Quy Lai (Trở Về)

Chương 49 : Là tôi thua

Edit: Mol Beta: Ami Tuyết rơi càng lúc càng lớn, nhưng không thể giảm lại sức nóng của trận cuồng hoan này. Lăng Kiến Vi ước chiến với Tiết Tử Ngang, vốn cũng chỉ là một trận đấu hết sức bình thường trên trường đua, nhưng bởi vì thân phận “con mọt sách” của Lăng Kiến Vi, thế nên sự nhiệt tình của nhóm quần chúng tăng vọt trước nay chưa từng có. Vô luận là Lăng Kiến Vi không biết tự lượng sức mình khiêu khích trước bị treo lên đánh, hay là con mọt sách không biết đua xe nghịch tập xưng vương, cũng đều sẽ là một màn vô cùng xuất sắc. Xe thể thao của Lăng Kiến Vi được người hầu chạy tới, thông qua sự giới thiệu của Niên Phong, Triệu Ngu mới biết được đó là con xe Aventador nổi danh, nó có giá trị gấp đôi chiếc Vanquish của Tiết Tử Ngang. Chú thích: – Aventador của Lăng Kiến Vi: – Vanquish của Tiết Tử Ngang: Đương nhiên Tiết Tử Ngang cũng không phải không có chiếc xe xịn hơn chiếc này, nhưng hôm nay anh không tính tới đây đua xe, thế nên khi ra cửa chỉ tùy tiện lái một chiếc. Loại thi đấu này chỉ là bọn họ ngầm chơi, không có nhiều yêu cầu như đua xe chuyên nghiệp, nếu thắng dựa vào tính năng của xe thì cũng tính là thắng chứ không quan tâm có công bằng hay không. Triệu Ngu không hiểu tính năng này nọ của siêu xe, càng không hiểu đua xe, cô chỉ có thể thấp giọng hỏi Niên Phong: “Vừa rồi cậu nói xe của Tử Ngang không thích hợp chơi kích thích, như vậy thì anh ấy sẽ thua hả?” Niên Phong nhún vai: “Nó còn phụ thuộc vào con mọt sách đó có bao nhiêu cân lượng, yên tâm, Tiểu Tiết cũng không phải là ăn chay.” Trên đường đua đã phủ một lớp băng mỏng, nhưng không ai ra lệnh phải quét sạch, bọn họ kêu đó là kích thích, Niên Phong còn đắc ý dào dạt nói: “Chỉ có từng này, hơi tầm thường, tụi tôi chơi còn khó hơn nữa, yên tâm, có đồ phòng hộ, sẽ không chết người.” Chủ nhân trang viên – Đới Tuấn Trình vốn chính là một tay đua xe chuyên nghiệp nên có thể cung cấp trang bị chuyên dụng. Mặc đồ đua xe vào và đội mũ bảo hiểm lên, Tiết Tử Ngang còn quay đầu về phía Triệu Ngu, ý bảo cô yên tâm. Ngơ ngác mà nhìn xuống đường đua bên dưới, nghe Niên Phong mặt mày hớn hở giảng về những lần chơi đùa kích thích trước đó, trong lòng Triệu Ngu chỉ có một ý niệm, những người này, chẳng lẽ không màng đến mạng sống của mình một chút nào sao? Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc truyền đến, đám người vây xem trong nháy mắt cũng sôi trào lên, Niên Phong còn hảo tâm làm người giải thích, giảng giải tình hình chiến đấu trong trường đua cho Triệu Ngu. Nhưng rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp Triệu Ngu nghe không hiểu, cũng không quan tâm lắm hắn nói như thế nào, cô chỉ biết, theo quan sát của cô, từ lúc bắt đầu Tiết Tử Ngang đã bị bỏ lại phía sau. “Yên tâm, có khúc cong hẹp ở phía trước, tên mọt sách chắc chơi không quen, anh Tiết của chúng ta am hiểu cái này nhất.” Trong bóng đêm Triệu Ngu căn bản không thấy rõ đường đua ở phía xa là cái dạng gì, cố nhìn từ trong đám người cũng không thể hiểu được, ánh mắt ngược lại không cẩn thận đụng phải Hứa Thừa Ngôn ở bên một sườn khác. Nhìn cô hai giây, Hứa Thừa Ngôn bỗng nhiên cong môi cười cười rồi đi thẳng về hướng bên này. Biết là anh tới tìm mình, Triệu Ngu làm bộ muốn đổi vị trí có tầm nhìn tốt hơn, cô chậm rãi kéo ra một khoảng cách với đám bạn của Tiết Tử Ngang. Hứa Thừa Ngôn đứng yên bên cạnh cô và mỉm cười lịch sự như cũ: “Không ăn cỏ gần hang như Đại thiếu gia nhà họ Tiết mà cô có thể bắt lấy, xem ra, là tôi đã xem nhẹ cô Triệu đây.” Giọng điệu của anh bình đạm, nhưng nghe vào trong tai Triệu Ngu, vẫn là cảm thấy lời này không khác mấy với câu “Khó trách lâu như vậy cô không tới tìm tôi, thì ra là gạ gẫm được Tiết Tử Ngang rồi nên không cần tôi”. Nhoẻn miệng cười với anh, cô chậm rãi nói: “Người đi lên chỗ cao, chim khôn lựa cành đậu, Hứa tổng cũng nghe được rồi, làm bạn gái của Tiết Tử Ngang so với làm món đồ chơi của Hứa tổng thì đãi ngộ tốt hơn nhiều, tôi tin là đến cả đứa ngốc cũng biết phải lựa chọn như thế nào.” Hứa Thừa Ngôn hừ nhẹ một tiếng: “Cô không sợ tôi nói chuyện của cô cho Tiết Tử Ngang biết?” “Chuyện gì cơ?” Triệu Ngu trưng vẻ mặt vô tội nhìn anh: “Chuyện tôi chủ động quyến rũ anh, hay là… chuyện tôi đã ngủ với anh? Không sao cả, nếu Tiết Tử Ngang biết đối thủ cạnh tranh của anh ấy có Hứa tổng anh đây, mị lực của tôi trong mắt anh ấy có khi lại lên được hai bậc thang.” Hứa Thừa Ngôn yên lặng cười nhìn cô hết sức bình tĩnh xong đột nhiên cười nhạt. Nếu cô thật sự không quan tâm thì sẽ không cố ý rời xa đám bạn của Tiết Tử Ngang, càng sẽ không đè thấp thanh âm nói chuyện với anh như thế. Hiện giờ Triệu Ngu bám được Tiết Tử Ngang, tất nhiên sẽ sợ bị anh vạch trần bộ mặt thật hơn so với lúc trước. Nhưng Triệu Ngu cũng biết, cô càng biểu hiện “sợ” một cách bất động thanh sắc, Hứa Thừa Ngôn sẽ càng không nhiều lời với Tiết Tử Ngang. Người tự phụ như anh, vẫn luôn hưởng thụ loại cảm giác thành tựu xuyên thủng hết thảy, sau khi thấy cô dối trá cùng buồn cười, anh sẽ sẽ xem cô như con mồi không có chỗ trốn, cao cao tại thượng nhìn cô kinh hoảng thất thố, thậm chí đúng lúc tự thân xuất mã mà tùy ý đùa bỡn. Làm bộ bị anh nhìn đến chột dạ, Triệu Ngu “thấp thỏm” nói: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Hứa Thừa Ngôn học bộ dáng vừa rồi của cô, dùng vẻ mặt vô tội nhìn cô, khóe môi nhẹ cong: “Chưa nghĩ ra.” Triệu Ngu nắm tay, căm giận trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng hít sâu hai hơi đã khôi phục bình tĩnh tự nhiên như ban đầu: “Anh thích làm gì thì làm.” Dứt lời, cô cũng không quay đầu lại bước thẳng về trước, rất nhanh đã đi tới bên cạnh Niên Phong. Không bao lâu, hai chiếc xe thể thao đã rời xa tầm nhìn của mọi người dần dần quay trở lại đường đua, Lăng Kiến Vi vẫn ở phía trước như cũ, nhưng Tiết Tử Ngang đã theo sát anh, cơ hồ đầu đuôi hai chiếc xe dính sát vào nhau. Niên Phong hưng phấn nói: “Tiểu Tiết muốn lợi dụng nối đuôi để vượt qua, trận này anh ấy sẽ thắng không thể nghi ngờ.” Vừa dứt lời, chiếc Vanquish màu lam của Tiết Tử Ngang nhanh chóng tăng tốc, cơ hồ là bay vọt qua chiếc Aventador màu xám đậm phía trước, rất nhanh đã kéo ra một khoảng lớn so với Lăng Kiến Vi. Niên Phong đắc ý đầy mặt: “Xem đi, xe đua có tốt tới đâu mà không biết chơi thì chịu thôi? Kỹ thuật mới là vương đạo.” Nhưng mà hắn còn chưa đắc ý được bao lâu thì Lăng Kiến Vi bỗng nhiên lại tăng tốc đuổi theo như được buff máu, không chỉ có tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, ngay cả lớp băng bóng loáng trên đường đua cũng bị anh kích đến văng khắp nơi, bụi đất mù mịt. “Đmm! Mẹ nó…” Niên Phong nhất thời nghẹn lời: “Mọt sách muốn liền mạng thật à?” Một người khác còn kinh ngạc cảm thán: “Xe của Tiết thiếu đẹp như thế mà bị cậu ta phế đi, ông đây nhìn không được, đm cậu ta có yêu xe hay không?” Một mảnh tiếng kinh hô, xe thể thao màu lam suýt nữa đã vượt qua khúc ngoặt đột nhiên chuyển hướng, tiếng vang thật lớn, chính là nghiêng nghiêng chặn lại chiếc xe sắp lật của Lăng Kiến Vi. Nhưng mà tốc độ hai chiếc xe đều quá nhanh, đã trải qua va chạm kịch liệt cũng không thể dừng lại. Xe thể thao màu xám mất một bánh trước, kính bên trái của xe thể thao màu lam vỡ tan tành, nhưng hai chiếc rách nát vẫn sóng vai nhau mà chạy như cũ, đồng thời tăng tốc lao về phía trước, cuối cùng lại là cùng nhau lướt qua vạch kết thúc. Trên người có đồ phòng hộ chuyên dụng, Tiết Tử Ngang với Lăng Kiến Vi cũng không bị thương, nhưng xe thì nát bấy cả ra, thậm chí ngay cả khi dừng lại hai chiếc xe vẫn còn dính chặt nhau không tách rời, Tiết Tử Ngang rời khỏi vị trí lái từ bên này. Tháo mũi bảo hiểm xuống, lau mồ hôi trên trán, Tiết Tử Ngang nhìn về phía Lăng Kiến Vi: “Có thật là chưa từng chơi bao giờ?” Lăng Kiến Vi mặt không biểu tình nhìn anh, cũng không trả lời. Tiết Tử Ngang nhướng mày: “Nếu thật chưa từng chơi, trận này cậu thắng.” Lăng Kiến Vi vẫn không nói một lời, nhưng tầm mắt lạnh băng rơi xuống thân ảnh đang chạy tới. Tiết Tử Ngang cũng nhìn về phía trước, thấy Triệu Ngu vọt tới hướng của anh, anh cười cười ném mũi giáp sang một bên, đắc ý dang rộng hai tay, chờ đợi cô nhào vào trong lòng ngực anh. “Bảo bối, bạn trai em lợi hại không?” Nhưng mà thứ nghênh đón anh trước, là một cái tát vang dội. Rõ ràng xung quanh rất ồn ào, nhưng một tiếng “chát” không ngờ lại vô cùng rõ ràng, trong nháy mắt khiến cho tất cả mọi người sửng sốt. Sau một lúc, mới có người thấp giọng nói: “Cô gái kia là ai? Dám đánh Tiết Tử Ngang?” “Còn không phải là bạn gái ít nói của Tiết Tử Ngang sao, điên thành như vậy?” Mọi người, kể cả đám bạn tốt của Tiết Tử Ngang đều biết lần này Triệu Ngu xong đời. Không chỉ có động thủ đánh Tiết Tử Ngang, mà còn đánh trước mặt bao người, loại chuyện này, ai cũng không thể nhịn được. Nhưng Tiết Tử Ngang không hề nổi giận, chính xác mà nói, là anh bị đánh tới ngốc, chưa kịp phản ứng lại. Chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ có người tát mình, càng không nghĩ tới người kia là Triệu Ngu, là cô gái ngày thường ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí có chút hèn mọn – Triệu Ngu. Mà giờ phút này, Triệu Ngu ngoan ngoãn đã chật vật tới cực điểm, hai mắt đỏ bừng, rơi lệ đầy mặt, cả người run rẩy, đặc biệt cái tay tát anh run rẩy đến lợi hại. Cô khàn cả giọng hỏi: “Vừa rồi rất nguy hiểm anh có biết hay không? Thắng thua quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức anh muốn đánh đổi cả mạng sống? Anh mẹ nó có phải căn bản là không để bụng chuyện sống chết hay không? Tiết Tử Ngang, anh là tên khốn! Các người mẹ nó đều là tên khốn!” Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, mắng đến cuối cùng cô thậm chí không còn chút sức lực nào, căn bản không rảnh lo đây là trường hợp nào, cả người lập tức xụi lơ ở trên đường đua, lên tiếng khóc lớn. Bọn họ không chính mắt chứng kiến qua cảnh một sinh mệnh mất đi, không thể nghiệm qua loại tuyệt vọng ở nhà xác đối mặt với thi thể lạnh như băng, cũng không trải qua nỗi bồi hồi khi sợ hãi cùng không cam lòng ở quỷ môn quan. Bọn họ đương nhiên sẽ không hiểu, sinh mệnh có bao nhiêu yếu ớt, lại có bao nhiêu quý giá. Trên mặt vẫn nóng rát đau như cũ, bông tuyết rơi xuống trên mặt làm anh càng cảm thấy đau đớn, Tiết Tử Ngang không quan tâm tới nó, anh chỉ là ngơ ngác nhìn cô gái ở trước mặt anh khóc đến chật vật đến cực điểm, bên tai vẫn còn vang vọng lời cô mới vừa nói. Sau một lúc lâu, anh bỗng nhiên cười cười, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, duỗi tay nâng Triệu Ngu, kéo cô vào trong lòng ngực. “Đừng sợ, anh không có việc gì.” Triệu Ngu vẫn khóc không thành tiếng như cũ, trốn ở trong lòng ngực anh không ngừng run rẩy. Giờ phút này cô đúng thật là tình nguyện bản thân đang diễn kịch, ít nhất thì như vậy, sợ hãi cùng tuyệt vọng khắp toàn thân cô đều là giả, ít nhất như vậy, cô sẽ không lập tức lại lâm vào trong ác mộng 3 năm trước. “Không có việc gì, đừng khóc.” Tiết Tử Ngang nhẹ nhàng vỗ về cô: “Anh biết sai rồi, anh đồng ý với em, về sau không bao giờ mạo hiểm, có được không?” Lăng Kiến Vi yên lặng đứng ở một bên nhìn hai người gắt gao ôm nhau, sau một hồi mới mở miệng: “Là tôi thua.”