nhất với ông chủ của mình. Giờ chắc cậu đang nghĩ thật kỳ lạ, điều này khiến một người như cậu không mấy dễ chịu gì. Ông chủ Triệu đã nhanh chóng ăn xong ly mỳ, sau đó liền lạnh lùng liếc Lục tử một cái, nói: “Hừm, có phải ngươi đang nghi ngờ thân phận của ta không?” Lục tử vừa nghe lão đi thẳng vào vấn đề, cũng không khách sao mà tiếp lời: “Đúng vậy, tôi theo ông chủ Triệu cũng không phải là ngắn. Nếu nói ông chủ là giả, tôi đây ngàn vạn lần đều không tin. Lão Tề què kia thật chẳng đáng tin. Lời lão ta nói, nói thật, tôi vốn không tin chút nào.” Ông chủ Triệu không hề tức giận, ngược lại còn dùng tay day day nguyệt thái dương nói: “Còn chút thời gian, ta đây sẽ nói cho các ngươi, cuối cùng thì chuyện gì xảy ra. Thật ra thì ông chủ Triệu của ngươi là thật, nhưng ta cũng không phải giả. Chỉ là trùng họ mà thôi. Lúc mới giải phóng, đại bộ phận quan viên của Quốc Dân Đảng đều mang đi một số lượng văn vật rất lớn. Mà cha ta và các chú bác khác lại là người phụ trách ghi chép hải trình của những chuyến thuyền vận chuyển đến Đài Loan này. Có một chú nọ và cha của ta cứ thay phiên nhau đánh tráo đi không ít thứ. Đến khi giải phóng hoàn toàn thì đem chúng giấu đi. Cha ta ngay từ đầu vốn là thương gia buôn bán, làm ăn cũng tạm được, sau khi qua đời thì để lại sự nghiệp cho ta. Nhưng không ngờ kế hoạch bị thay đổi hoàn toàn do 10 năm cách mạng văn hóa. Ta vì dính líu đến việc buôn bán với Quốc Dân Đảng mà bị bắt giam. May là ta đã ngầm xắp xếp ổn thỏa đế người thân tín tiếp nhận những văn vật này. Ta ngồi tù tròn 10 năm trời, lúc được thả ra thì phát hiện chuyện kinh doanh đã rối tung cả lên, cái gì cũng không có. Bao nhiêu văn vật tích trữ lúc trước đều đã bị tẩu tán hết. Ta chỉ còn lại một đỉnh đồng duy nhất, những thứ khác đều đã bị đầu cơ trục lợi một cách bất hảo. Đến những vật có giá trị thấp như đồ gốm hay tranh chữ cũng chẳng còn, ta đành phải bất đắc dĩ bán đi đỉnh đồng kia vậy. Thật không ngờ, nó tuy nhỏ nhưng cũng được giá lắm. Thế là ta dần tích lũy tài chính, làm ăn phất lên liền lén lút cất giấu binh khí đồng đen thời cổ đại. Lúc đầu ta cũng không chú ý chỗ tra cán vào, nhưng sau một thời gian, khi ta muốn bán đi nó thì người môi giới chẳng hiểu vì nguyên nhân gì mà tự sát khi đang giữ thứ đó trong tay. Hắn chết rồi, thì cả người đều đen sẫm lại, tóc cũng dài ra rất nhiều, toàn thân tỏa ra một mùi hương rất lạ. Ta đối với chuyện cổ quái này thì bán tín bán nghi. Thế là vội cầm ảnh chụp vật nọ lên xem, liền phát hiện, chữ khắc trên đó thật không giống với đồ vật thông thường của thời Tây Chu khác. Kia quả thật có rất nhiều văn tự cùng ký hiệu. Loại này, ta cũng chưa từng thấy qua, thế nhưng quẻ bói của ta lại cực kỳ quen mắt. Chắc là ý trời, cha ta trước đây hay nghiên cứu, người có cất một số sách chuyên viết về những đại lễ sắc phong, hay những ghi chép về truyền thuyết dân gian. Ta xem lại sách cổ, thấy quẻ kia lại chính là Cửu cung quy nguyên ngũ hành quẻ đã thất truyền. Giờ thật không còn người biết được như khi xưa nữa. Nếu vào thời xa xưa, mỗi một triều vua đều sẽ có thuật sĩ tính toán bốc vận cẩn thận, còn hiện tại, loại hình này đã mất đi từ rất lâu rồi, chỉ còn lại học thuyết —— Ngũ đức chung thủy thuyết[1]. Hay ở chỗ, triều này sẽ có thuộc tính tương ứng, mà triều đại tiếp theo lại mang thuộc tính khắc chế thuộc tính cũ. Tựa như Tần khắc Chu, đạo lý này ai cũng đều rõ cả. Ta đối với chuyện đó bỗng nhiên có hứng thú, liền vận dụng mọi nguồn lực tìm cho được loại chữ cổ quái khắc trên đồ đồng kia là gì. Vì biết nó quá quỷ dị, nên ta không tự mình ra tay, mà người nào tiếp xúc với đồ vật bằng đồng đen kia đều không còn ai sống sót. Không khí quỷ mị thần bí kia làm ta điên cuồng cố chấp, thậm chí toàn bộ việc kinh doanh ở thành phố đều giao lại cho ông chủ Triệu của ngươi. Thỉnh thoảng hắn cũng nhường lại cho ta vài vật bằng đồng đen, cứ thế cho đến khi hắn bỗng nhiên mơ đến hồ Thiên Mục. Lúc này ta đã bỏ ra vài thập nhiên thu thập được ba khối đồng đen như thế. Cũng vì vậy mà em trai ta đã bỏ mạng. Sau đó ta dùng mấy thứ này tung tin ra ngoài. Hơn hết lại là tin tức cực kỳ ngu xuẩn. Ta đã nắm gần hết nội dung của Hà Bá điện, đồng thời có thể thông qua những oán linh từ các khối đồng đen này mà tìm được vị trí cụ thể. Khiến các ngươi phải tìm đến lão Tề què, lão ta sẽ nói cho các ngươi biết hướng đi. Ta liền phái thân tín theo sát, dọc đường để lại ký hiệu, chờ các ngươi đến gần sát Hà Bá điện rồi mới xuất hiện. Không ngờ đến con gái của mình cũng chết trên ngọn núi này.” Lục tử nghe xong thì tái xanh cả mặt. Không ngờ lại có chuyện thiên ngoại hữu hiên, nhân ngoại hữu nhân, xuất hiện một ông chủ Triệu có năng lực đến thế. Nhìn thoáng qua chỉ thấy một ông già tóc bạc, ấy thế mà nói bỏ là bỏ. Lão ta thật quá thâm sâu khó lường ẩn mình vài thập niên, loại người như vậy, những người có lòng dạ bình thường thật không chọi lại nổi mà. Lục tử trong mắt lão cũng không khác gì một nhóc con mới dứt sữa, này sao có thể không khiếp đảm được? Toan tính kỹ càng, chuẩn bị chu đáo thật không ngờ rằng, cuối cùng mình cũng chỉ là người hầu cho kẻ khác, cũng chỉ là một con chốt thí nhỏ nhoi mà thôi. Cái gì cũng không biết, nhỏ bé ngu xuẩn đến cực điểm. Tôi cảm nhận được rất rõ tâm tình rối rắm khổ sở này. Mà Hà Bá điện đến tột cùng là đang cất giữ vật gì? Khiến cho từ người đến quỷ, sống chết không yên cứ cố chấp dây dưa cả mấy ngàn năm. Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần trốn sau núi, đầu bỗng chốc ngờ ngệch ra hẳn. Lão già kể xong cũng chẳng nói thêm gì, cứ nhìn mãi vào con huyết long đang giương nanh múa vuốt chầm chậm di chuyển. Bầu không khí giữa chúng tôi còn lạnh hơn cả gió tuyết ở đây. Lúc này Lưu Đào bỗng gãi gãi cổ của mình nói: “Ái… Sao gáy tôi ngứa quá… Ngứa quá, mẹ nó, đến da đầu cũng rất ngứa!” Ông chủ Triệu thấy Lưu Đào bị thế cũng ăn không vào nữa, ra hiệu bảo Tào Dương đến xem y. Khi Tào Dương vừa mở áo ra nhìn vào cổ y, thì hoảng sợ lui về sau, xém chút nữa là rơi xuống núi rồi. Lưu Đào nhìn vẽ mặt kia cũng ý thức được tình hình không ổn, vội dùng tay sờ vào gáy mình, liền phát hiện có rất nhiều trứng sâu màu trắng, giữa đó còn có vài con sâu đen đang lúc nhúc nữa. Y vội vàng gỡ luôn bao tay, sợ hãi dán chặt vào vách núi. Bạch Dực thấy đám sâu kia cũng hạ giọng kêu lên một tiếng, tôi kinh tởm phun luôn ngụm mì ra ngoài, mọi người đều tản ra. Chúng tôi e dè nhìn Lưu Đào, y vừa thấy những trứng sâu kia liền cuống quít cởi quần áo. Thời tiết lúc này là âm 20 độ, nhưng y cứ điên cuồng cởi đồ ra. Chúng tôi ở quanh đó nhưng không ai dám đến gần. Lúc y vứt ra y phục, chúng tôi thấy ngay cổ áo có rất nhiều trứng sâu màu trắng. Chúng tôi sợ hãi nhìn y giữa núi tuyết ngàn năm mà cởi sạch hết cả. Lúc này thấy thật rõ ràng thân thể y bị bám đầy trứng sâu màu trắng, cứ như vi khuẩn sinh sôi không ngừng. Y điên loạn phủi lấy phủi để, nhưng nhứng thứ kia dù thế nào cũng không sạch được. Da y do nhiệt độ đã xuống âm 20 nên đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị tổn thương. Thế nhưng y lại không cảm thấy lạnh chút nào, cứ liên tục càu lấy da rồi bứt tóc mình. Chúng tôi phát hiện theo những túm tóc bị nhổ xuống là từng mảng trứng sâu màu trắng cũng rơi ra. Da rất nhanh bị càu nát, y cứ liên tục hét lên: “Ngứa quá, ngứa quá! Không thể chịu nổi!” Thế là y bắt đầu dùng đến…. con dao đang giắt bên hông cắt vào da thịt mình. Xưa có Quan Công róc thịt trị thương, nhưng hiện tại nhìn thấy tình cảnh này trước mắt thật sợ đến bay mất hồn phách. Chẳng bao lâu sau, thân thể y không còn chỗ nào là lành lặn. Tuyết quanh đó đều bị máu y nhuộm đỏ. Y đã bị băng tuyết vây lấy lạnh buốt, theo lý mà nói giá lạnh đã sớm làm y đông cứng, vốn không thể nào cảm thấy ngứa được. Nhưng rõ ràng y lại rất ngứa ngáy. Tóc trên đầu toàn bộ đều bị y bứt sạch, thân mình đầy máu. Lòng chúng tôi đều biết chắc, y cuối cùng đã không xong rồi. Tôi muốn bước lên ngăn y, nhưng Ngưu Giác nắm bả vai tôi kéo lại, nói: “Đừng làm người tốt! Loại sâu này ta đã gặp qua. Còn nhớ, trước đây có người trong đoàn ngựa thồ đã rơi vào vào hố băng, 40 năm sau thi thể của bọn hắn cũng không hư thối, mà trên xác ni lại có rất nhiều sâu bò ra ngoài… Nếu đoán không nhầm đây chính là trứng sâu đó.” Tôi thấy Lưu Đào đã róc thịt đến đùi mình thì toàn thân vô cùng khó chịu. Có một nỗi hận là không thể cởi ra quần áo gãi một trận cho đã ngứa. Bạch Dực đè tay của tôi lại nói: “Không được cởi.” Tào Dương cũng hoảng sợ, bắt đầu muốn cởi quần áo, nhưng ông chủ Triệu lại nắm chặt tay của hắn nói: “Các ngươi dù hiện tại đang mang ấu trùng cũng sẽ không mất mạng, cởi quần áo ngay bây giờ sẽ chết do nhiệt độ xuống quá thấp đấy.” Tôi nắm chặt lấy tay của Bạch Dực, nhăn chặt mày nhìn Lưu Đào tự đày đọa mình, lòng dâng sự sợ hãi và kinh tởm khủng khiếp. Sau đó Lưu Đào té nhào trên mặt đất, không hề động đậy nữa. Máu chảy khắp nơi, quanh y còn rải rác vài miếng thịt. Trên người y đều thủng lỗ chỗ, trong đó lại có rất nhiều trứng sâu màu trắng. Lục tử chịu không nỗi, khẽ gầm lên, tôi hận nỗi mình không ngất luôn để quên đi. Nhìn cảnh tượng này, cổ họng đều đã sớm chua xót. Bạch Dực nhìn khối thi thể giờ không còn hình người kia nữa, nói: “Dưới hầm băng có rất nhiều ký sinh trùng. Nếu bị thương rơi xuống sẽ bị chúng ký sinh. Loại sâu này rất nhạy cảm với nhiệt độ của cơ thể. Chỗ đầu tiên bám vào người sẽ là khẽ tóc. Nói chung đầu tiên là tóc, sau đó đến thân thể ấm áp. Chúng ta cẩn thận một chút, nếu trong tóc không có trứng sâu sẽ không có gì đáng sợ. Giờ nếu cởi quần áo thì chẳng khác nào tự sát.” Ông chủ Triệu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Đào. Chúng tôi ai cũng không dám tiến đến xác định xem y đã chết hay chưa. Thế nhưng tình cảnh của y bây giờ còn sót lại chút hơi tàn cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Chết chẳng qua là chuyện sớm muộn, với y lúc này chi bằng đi gặp Diêm Vương sớm một chút có khi lại tốt hơn. Bất quá, trong mắt ông chủ Triệu lại xuất hiện thái độ là đang gặp phải phiền phức. Bởi tình thế hiện tại đang có lợi cho chúng tôi. Nhưng trong tay bọn chúng có vũ khí, chúng tôi không thể nào lấy đá chọi đá, tay không đấu với súng đạn được. Tất cả mọi người đều không muốn nói gì cả. Tôi thật sự cũng không muốn nhìn cảnh tượng thế này, quay đầu đi chỗ khác chỉ biết nôn thốc nôn tháo. Lúc này, Ngưu Giác lại kéo tay tôi, giọng run run nói: “Người anh em An Tung, ta phải nói i một chuyện… Thật ra ngày hôm qua, trong hang động nớ. Ta biết cô gái kia chết như thế nào…. Cô ta bị cái bóng của chính mình đè chết!” [1] Là học thuyết do Trâu Diễm, người nước Tề thời Chiến Quốc đề ra. Nó là thứ tự thuộc ngũ đức của các vương triều đã qua như sau: thời Hoàng đế thuộc đức Thổ, vì Mộc thắng Thổ nên thay thế Hoàng đế là vua Võ với “một khí thắng”; lại vì Kim thắng Mộc nên thay thế Võ là Chu Văn Vương với “hoả khí thắng”; rồi lại Thủy thắng Hỏa nên tương lai thay thế Chu Văn Vương nhất định phải là người thuộc Thủy (Khéo làm sao, người thay thế Chu Văn Vương chính là Tần Thủy Hoàng ấy). Cứ thế mà tính tới nha:-) —– Hiểm lộ_Hết——