Quỷ hô bắt quỷ
Chương 8 : Khách Về Đêm
Dịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Miêu Gia giao cho Vương Hủ nhiệm vụ đầu tiên là phải đến một nơi trong trường học để điều tra vụ án giết người vào hai mươi năm trước. Vào thời điểm ấy, vì chẳng có đầu mối mới nên vụ án này không tiến triển thêm. Cũng bởi nguyên nhân này mà trong những ngày của hai mươi năm sau, từng vụ án đẫm máu khác cứ dần dần xuất hiện...
"Cái gì! Ngươi muốn ta vào học ở trường Tường Dực?" Ngay khi Vương Hủ kinh hô và hỏi vấn đề này, Miêu Gia biết rõ: Hắn... đã mắc câu rồi!
Tường Dực là một trường đại học tọa lạc tại thành phố S, lại nói nơi đây hẳn không còn là một trường đại học bình thường nữa rồi. Bởi Tường Dực hiện là một gốc cây chứa đựng trí tuệ, và chỉ cần có thể học trong ngôi trường có nhiều năm lịch sử này, bản thân đã chứng minh xong một sự kiện: Hoặc ngươi là một thiên tài đỗ đậu kỳ thi thuộc tiêu chuẩn phi nhân loại để nhập học, hoặc ngươi là người trong gia đình có quyền có thế...
Hằng năm, học sinh tốt nghiệp trường Tường Dực gần như đều đứng trên ngọn Kim Tự Tháp của xã hội. Bất kể là từ lĩnh vực y học, hóa học, thiên văn học đến giới giáo dục, giới kinh doanh hay cơ cấu quốc qua, thậm chí cả lĩnh vực quân sự cùng triết học đều thừa nhận cống hiến kiệt xuất của ngôi trường này. Mặc dù thư viện ở nơi này kém cỏi hơn so với thư viện ở nước Anh nhưng danh hiệu giáo sư của lực lượng giảng viên đã được bình dân hóa, chỉ riêng phương tiện giảng dạy và chất lượng phòng học có thể ngang với nhiều Resort năm sao, thậm chí đủ khiến nhiều Kim Cương Vương Lão Ngũ cùng những phú bà xinh đẹp hay các ngôi sao thần tượng cảm thấy tự ti và mặc cảm. Học sinh xuất sắc ở trường Tường Dực chỉ là học sinh bình thường, còn học sinh bình thường thì không thể tồn tại trong trường Tường Dực! Vô số quan lại quyền cao chức trọng đều cố gắng hết sức để tìm mọi cách nhằm "đưa" con cái của mình vào học trong ngôi trường được mạ vàng này, hệt như bằng tốt nghiệp tại đây chính là tấm hộ chiếu của siêu nhân.
Trong khi Miêu Gia đang giải thích cực lực, Vương Hủ đã bị tác động và tạm thời dời lại kế hoạch phủi đít bỏ đi...
"Vậy thì... Ngươi nói xem nhiệm vụ này... Có nguy hiểm gì hay không?" Vương Hù hỏi dò một cách chần chờ.
Miêu Gia cúi đầu đốt một điếu thuốc, động tác này khiến mái tóc của hắn che khuất khuôn mặt. Vì thế, Vương Hủ không hề nhận ra dưới những lọn tóc là một nụ cười vô cùng gian trá: "À, cũng chẳng có gì nguy hiểm cả. Nói trắng ra chỉ là hai mươi năm trước có một đôi nam nữ si tình gặp gút mắc rồi trở thành tình trạng ngươi chết ta sống. Nhưng hiện lại không biết vì cái gì mà họ lại nhảy ra dọa người. Thật ra nhiệm vụ này rất dễ hoàn thành, việc ngươi phải làm là giả dạng học sinh để tìm hiểu về cách sinh hoạt của quý tộc, thuận tiện rèn luyện tri thức cơ bản của Quỷ Cốc Đạo Thuật. Lại nói tại thư viện của trường này, ngươi có thể tra ra một vài văn tự thời Chiến Quốc, ngươi hãy dựa vào đó rồi chậm rãi phiên dịch và học tập là được."
Vào giờ phút này, tất nhiên Vương Hủ đã bị Miêu Gia thuyết phục. Nhưng hắn cảm thấy hơi lạ, bởi nếu Miêu Gia muốn cho hắn nhận được lợi ích lớn, chắc chắn chuyện này có vấn đề: "Nếu đã đơn giản, thế sao ngươi không đi mà ta phải đi?"
"Hê hê... Ta đã quá ba mươi, loại chú bác già khọm như vậy không thể giả mạo sinh viên à nha. Mà mấy cái chuyện bắt ma bắt quỷ như trên đều thực hiện vào buổi tối, nếu ta trực tiếp lẻn vào điều tra cũng không phải không được. Thế nhưng, ta còn phải đi làm một việc khó khăn ngang ngửa với bảo vệ nguyên thủ quốc gia, nói không chừng sẽ không về giải quyết kịp. Lại nói địa điểm cần điều tra cũng không thực tế cho lắm, thế nên nếu ngươi giả mạo sinh viên trà trộn vào trong trường thì sẽ thuận lợi hơn ta nhiều."
Thấy Vương Hủ không ư hử gì cả, Miêu Gia lập tức nói thêm: "Hai tháng trước, ngươi tốt nghiệp trung học phổ thông, cùng lúc đó quyết định rửa tay để thoát khỏi công việc tại sòng bạc dưới lòng đất. Hiện ngươi đang là một trạch nam, lại vừa đúng tuổi nhập học. Vì vậy, ta sẽ giúp đỡ ngươi về tiền sinh hoạt trong trường." Miêu Gia đi đến gần và vỗ lên bả vai của Vương Hủ: "Còn nữa, ta sẽ giúp ngươi trả phí quan hệ với cảnh sát, phí bịt miệng chủ thuê nhà, phí trị thương cho ngươi, phí ăn uống ở quán bar dưới lầu, phí ăn mặc và nhiều loại chi tiêu khác... Ta tin rằng với kinh nghiệm khi làm việc tại sòng bạc, ngươi đã biết loại người thiếu nợ mà không có tiền trả sẽ gặp hậu quả gì rồi..."
Dưới ân uy tịnh thi** của Miêu Gia, mặc dù Vương Hủ chưa rõ bất cứ chi tiết tỉ mỉ gì nhưng hắn vẫn phải gật đầu nhận nhiệm vụ này...
Đêm khuya cùng ngày, văn phòng thám tử của Miêu Gia đón tiếp một nhân vật. Người này coi bộ còn lôi thôi lếch thếch hơn Miêu Gia. Nói thế bởi đầu tóc hệt một cái ổ gà, và nếu râu ria của Miêu Gia không cạo sạch thì ông chú hơn bốn mươi này lại chẳng hề cạo, đã vậy trên người còn mặc một chiếc áo sơ mi rách rưới phối hợp với một chiếc quần đùi tắm biển cũ xì nữa.
Khi tiếng gõ cửa trước cửa nhà Miêu Gia vang lên thì cùng lúc đó, tại quán bar dưới lầu, chén rượu đang đong đưa trên tay của Vũ thúc chợt ngừng lại rồi thầm nói: "Vị khách hiếm thấy..." Sau câu nói gọn lỏn trên, lão lại tiếp tục công việc của mình.
"Ầy... Ta biết rồi, ta biết rồi..." Từ lúc mở cửa, Miêu Gia bắt đầu lặp lại bằng giọng nói hữu khí vô lực.
"Ta chưa hề nói gì cả, vậy ngươi đã biết cái gì?" Ông chú lôi thôi sút bay những món đồ lẫn lộn trên mặt đất rồi ngồi xuống salon, lấy ra một điếu thuốc. Miêu Gia lập tức bước qua châm thuốc cho hắn rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh và châm ình một điếu.
"Ta biết tỏng rằng ngươi muốn nói về sự kiện tàn sát ma quỷ số lượng lớn vào một tuần trước."
"Vậy ngươi có muốn giải thích gì không?"
"Gần đây văn phòng thám tử của ta có nhận thêm một công nhân mới. Chuyện trên là thử thách của hắn, nhưng xem ra vấn đề hơi lớn. Thế nên ta muốn toàn quyền phụ trách. Và nếu cấp trên có xử phạt, ta sẽ gánh chịu một mình."
Ông chú lôi thôi rít một điếu thật dài rồi nói: "Bây giờ, ta muốn nhắc nhở ngươi bằng thân phận của một huynh đệ tốt chứ không phải thân phận cấp trên. Hãy nghe ta, Cổ Trần! Nếu xử lý theo cảm tính quá mức, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gặp tai họa."
Miêu Gia nghe hắn nói vậy, lập tức biết chuyện này đã bị đè xuống: "Hê hê, dù gì cũng có Ngũ Quan Vương Huyết Liệm ở đây. Ta còn sợ gì chứ?"
Huyết Liệm lắc đầu một cách bất đắc dĩ: "Không, gần đây tình hình rất loạn. Ngươi còn nhớ Tống Đế Vương chứ?"
"Sao lại không nhớ, lão già nọ rất gian xảo... E hèm, ngươi muốn nói đến vị đại nhân túc trí đa mưu kia ư? Ha ha, trước kia ta từng nhận được rất nhiều sự quan tâm của lão ta à nghen."
Huyết Liệm không thèm để ý đến thái độ của Miêu Gia mà nói tiếp: "Tống Đế Vương đã mất tích cách đây không lâu."
"Cái gì? Thập Điện Diêm Vương mà cũng mất tích?"
"Đúng vậy, cho dù là Âm Dương Giới hay Nhân Gian Giới cũng không hề có tin tức của lão, hệt như đã biến mất."
Không thể nghi ngờ gì nữa, tin tức này rất bất ngờ, bởi "Thập Điện Diêm Vương" là tất cả những người nổi bật nhất trong Thú Quỷ Nhân, thậm chí còn đứng trên cả những người quản lý các thành thị. Họ chính là lực lượng tối cao và thường xuất hiện tại Âm Dương Giới và Nhân Gian Giới nhằm duy trì trật tự của Thú Quỷ Nhân. Nếu có loại tồn tại khiến một trong những người này mất tích không chút động tĩnh, chắc chắn không thể tưởng tượng ra thực lực của loại tồn tại này.
Miêu Gia im lặng vài giây, sau đó lại rít một hơi thật sâu cho hết nửa điếu thuốc: "Vậy chuyện này có liên quan gì đến ta?"
"Thú Quỷ Nhân phải chú trọng việc đưa tiễn quỷ hồn đến một thế giới khác. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được hủy diệt hồn phách của bọn chúng, bởi đó chính là đi ngược Thiên Đạo."
"Êy... Tự dưng ngươi đọc quy định nhảm nhí này ra để làm gì vậy, điều này mấy ai làm theo chứ? Khi đánh đến tận cửa, người nào người nấy diệt dăm ba con cũng rất bình thường. Thậm chí trong vòng một đêm giết đủ chục cũng không ít, "tiễn quỷ tiễn đến Tây Thiên" vốn không có chỗ nào dễ dàng."
Lúc Huyết Liệm trả lời, sắc mặt rất lạ: "Đây không phải lời ta muốn nói, mà đó là lời Sở Giang Vương nhờ ta chuyển cáo đến ngươi. Nàng còn nói vì lần này có Ngũ Quan Vương cầu xin nên mới tha cho ngươi một mạng, nhưng lần sau sẽ không chiếu theo lệ này nữa."
"Ồ, bà già kia trở nên kiêu ngạo từ khi nào vậy?" Miêu Gia bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
"Tất nhiên không phải là bà già kia, mà đó là Sở Giang Vương mới. Cô gái này nhậm chức Sở Giang Vương sau khi sự kiện trăm con quỷ bị tàn sát diễn ra chưa lâu. Không chỉ như thế, hiện nàng đang tạm kiêm nhiệm chức vụ của Tống Đế Vương, biểu hiện rất ưu tú và đã giải quyết không ít đại sự."
"Nàng kia mới nhậm chức mà đã nóng nảy như lửa, chẳng lẽ đang chuẩn bị ném điếu thuốc để nướng chết một nhân vật phản diện như ta sao?" Trong lòng Miêu Gia thầm đưa ra kết luận trên, thế nên hành động kế tiếp của hắn là xì mũi coi thường. Sau đó, hắn cầm một chiếc tách để sẵn trên bàn trà lên và bắt đầu nhấp một ngụm cà phê vốn đã lạnh từ bao giờ.
Huyết Liệm thở dài, trong giọng nói tỏ ra thương hại đối với Miêu Gia: "Aizzz, hiện nàng còn kiêm nhiệm "Thiên Phong", danh xưng cao nhất tại Tô Châu."
"Phụt!", Miêu Gia phun nửa ly cà phê ngay trên mặt của Huyết Liệm, sau đó bắt đầu ho khan liên tục. Thậm chí, Huyết Liệm hoàn toàn có lý do để tin rằng Miêu Gia sẽ chết vì sặc, bởi dù gì thì từ nay về sau, cuộc sống của hắn sẽ không được dễ chịu cho lắm.
-----o Chú thích o-----
*Kim Cương Vương Lão Ngũ (nguyên văn 钻石王老五; Hán Việt: toản thạch Vương Lão Ngũ; Viet Phrase: Kim Cương Vương lão ngũ)
Từ này ám chỉ người đàn ông độc thân có tiền, hoặc là gia đình có tiền có thế, ở Hồng Kông hay gọi những người đàn ông này là Kim Cương Độc Thân! Kim cương đại biểu cho sự cao quý, hiếm có, Vương Lão Ngũ ý nói người đàn ông độc thân. Cho nên kim cương Vương Lão Ngũ nhằm chỉ người đàn ông rất kiệt xuất, là người độc thân hiếm hoi còn sót lại, không chỉ nhiều tiền mà còn rất đẹp trai, phong độ, học thức uyên bác, tài giỏi và đạt yêu cầu về mọi mặt.
**Ân uy tịnh thi: Đồng nghĩa với câu Vừa đánh vừa xoa của chúng ta (Ân: ân huệ, Uy: oai, tịnh: yên tĩnh, Thi: thi hành)
Truyện khác cùng thể loại
449 chương
20 chương
10 chương
164 chương
1157 chương
99 chương
21 chương