Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Chương 13
Sau khi nhìn mọi người tan tầm , ta một thân một mình tăng ca ở công ty .
Bất quá chỉ là một đoạn văn thôi mà làm ta phải nghĩ đến hỏng cả não . Nhìn chằm chằm vào máy tính mà chả làm ăn được gì , một cái bút bị ta cắn cho hoàn toàn biến hình đổi dạng .
“Loảng xoảng …” một tiếng nổ , làm ta sợ tới mức gần như hồn phi phách tán .
Ta theo bản năng đã chui ngay xuống gầm bàn , bởi vì trước đó ta đã xác định toàn bộ tầng này cũng chỉ còn một mình ta , cả ngành chúng ta đều đã về hết, vậy thì tiếng nổ vừa rồi nếu không phải có trộm cướp thì chính là chuyện ma quỷ.
Nếu là trộm cắp thì ta không sợ, cùng lắm thì muốn tiền, còn là chuyện ma quỷ thì có vẻ càng đáng sợ , không may có khi còn mất mạng a!
Ta tránh dưới gầm bàn , run run mất nửa ngày , nghiêng tai lắng nghe lại không phát hiện có thêm âm thanh khác , cẩn thận hồi tưởng lại một chút , vừa rồi âm thanh kia tựa hồ là từ văn phòng An công tử truyền ra .
Ma xui quỷ khiến , ta quyết định đi xem . Từ nhỏ ta vốn chịu sự giáo dục của khoa học kỹ thuật , không thể bị quỷ thần dọa phá lá gan được .
“An công tử ?” . Ta gõ gõ cửa , cánh cửa thế nhưng cũng không khóa, nhẹ nhàng đẩy cái liền mở.
“Có người không ?” Ta sờ soạng bật đèn lên.
Bỗng nhiên nhìn đến một người nam nhân ngồi ở trên ghế , thần sắc mỏi mệt, đang xoa ấn cái trán của mình .
“A!” Ta hét lên một tiếng.
Phải biết rằng , nguyên bản vốn cho là nơi này không có người , nhưng đột nhiên vừa quay đầu lại nhìn thấy có người ở ngay phía sau , ta nghĩ mặc kệ ai lớn gan thì cũng sẽ bị dọa chết ngất thôi . Cho nên ta hét lên , thanh âm phi thường bén nhọn , trước đó ta cũng không hề biết thanh âm của ta lại cao vút đến thế .
Dọa chết người không đền mạng là An công tử .
“Lập tức ngậm miệng lại cho tôi , nếu cô không ngậm được thì tôi có biện pháp cho cô ngậm lại.” Vẻ mặt của An công tử có vẻ giận dỗi , sắc mặt tái nhợt giống như vừa mới hít thuốc phiện vậy .
“Anh anh anh… Anh định làm gì tôi ?” Ta căng thẳng khẩn trương , đã bắt đầu lắp bắp .
An công tử thực không kiên nhẫn liếc ta một cái , vẻ mặt cực kỳ hèn mọn, “Cô nghĩ rằng tôi sẽ làm gì cô ? Cô xem trạng thái của tôi bây giờ sẽ có hứng thú với cô sao? Cô cảm thấy cô có sức quyến rũ lớn như vậy sao ? Còn cái gì mà tôi thầm mến cô , còn cái gì mà tôi không có cô tôi sẽ không thể sống, còn cái gì cái gì…”
Trên cơ bản ta không có nghe rõ ràng An công tử nói cái gì , bởi vì khi anh ta nói chuyện ta cũng đang ngồi một bên thao thao bất tuyệt , “Anh đừng tưởng rằng anh là thủ trưởng của tôi thì tôi sẽ sợ anh , giết người là phạm pháp , hơn nữa, tôi cái gì đều không có phát hiện, anh cũng không cần phải giết tôi…”
Lời nói chưa xong , hai người chúng ta đều cùng nhìn nhau một cái.
“An công tử anh vừa rồi nói cái gì?”
“Không có việc gì!”
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn ta , phát ra tiếng sư tử rống với ta . Ta ở trong lòng phiên cái ánh mắt Tiểu Bạch , có gì đặc biệt hơn người cơ chứ .
“Vậy thì ngài cứ làm việc đi , tôi đi ra ngoài.”
“Đợi một chút.” An công tử đột nhiên gọi ta lại .
Ta quay đầu liếc anh ta một cái, chờ phân phó.
An công tử tựa hồ có chút không thoải mái , mặt mày vẫn là nhăn nhó , anh ta hỏi , “Tan tầm rồi sao cô còn chưa đi?”
Ta ủ rũ, quả thực giống như sống không nổi vậy , “Vừa phải nhận cái kế hoạch đặc biệt , còn chưa làm xong , bao giờ xong rồi đi.”
Anh ta hơi nghiêng đầu, “Có phải làm về tòa nhà Thanh Hà kia không ?”
Ánh mắt của ta sáng chói một chút, “Làm sao mà anh biết?”
“Một cái tòa nhà cũ nát , cũng không có tin tức gì mới , lại còn muốn lên đầu báo, thật là khó khăn.” An công tử thản nhiên nói.
Một cái biểu tình thản nhiên này làm cho ta sinh ra một loại cảm tình sùng bái , động tác của ta vĩnh viễn phản ứng nhanh hơn đầu óc , ta bước một bước xa tiến lên, cách bàn công tác bắt lấy tay anh ta , thân nhân a!
“Nói quá đúng! Yêu cầu này quá hà khắc , tôi cũng không hiểu nổi , ngay cả cái hội nghị vớ vẩn của công ty chúng ta thì làm cho tôi đi nơi nào tóm phóng viên báo lại đưa tin a! Quả thực là nói nhảm mà thôi ! Cũng không biết là kẻ nào ngu xuẩn làm ra chuyện như vậy. An công tử , anh nói xem là người nào không có đầu óc lại còn đòi đưa ra ý kiến a! Tự mình đi mà làm sao còn vứt cho tôi !”
Vẻ mặt ta đầy căm phẫn , tự mình nói xong ngẩng đầu nhìn thoáng qua An công tử , cái miệng của anh ta run rẩy, ánh mắt híp lại , tản mát ra ánh sáng đáng sợ như sói vậy .
Ta theo bản năng buông tay, “An công tử bệnh mặt than của anh lại tái phát sao?”
Cũng không biết có phải bởi vì anh ta chưa ăn no hay không , hay là quá mệt mỏi , nói chuyện vẫn là hữu khí vô lực , nhưng là nội dung một câu này lại phi thường rõ ràng , anh ta nói: “Cái kẻ ngu xuẩn mà cô nói , cái người không có đầu óc kia, chính là tôi!”
Hả? Lại dính chưởng sao ? An công tử , anh là cái đồ tính tình quái đản tại sao cứ hay bẫy tôi thế hả !
Ta cười khan vài tiếng, “Cao! Thật sự là cao kiến ! Biến phế vật thành bảo vật , cũng chỉ có An công tử ngài nghĩ ra! An công tử , tôi càng ngày càng sùng bái anh !”
An công tử nhìn ta nửa ngày, đột nhiên nở nụ cười , sờ sờ đầu ta, “Tô Nhuận, cô bảo tôi phải nói cô thế nào bây giờ ?”
Ngón tay thon dài của anh ta sục sạo ngó ngoáy ở trên tóc ta , động tác này làm cho ta nghĩ đến tình cảnh ta sờ Ngân phiếu nhà ta , ta thực không tình nguyện lắc đầu , giãy khỏi tay anh ta.
Lại ngẩng đầu nhìn An công tử một cái , mặc dù bộ dáng anh ta có chút suy yếu , nhưng là so với bình thường thì dễ gần hơn , sắc mặt tái nhợt kia, cái caravat hơi hơi rời rạc kia , mái tóc có chút hỗn độn kia , kích thích thật sâu vào mẫu tính của ta , thật muốn ôm lấy anh ta nói một câu, đứa nhỏ đừng sợ , có chị ở đây !
” Cô lại suy nghĩ cái gì vậy ?” Hơi thở của anh ta mong manh.
“Suy nghĩ xem anh đang phát cái gì thần kinh.” Ta ngẩng đầu nhìn thấy anh ta phóng đại đồng tử , lại vội vàng nịnh hót sửa miệng, “Sao ngài còn không tan tầm về nhà a?”
Ra ngoài dự kiến An công tử cũng chưa cùng ta so đo, anh ta nói: “Tôi đang đợi cô .”
“Chờ tôi?” Ta không khỏi phải nâng cao âm điệu lên .
Anh ta gật gật đầu, “Chờ đến mức buồn ngủ , sau đó đầu có chút choáng váng , không đứng vững nên bị ngã một cái .”
“Anh chờ tôi làm gì nha . Tôi còn không biết khi nào thì có thể đi đây…” Thanh âm của ta càng ngày càng nhỏ, chẳng lẽ An công tử này thật sự thầm mến ta? Điều này làm cho lòng ta thấy bất ổn bồn chồn , thật hận không thể túm lấy bông hoa để đếm đếm xem có phải anh ta thầm mến ta hay không .
Ta chính đang đứng đó thẹn thùng nhăn nhó , An công tử liền cho ta một cái đả kích trí mạng , “Chờ cô đưa tôi về nhà, nguyên bản là choáng váng đầu cảm thấy lái xe nguy hiểm, thân thể sức vóc của cô là không kém , có thể giúp tôi xách chút đồ vật , hiện tại tôi ngay cả đường đều đi không được , cho nên cô đưa tôi về .”
“Anh nói cái gì hả? !”
“Không có nghe rõ ràng sao? Đưa tôi về nhà a.”
“Ông đây không tiễn! Anh thích làm cho ai đưa thì làm cho kẻ đó đưa! Thật sự không được thì anh gọi công ty chuyển phát nhanh!”
Ta tức giận bất bình rời đi tầm mắt anh ta , thật bắt nạt người khác , lại còn nói ta sức vóc không kém ư , tốt xấu gì thì ta cũng một đại cô nương như hoa như ngọc , sao anh ta lại không biết xấu hổ mà mở miệng!
“Dự án đó tôi giúp cô làm!” Anh ta nói.
“Anh nghĩ rằng tôi là cái thùng cơm à, bà đây không cần đến anh!” Ta trách móc .
Ta mới bước thêm nửa bước lại nghe đến anh ta nói: “Đưa tôi về nhà tính tăng ca!”
Ta dừng lại, sau đó lập tức chạy về , “An công tử nhanh nhanh đi thôi! Nhìn một cái xem ngài là cỡ nào vất vả , đã trễ thế này mà còn chưa tan tầm , đến đến đến , tôi đưa ngài về nhà!”
An công tử cười cười , cho ta một cái ánh mắt chỉ biết là cô sẽ đồng ý .
Nhanh chóng thu thập một chút những đồ đạc còn lại của chúng ta , ta giúp đỡ An công tử đi ra ngoài. Khóa kỹ cánh cửa của tầng, dẫn anh ta đi vào thang máy.
Dùng sức ấn vài cái vào nút thang máy, một chút phản ứng cũng không có, ta như cũ vẫn chưa từ bỏ ý định ấn , An công tử chọc ta một cái , ý bảo ta xem màn hình phía trên , ta vừa nhìn thì thiếu chút nữa thì ngất đi, thang máy đang sửa chữa tạm dừng sử dụng!
“Làm sao bây giờ?” Ta hỏi .
Anh ta đột nhiên tựa lại đây , sức nặng cả người đặt trên thân ta, “Cõng tôi đi xuống đi.”
Chuyện ma quỷ gì đây ? ! !
Mười lăm tầng a! Nơi này nhưng là mười lăm tầng! Anh một người đàn ông rành rành , sao lại nói như vậy a? ! Mẹ nó! Khi dễ bà a!
“Sắp sửa khảo hạch người mới , tổ chúng ta hơi nhiều người .”
Anh ta nói có vẻ như vô tình , lại ở đáy lòng ta khơi dậy gợn sóng không nhỏ , những lời này ý tứ là muốn giảm biên chế sao ? Như vậy khẳng định là từ người mới xuống tay, còn đang thử việc cũng chỉ có ta và Lâm Lâm, nói cách khác , không phải ta đi thì là Lâm Lâm đi, hiện tại An công tử nói những điều này với ta là muốn ta hối lộ sao?
Nhưng ta tuyệt đối không phải là người không nghĩa khí như vậy, Lâm Lâm là người bạn duy nhất trong cái công ty mà ta quen được , cũng là người bạn tốt nhất , thời điểm nguy nan cô ấy còn giới thiệu công việc khác cho ta, không quan tâm đến đống lý lịch sơ lược kia có gửi sai hay không , Lâm Lâm đều là đã giúp ta, loại thời khắc này ta không thể qua sông đoạn cầu.
Cho nên ta dứt khoát kiên quyết ném An công tử lại , “Đừng ở trước mặt tôi nói mấy điều này! Không phải là một công việc vớ vẩn thôi sao , cùng lắm thì tôi không làm là được! Anh định lấy điều này đến uy hiếp tôi để bắt tôi làm người hầu cho anh ư , còn non lắm ! Bà đây không hiếm lạ a ! Anh muốn giảm biên chế thì giảm biên chế đi, tôi đi là được, Lâm Lâm giỏi hơn tôi , cô ấy hẳn là nên ở lại !”
Dựa theo tính tình cùng cách làm việc của An công tử , anh ta khẳng định là sẽ giận dữ , không nghĩ tới anh ta nghe xong bất quá chỉ là cười cười, “Đứa ngốc! Cô cho là người nào cũng đều giống như cô sao ? Cả người ngu ngốc đần độn , cùng một ngành mà cô còn muốn tìm bạn bè tri tâm sao? Đừng để cho người ta bán mà vẫn còn giúp người ta đếm tiền được không? Sao tôi lại có cấp dưới ngốc như cô cơ chứ ? Sao cô vào được công ty hả ? Xem ra về sau có thông báo tuyển dụng, tôi phải tự mình đi , miễn cho người vào đều là kẻ không có đầu óc .”
“Anh có ý tứ gì?”
“Tự mình nghĩ đi! Về mua mấy quyển sách mà nhìn xem vấn đề công chức đồng nghiệp này đi !”
“Không phải, tôi là hỏi anh câu cuối cùng có ý tứ gì? Anh nói ai không có đầu óc hả ? !”
An công tử vạn phần bất đắc dĩ nở nụ cười, “Tô Nhuận, sao cô lại Tiểu Bạch thành như vậy?”
Tiểu Bạch ở trong ấn tượng của ta là một con cún, anh ta nói như vậy là đang mắng ta sao?
“Đỡ tôi đi xuống , đi thôi , nếu không đi xuống không khéo khóa cửa đó .” An công tử nói.
Bà nội nó ! Anh mắng tôi mà tôi còn phải phục vụ cho anh sao? Có như vậy sao? !
Sự thật chứng minh rồi, thật đúng là có, thời điểm nghe được tăng ca phí gấp ba lần , ta thực vui vẻ đỡ anh ta đi xuống cầu thang .
Thang lầu có đèn cảm ứng , có lẽ là lâu năm thiếu tu sửa , ta dẫm chân vài cái mới sáng lên được , ta đỡ An công tử đi từ từ , so với trong tưởng tượng của ta thì anh ta nặng hơn rất nhiều, hơn nữa ta đi một đôi giày cao gót, làm cho bước đi của chúng ta càng thêm gian nan .
“Tô Nhuận, cô có thích công ty này không ?” An Tùy Dụ hỏi ta.
Ta mệt thở hồng hộc, đầu óc hiện ra trạng thái ngây dại , không có nhàn tâm cùng anh ta buôn dưa lê , nói thẳng nói thật, “Cái công ty khỉ gì a, lại còn đứng thứ nhất giới kinh doanh nữa chứ , cái rắm ý ! Tôi thấy danh hiệu kia là tự đặt ra mà thôi , một đống lớn người rảnh rỗi, chỉ nói riêng ngành chúng ta thôi , hoàn toàn có thể giao cho bộ phận quảng cáo hoặc là bộ phận quan hệ xã hội đi làm, căn bản không tất yếu nuôi đến một trăm người , thế này không phải là nhàn đến đau cả trứng sao!”
Anh ta dừng lại một chút, “Cô nghĩ muốn thất nghiệp như vậy sao? Nếu không thì tôi giúp cô một phen? Đem ngành này xóa sổ đi?”
Ta sửng sốt, ta bất quá chỉ là nói thuận miệng , An Tùy Dụ sẽ không phải định làm thật chứ ? Dưới chân đột nhiên trượt một cái, thân thể mất cân bằng , ta thét chói tai , ôm An công tử lăn xuống.
Hai người chúng ta giống một cái hình cầu , lăn tròn ở trên cầu thang , ta theo bản năng ôm chặt anh ta , mà anh ta đem ta ôm vào trong ngực , ôm gắt gao.
Chúng ta hai cái lăn đến góc tường , sau đó ngừng lại , đầu An công tử đụng trên mặt đất một cái, đại khái là bởi vì tác dụng của quán tính , ta cũng đi theo anh ta đụng một cái.
Sau đó ta phát giác môi đụng phải một cái gì đó mềm mềm , ta mở to hai mắt nhìn, thấy được lông mi của An công tử , cái mũi của An công tử , cùng với đôi môi đang kề sát ta của An công tử.
“A…”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta nhanh chóng thẳng lưng đứng dậy , hung hăng cho anh ta một quyền, quát to một tiếng, “Lưu manh!”
An công tử kêu rên, ôm lấy mặt mình, “Hai ta ai là lưu manh hả ? Cô đặt ở trên người tôi đó!”
An công tử hung hăng nhổ ra một cái, khóe môi chảy máu, ta vô tình liếc mắt một cái, quá sợ hãi, “An an an an công tử… răng của anh kìa?”
Trong hỗn hợp máu và nước bọt , có một cái răng cô đơn nằm đó.
An công tử trừng mắt lạnh , sau khi phát hiện răng mình thật sự bị rụng thì ánh mắt hận không thể bóp chết ta bắt đầu bắn phá trên người ta . Mà ta chỉ có thể liên tiếp cảm thán , An công tử anh là làm bằng giấy , răng chỉ đụng một tí đã rụng.
Ta cũng có thể lo lắng, về sau nếu bị công ty này đuổi có thể đi đánh quyền anh , nhìn xem , ta có thể một đấm xoá sạch một cái răng nha, ta đây là có một đôi nắm đấm thép đó a!
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
74 chương
337 chương
337 chương