Quỷ Hoàng Phi
Chương 87
Lâm Lang từ sau khi trở về, bởi vì bị U Minh khiêng trên vai động đến miệng vết thương, thương thế trong vòng một ngày bị hành hạ tới tới lui lui, dần trở nên nghiêm trọng hơn ! Lần này, U Minh biểu tình thờ ơ, còn Thái Tố công chúa rất nóng vội, chẳng những khắp nơi tìm các Thần Tiên yêu tinh y thuật cao siêu vì nàng chữa trị , thậm chí dốc sức chọn lựa vô số danh y người phàm , nhất thời dưới thạch thất tối tăm đại phu ra ra vào vào nườm nượp không dứt, mùi thuốc lượn lờ không tiêu tan !
Mấy ngày trôi qua, Lâm Lang được đại phu điều trị cảm thấy thân thể so với hôm trước tốt hơn rất nhiều , nhưng cả người vẫn trong tình trạng mệt mỏi vô lực, tinh thần hay choáng váng không tỉnh táo ; trải qua hơn mười ngày, nàng vẫn ngủ mê man, mỗi ngày thời điểm tỉnh dậy cũng không quá 2-3 canh giờ !
Hôm nay, Thái Tố công chúa thừa dịp nàng tỉnh dậy đến thăm nàng, vẫn như cũ đeo mạng che mặt, không nhìn thấy dung mạo, thế nhưng y phục trên người lại có vẻ rộng hơn , lúc này mới phát hiện mấy ngày qua bệnh tình nàng trở nặng vẫn chưa thấy Thái Tố công chúa, giờ gặp nhau dường như nàng ta hốc hác đi không ít !
Nàng ngồi ở trên giường, khẽ mỉm cười, vẻ mặt mệt mỏi vô lực sai Hồng
Dược mang cái ghế cho Thái Tố công chúa, Thái Tố công chúa cũng không có ngồi, xuyên thấu qua lớp sa mỏng màu đen , có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng ở đảo qua đảo lại khắp gian phòng .
" Điện hạ tựa hồ đối với gian phòng này rất có hứng thú ?" Lâm Lang cười khẽ, trong mắt nụ cười thản nhiên hàm chứa một chút hài hước, theo cách U Minh gọi nàng cũng xưng hô Thái Tố công chúa là điện hạ!
Thái Tố công chúa vì nàng mời vô số danh y, nàng há có thể không biết nguyên nhân ? Hồn phách nàng đang trú trong khối thân thể này, nếu thân thể ngã bệnh, hồn phách sao còn nguyên vẹn ? Nàng ta làm vậy, còn không phải là muốn mau chóng giúp U Minh đạt thành mục đích , trừ bỏ đi các mối nguy cơ tiềm ẩn .
"Đây là gian phòng tốt nhất Doanh Quang Điện !" Thái Tố công chúa được hỏi một đằng, trả lời một nẻo, xoay người hướng phía Hồng Dược cùng Lục
Liễu nói: " Đem thuốc lưu lại, các ngươi lui xuống đi!"
Hồng Dược cùng Lục Liễu nghe xong, hai người có chút kinh ngạc liếc nhau một cái, nhưng khiếp sợ uy nghi của Thái Tố công chúa , chỉ đành phải đáp ứng, đem thuốc đặt ở trên bàn, đồng thời lui xuống.
Lâm Lang đưa mắt nhìn bóng dáng hai người khép cửa đi ra ngoài, cũng không có bỏ qua tia lo lắng nơi đáy mắt của Hồng Dược. Trải qua mấy ngày chung đụng , nàng biết tâm địa Hồng Dược cũng không xấu , vả lại thế gian nam nữ si tình hi sinh cho người mình yêu mà không hối hận, nàng là người đầu tiên !
Lâm Lang thấy trong mắt nàng là nồng đậm lo âu, mắt lộ ra nụ cười nhợt nhạt , hướng Hồng Dược khẽ gật đầu !
Thái Tố công chúa thấy bọn họ đã lui ra ngoài, tự tay bưng chén thuốc, lòng bàn tay dọc theo thân chén thử một chút nhiệt độ rồi mới đưa cho
Lâm Lang: "Nhiệt độ vừa đúng !"
Lâm Lang nhận lấy: "Cám ơn !"
Thái Tố công chúa nhìn nàng uống thuốc, trầm mặc một hồi rồi nói: "Ngươi không nhớ gì cả sao?"
Lâm Lang nghe vậy chỉ khẽ cười, Thái Tố công chúa dường như hạ quyết tâm rất lớn, giơ tay lên đem khăn che mặt kéo xuống, trong âm thanh hàm chứa một cỗ ý lạnh: "Huyền Thanh, nhìn thấy dung mạo của ta —— ngươi vẫn chưa nhận ra sao ?"
Khuôn mặt Thái Tố công chúa trắng nõn, nhẵn nhụi, chiếc cằm tinh xảo khéo léo khẽ giương lên , mang theo khí thế không giận mà uy của bậc công chúa Phượng Nghi, trong con ngươi đen tuyền lộ ra bóng đêm dày đặc , lúc này, bên dưới bóng đêm mù mịt chính là thật sâu thấp thỏm cùng lo lắng !
Lâm Lang ngẩng đầu, chống lại ánh mắt tối tăm của nàng , vẫn bất vi sở động, chỉ cất giọng nhàn nhạt hỏi " Công chúa điện hạ có gì chỉ giáo ?" hành động lần này Thái Tố công chúa là muốn vạch rõ thân phận cho Lâm
Lang biết, trong nội tâm Lâm Lang tất nhiên hiểu rõ dụng ý của nàng , cho nên trước hai chữ "Điện hạ"trước tăng thêm "Công chúa" .
Thái Tố công chúa nghe được lời của nàng.... ...... ....., trong lòng tự nhiên căng thẳng, trong mắt đột nhiên bắn ra vô số ánh sáng sắc bén, ha ha cười lạnh : "Quả nhiên ngươi đã sớm biết?"
Lâm Lang khẽ mỉm cười ngửa đầu: "Hôm qua bị bệnh hành hạ không còn sức ! Công chúa điện hạ tìm Lâm Lang có mục đích gì ?" Thái Tố công chúa từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, nói chuyện phiếm không phù hợp với bản tính thanh lãnh của nàng ! Diễn tiết mục tỷ muội tình thâm lại càng không thích hợp với nàng !
Thái Tố công chúa nhìn Lâm Lang một hồi lâu, ánh mắt sắc lạnh dần dần nhạt đi, trái lại cười nói: "Ngươi vẫn như trước không hề thay đổi !
Được rồi !" Nàng khe khẽ thở dài một cái, "Ta tới là muốn cùng ngươi làm giao dịch. Ngươi bị giam ở nơi này đã một khoảng thời gian, có nghĩ muốn thoát ra ngoài hay không ?"
Trong con ngươi trong suốt của Lâm Lang hàm chứa ý cười nhìn Thái Tố công chúa: "Chắc hẳn Điện hạ cũng biết Lâm Lang là một thương nhân, cho nên, vậy phải xem đi ra ngoài ắt phải trả giá cao!" Nói xong, Lâm Lang giơ tay lên ý bảo nàng nói tiếp.
Thái Tố công chúa thấy vậy, gật đầu một cái, tiếp tục nói: "Ngươi nên biết Quỷ Đế bắt ngươi tới đây là muốn dùng hồn phách của ngươi thúc đẩy tam giới Thần Đỉnh, nếu tiếp tục lưu lại chờ khi vết thương ngươi lành, tất nhiên không thoát khỏi số phận vùi thân ở bên trong thần đỉnh! Chúng ta dù sao cũng là tỷ muội , kết cục như vậy ta cũng không muốn thấy. Về phần điều kiện trao đổi....................Tin tưởng đối với ngươi mà nói, có lợi nhiều hơn!
‘’Ta giúp ngươi rời khỏi thạch thất, điều kiện chính là viên hạt châu trên cổ ngươi!’’
Đáy mắt Lâm Lang thoáng gợn sóng, nghi hoặc vuốt Nguyệt Châu trên cổ nói:’’ Ngươi nói là viên hạt châu này?’’
Thái Tố công chua nhẹ nhàng quét đôi mắt như làn thu thuỷ về phía hạt châu toả hào quang bảy màu rực rỡ trên cổ nàng nói:’’ Không sai! Chính là Nguyệt Châu!’’
‘’Hửm?’’ lâm Lang cười khẽ một tiếng, ‘’Hạt châu này vốn là lơi thế giúp ta khôi phục hình dáng cũ, nếu đưa cho ngươi, ta mặc dù có khả năng rời đi, lại vĩnh viễn sống dưới bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, trong thời gian ngắn thì không có vấn đề, nhưng qua thời gian dài, trong tam giới sẽ không có chỗ cho ta……ngươi không cảm thấy cái giá ta trả ra quá lớn rồi sao?’’
Thái Tố công chúa nghe nàng nói vậy, cũng cười:’’ Năm đó ngươi cam chịu nhảy xuống luân hồi, là ngươi không tiếc vứt bỏ hết thảy, thế nào? Bây giờ hối hận rồi sao?’’
Lâm Lang nhìn Thái Tố công chúa ánh mắt trở nên u tối:’’ Ngươi biết mẫu thân ta sao?’’ Năm đó nàng luôn bị chửi có mẹ sinh không có mẹ dạy, nữ tử trước mắt cũng chính là kẻ trong số đó!
Thái Tố công chúa nghe nàng hỏi thế, hơi sững sờ, nhưng rất nhanh bật thốt lên:’’ Ngươi nói là……………..Thanh Hoa phu nhân?’’
Trong tay Lâm Lang nắm hạt châu gật đầu một cái, cười trào phúng nói:’’ Không sai! Chính là Thanh Hoa phu nhân Ngạc Lục Hoa……………..Mẫu thân của ta, ở phía Tây Yêu Giới được tôn xưng là vạn yêu chi hậ, mà hạt châu thuộc về mẫu thân ta năm đó tu luyện đã dùng qua Bảo Châu, cũng là tín vật vạn yêu chi hậu, ngươi xem vật này có phải đáng giá lời mà không lỗ đây?’’
Hạt châu này là vật NGạc Lục Hoa tu luyện, cũng là tín vật của vạn yêu chi hậu, Ngạc Lục Hoa giao nó cho mình đã là vạn bất đắc dĩ, có thể nào khiến nó lưu lạc lần nữa rơi vào tay kẻ tâm thuật bất chính? Năm đó nàng đưa cho Triệu Tễ là bởi vì nàng không biết hạt châu ấy có tác dụng đặc biệt, nhưng hiện tại nàng đã biết, tuyrtj đối sẽ không đem nó giao cho
Thái Tố công chúa!
Vì mình, nàng không thể! Vì sự an ổn của tam giới, nàng càng không thể!
Thái Tố công chúa sắc mặt hơi biến, nhìn hào quang bảy màu vây lượn quanh hạt châu, mắt lộ ra tức giận cùng xấu hổ khi bị người khác nhìn thấu tâm tư?’’Ngươi quả nhiên cái gì cũng nhớ! Vậy ngươi nên biết, coi như không có hạt châu này, U Minh và ta vẫn có thể năm trong tay tam giới, mà ngươi cứ chờ hồn phi phách tán đi, ta lấy được hạt châu, cũng chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi!’’ Hạt châu đã cùng với hồn phách Lâm lang Quân Thương , nếu không phải nàng tự nguyện tháo xuống, mà mạnh mẽ đoạt lấy chỉ làm tổn hại đến hồn phách của Lâm Lang, nhớ tới thái độ của U Minh đối với Lâm lang, nàng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ!
Lâm Lang hiển nhiên cũng biết điểm này mới không e ngại uy hiếp của nàng?’’ Vậy ta mỏi mắt mong chờ!’’
Thái Tố công chúa thấy ánh mắt nàng kiên định không chút dao động, hừ lạnh một tiếng chưa từ bỏ ý định hỏi:’’ hiện tại pháp lực Quân Thương đã không còn, Diệp Cẩn Huyên trở thành thế thân của ngươi ở bên cạnh hắn, còn A Tử cũng cả ngày quấn lấy hắn, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp hắn?’’
Lâm Lang nghe vậy, biểu tình như không nghe thấy, giơ tay len che miệng ngáp một cái?’’ Thật không phải, mấy ngày nay tinh thần mệt mỏi, lúc này ta rất buồn ngủ!’’ Nói xong nã lưng trên giường nằm xuống.
Lâm lang nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại không nhìn Thái Tố công chúa nữa.
Thái Tố công chúa nhìn nàng bộ dáng thờ ơ của nàng chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn ứ một cỗ lửa giận không chỗ phát tiết, nàng ha ha cười lạnh hai tiếng, đứng dậy đeo mạng che mặt mói:’’ Vậy ngươi cứ chờ Quân Thương thành thân với Diệp Cẩn Xuyên hoặc là cùng A Tử thành chuyện tôt đi!’’
Nói xong, nàng hừ lạnh một tiếng hướng phía cửa rời đi!
Lâm Lang nhìn bóng lưng Thái Tố công chúa rời đi, đôi mắt vấn vương nồng đậm sầu lo, sóng lớn ở đáy măts cuồn cuộn sôi trào, hoang mang định xoay ngược lại chợt bị tiếng mở cửa của Hồng Dược cùng Lục Liễu đánh thức, nàng giơ lên cánh tay vô lực, trong mắt thoáng qua vẻ bất lực!
Thái Tố công chúa nói vòng vo, chút tâm tư nho nhỏ ấy nàng đã biết, nàng cả người vô lực, thương thế vẫn chưa thấy khởi sắc, nguyên nhân chắc hẳn Thái Tố công chúa cũng đã phát giác!
Lúc mới đầu, Lâm Lang có chút không rõ tâm te U Minh, hắn nếu có dã tâm bừng bừng muốn thông qua thúc đẩy tam giới Thần Đỉnh khiến tam giới thần phục, vậy tại sao vẫn cố ý trì hoãn thời gian, ở trên người mình phí chút sức? Hôm nay Thái Tố công chúa tới thăm, nàng có chút minh bạch, nhưng trong lòng cũng dâng lên tư vị chua sót khó chịu.
Có câu nói thế này, ta phụ ngươi……….ngươi lại phụ mấy người?
Có lẽ chính là ý tứ này đi!
Được Hồng Dược hầu hạ, nàng dùng một chén cháo tổ yến đường phèn, trong cháo thả hoa quế, mùi thơm ngát nồng đậm hạ che giấu vị cay đắng nhàn nhạt, sau khi nàng ăn xong, trong miệng còn lưu lại hương thơm thoang thoảng tinh tế nhấm nháp liền nếm không ra được chút khổ sở nào!
Nàng nằm ngủ, nhưng thâm tâm hiện lên một nụ cười khổ, thì ra có cảm giác cũng không phải là chuyện tốt!
Thái tố công chúa từ nơi ở giam Lâm Lang đi ra, chỉ cảm thấy tâm thần hoảng hôt, nàng đi ở trên hành lang đen như mực, áo đen không gió mà bay, phiêu diêu bay cao sống lưng thẳng tắp triển lộ ra đường cong mảnh mai, cả người cơ hồ cùng bóng đêm dày đặc hoà tan làm một thể, ánh mắt nàng mờ mịt hàm chứa khổ sở, tựa như nàng khắp nơi tìm vô số danh y cũng không ra tình trạng thương thế của Lâm Lang bởi vì nhất thời hiếu kỳ nếm chén cáo kia…………….nàng vẫn không hiểu , tại sao danh y Tiên giới, yêu tinh, trần gian cũng không thể chữa khỏi thương thế của Lâm Lang, thế nhưng nhìn thấy chén cháo kia, nàng đã hiểu!
Nỗi đau am ỉ, đau nhức dằn vặt trong lòng, nàng hiểu, chính là y thuật đại phu giỏi hơn nữa, tình trạng thương thế Lâm Lang cũng không khá hơn……………
Nàng cầm chén cháo kia đi tìm U Minh, ánh mắt ác liệt của U Minh bắn về phía nàng, U Minh nói cho nàng biết, về sau những chuyện này không cần nàng trông nom, nếu nàng không phục có thể lập tức quay về Tiên giới của nàng!
Khi đó, nàng tình nguyện chưa bao giờ biết, bởi vì không biết, sẽ không cảm thấy khổ sở!
Trong giây lát, ánh mắt nàng như vô hồn lạc lõng trong bóng đem phát ra
ánh sáng mãnh liệt, nàng xoay người lại, hướng đường cũ chạy đi…………….
Truyện khác cùng thể loại
582 chương
62 chương
73 chương
452 chương
99 chương
215 chương