Quỷ hô bắt quỷ
Chương 70 : Bóng Đè
Dịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Lowes đã làm linh môi nhiều năm, chẳng qua chưa có linh hồn nào nhập vào người hắn và cũng chưa có bất cứ thứ đồ vật siêu nhiên nào giao lưu với hắn. Hắn chỉ lừa gạt một số phụ nữ trung niên để kiếm chác, thường là một vài lời nói dễ nghe, ví dụ như nếu chồng trước sống được mấy năm rồi chết vì tai nạn xe cộ thì tương lai sẽ gặp được một người đàn ông tốt...
Thế nên hắn giỏi lắm cũng chỉ là thầy tướng số.
(Linh môi: Môi giới linh hồn, còn gọi là ông đồng hay bà đồng)
Thật ra người nước ngoài làm nghề này với kỹ thuật vô cùng vụng về, thường dùng nhất là một số kiến thức cơ bản về tâm lý học, tỷ như lời nói mở đầu là “Gần đây bạn luôn cảm thấy phiền não phải không?”.
Nhảm nhí, trên đời này có ai không phiền não chứ?
Thầy bói Trung Quốc lợi hại hơn nhiều. Dù không hoàn toàn xem qua những thứ như Dịch Kinh Bát Quái hay Âm Dương Phong Thuỷ nhưng chí ít họ cũng xem được tám đến mười đoạn. Mặc kệ người nghe có hiểu hay không, trước tiên vẫn phải nói thất điên bát đảo rồi tính sau.
Còn về phân tích chuyên sâu về nhân tính và năng lực nhìn mặt để nói chuyện, những tay thần côn nước ngoài càng không thể sánh bằng.
Người nước ngoài làm nghề linh môi thường trao đổi giá cả trước, rõ ràng đó là một việc rất ngớ ngẩn, chẳng khác nào tự đặt hạn mức ình. Thầy bói Trung Quốc thì không từ chối ai, sau cùng còn được người nghe đưa tiền một cách cam tâm tình nguyện, thậm chí là thiên ân vạn tạ. Dù sao nếu những lời lập lờ nước đôi không cứu mạng thì cũng nói đến duyên phận.
Lừa đảo có sự phân biệt giữa nghiệp dư và nghề nghiệp, nhưng người nước ngoài đôi khi khá ngây thơ, chẳng hạn như Lowes tự học tâm lý học vài năm rồi trộn lẫn chúng với những lời nói xảo trá để kiếm cơm, đó chính là dẫn chứng tốt nhất.
Nhờ có danh tiếng tốt lành khi làm việc, anh bạn Lowes may mắn nhận được lời mời của Lander, dọc đường lại biểu hiện xuất sắc. Lúc ngồi động kinh ở cuối xe buýt, một vài đồng đạo trung niên gật gù nhìn hắn như hiểu được không ít môn đạo. Điều này khiến Lowes cảm thấy buồn cười, chính hắn còn không biết mình đang làm gì, không ngờ người khác lại biết...
Hắn về căn phòng trong khách sạn, đặt báo thức lúc sáu giờ rưỡi chiều, sau đó lên giường ngủ một lát, phỏng chừng do trên đường động kinh nhiều quá nên thấy mệt, cần phải nghỉ ngơi một lát.
Thời gian qua mau, khi Lowes tỉnh lại thì phát hiện ngoài trời đã tối, lại thấy đã hơn mười giờ. Chuông báo thức không kêu, điều này khiến hắn cảm thấy buồn bực, phải biết rằng vắng mặt trong bữa cơm tối chính là hành động không nể mặt ngài Lander.
Hắn quyết định đến phòng Lander để bày tỏ sự áy náy của mình. Bây giờ vẫn chưa muộn lắm, có lẽ đối phương vẫn còn thức.
Lowes đang định mặc áo khoác, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai từ ngoài cửa sổ vọng vào. Hắn lập tức đến bên cửa sổ, khi nhìn ra ngoài thì thấy có ba cái bóng người đang di chuyển ngoài bãi đỗ xe. Dường như một người phụ nữ bị hai người đàn ông lôi về phía một chiếc xe hơi, đúng hơn là một chiếc Ferrari màu hồng.
Tuy Lowes chỉ là một gã thần côn kiếm cơm bằng miệng nhưng vẫn mang một ít tinh thần trọng nghĩa, bởi vậy hắn liền chạy đến bãi đỗ xe.
“Hai gã ác ôn kia! Lowes Fogg sẽ không để các ngươi làm việc này! Phu nhân, đợi ta!” Lowes vừa chạy vừa la như kỵ sĩ đi cứu công chúa, tiếc rằng hắn vẫn đang mặc áo ngủ nên trông có vẻ khôi hài.
Điều đáng nói là Lowes có họ Fogg, cùng họ với "Phileas đi vòng quanh thế giới trong 80 ngày". Mà Lowes cũng là người Anh, thế nên hắn luôn tin trong cơ thể mình có dòng máu của một nhân vật hư cấu giàu có, ưa mạo hiểm và có truyền thống trượng nghĩa.
("Vòng quanh thế giới trong tám mươi ngày" là một tiểu thuyết phiêu lưu cổ điển của nhà văn Pháp Jules Verne, xuất bản lần đầu tiên năm 1873. Trong truyện, nhân vật chính Phileas Fogg ở London và tùy tùng người Pháp vừa thuê tên là Passepartout cố gắng đi vòng quanh thế giới trong 80 ngày để đạt giải thưởng 20.000 bảng Anh)
Cứ như vậy, Lowes lao tới bãi đỗ xe, nhưng chiếc xe kia đã nổ máy, hắn còn chưa tới gần thì nó đã gia tốc và chạy ra xa. Hắn nhìn thấy người phụ nữ đang giãy dụa ở ghế sau, người đàn ông ngồi kế bên tát nàng một cái. Song chưa thấy rõ biển số, chiếc Ferrari kia đã rời khỏi tầm mắt.
“Quân khốn nạn! Ngang nhiên đánh phụ nữ! Ở đây có ai không? Nơi này cần trợ giúp!” Lowes quay đầu, gào thét về phía khách sạn.
Vừa rồi, khi chạy xuống lầu, hắn đã cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Vì sao mình không hề gặp người nào? Bây giờ càng quái đản, toàn bộ đèn khách sạn tắt ngúm nhưng đèn ở bãi đỗ xe lại sáng.
Trong bóng tối, khách sạn như một quái vật khổng lồ muốn nuốt tất cả mọi người. Lowes cảm thấy cả người lạnh đi, nỗi sợ hãi khó giải thích chợt ùa đến...
Lẽ nào mình gặp ma?
Lowes đứng giữa bãi đỗ xe, không biết nên làm gì. Lúc đến thì không thấy xe buýt đâu, khách sạn lại tối tăm như căn nhà ma, hắn chỉ đành dựa dẫm vào chiếc đèn đường còn sáng.
“Này, tỉnh dậy.” Cổ Trần vỗ mặt Lowes.
“A!” Lowes chợt kêu một tiếng, mở choàng mắt, mồ hôi thấm ướt một khoảng ga trải giường.
Hắn thở hổn hển nói: “Ta… Ta… Ồ, thì ra chỉ là một giấc mơ.”
“Ta lại cảm thấy đây không chỉ là một giấc mơ. Dùng lời nói ngươi có thể lý giải thì đó là một đoạn tử vong được tái hiện lại.” Cổ Trần tìm một góc khuất trong phòng rồi phì phèo điếu thuốc.
“Ngươi… ngươi là Cổ Trần? Tại sao ngươi lại ở trong phòng ta? Còn nữa, cái gì là đoạn tử vong tái hiện?” Lowes muốn ngồi dậy nói chuyện, nhưng khi chuyển động vài cái thì mới phát hiện cả người không còn sức.
Hắn kinh hãi kêu: “Sao ta không thể cử động được? Ngươi đã làm gì ta?”
Vẫn bộ dạng chán chường và giọng điệu hữu khí vô lực, Cổ Trần giải thích: “Cái gọi là đoạn tử vong tái hiện là oán khí ở khu vực này... À, dùng lời của các ngươi thì đây là một nơi ma quái, tại đó ngươi có thể nhìn thấy một ít cảnh tượng vào nhiều năm trước, cũng có thể nó có liên quan đến cái chết của hồn ma. Còn về việc ngươi không thể cử động, "bóng đè" chính là từ ngữ giải thích chuẩn xác nhất.”
Lowes vừa nghe xong, yết hầu liền chạy lên chạy xuống. Hắn sợ hãi đến tột đỉnh, bởi có câu "đi lại quanh bờ sông, kiểu gì giày cũng ướt"... Từ mười sáu tuổi, hắn đã chơi trò giả thần giả quỷ, được hơn mười năm, giờ chúng đã tìm đến.
“Ngài Cổ Trần, ta không giỏi tiếng nước ngoài. Ý của chữ "Bóng đè" có phải là một linh hồn bắt ta nằm trên giường và không cho ta động đậy hay không?”
Cổ Trần phà khói rồi trả lời như thể chuyện này chẳng hề liên quan đến mình: “Trả lời hoàn toàn chính xác.”
Lowes nuốt nước bọt. Hắn xem qua không ít phim điện ảnh kinh dị, đơn giản chỉ là cương thi hay người sói gì đó, thỉnh thoảng cũng có hồn ma cầm vũ khí chém người. Không ngờ ở đây còn có loại u linh kỳ lạ đến thế...
“Cổ Trần, ngài có thể làm chút gì đó không?”
“Yên tâm, bữa cơm bảy giờ còn năm phút nữa mới bắt đầu. Ngươi vẫn kịp thay đổi quần áo và đi xuống lầu cùng ta.” Hắn đến bên giường, miệng nhóp nhép như muốn nhổ đàm.
“Này, ngài Cổ Trần, ngươi muốn làm gì? Không nên giỡn lúc này...” Không đợi Lowes nói xong, Cổ Trần nhổ một bãi nước bọt lên ngực hắn.
“Ây… Hình như vô dụng a…”
“Ngài đang làm gì vậy?”
“À, muốn thoát khỏi sự trói buộc của u linh cần phải dùng một số vật trừ tà như mèo đen, răng chó, ngọc bội, chuông gió...”
“Nhưng vì sao ngài lại nhổ nước bọt lên người ta?”
“Trên thực tế, nước bọt con người chứa dương khí nên cũng là vật trừ tà, chẳng qua thuộc loại có cường độ yếu nhất và bây giờ nó vô dụng với ngươi. Vậy chúng ta còn hai lựa chọn.”
Lowes nghe Cổ Trần giải thích, mới bình tĩnh chút đỉnh. Hắn lại hỏi: “Hai lựa chọn gì?”
“Thứ nhất là nước tiểu đồng tử.”
“Thật xin lỗi, tiếng nước ngoài của ta không tốt… Thứ ngài muốn nói đến chẳng lẽ là nước tiểu con nít?”
“Thứ ta nhắc đến là nước tiểu của xử nam, ngươi lý giải như vậy cũng không sai lắm. Vậy thưa Lowes tiên sinh, ta xin hỏi một câu: Ngươi còn là xử nam không?”
“Ta chọn cách thứ hai!!” Hình như Lowes vẫn chưa nhìn ra vấn đề nên mới lớn tiếng gào thét, hiển nhiên bắt hắn đái dầm hoặc một người khác tiểu lên giường hắn đều là thứ hắn không thể chấp nhận được.
“Vậy được rồi.” Cổ Trần lục lọi hành lý của Lowes thì tìm thấy một con dao quân dụng của Thuỵ Sĩ. Vì đây là một công cụ rất hữu ích nên Lowes vẫn thường mang nó bên người.
Cổ Trần cười lạnh, đi đến bên cạnh Lowes, ánh mắt như đồ tể nhìn thấy một miếng thịt đang nằm trên thớt.
“Cổ Trần! Ngài muốn làm gì!?”
“Vật trừ tà có uy lực lớn nhất không gì hơn khí dương cương, cũng chính là máu của đàn ông. Yên tâm! Ta là bác sĩ khoa ngoại nên chỉ rạch ít da, hoàn toàn không tổn thương đến mạch máu.”
Lowes rất muốn hỏi Cổ Trần một câu: “Vì sao không lấy máu của ngươi?”, nhưng hắn không nói ra, hắn chỉ cảm thấy trước mắt là một gã điên có thể làm bất cứ thứ gì. Nếu lấy ít máu có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng, hắn đành phải cố gắng chịu đựng.
Năm phút sau, Cổ Trần và Lowes cùng đến nhà hàng. Phần lớn mọi người đều đến đông đủ, nhưng Lander vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến một số người đến trễ không cảm thấy bối rối và là một cách làm rất được ưa chuộng.
Lữ Bình đến chỗ Cổ Trần nói: “Gặp phiền phức gì sao?”
“Việc nhỏ thôi. Yên tâm, ta không dùng linh thức.” Cổ Trần lại phà khói thuốc.
Tuy lúc này Lowes vẫn cảm thấy hơi sợ nhưng phần nhiều là hưng phấn. Hắn nhanh chóng muốn khoe khoang thành quả chiến đấu "quyết liệt" của mình và hồn ma. Dù rằng vết thương Cổ Trần tạo ra không hề lớn, Lowes vẫn tự quấn vài băng vải cho có kiểu cách.
“Ngài Cổ Trần! Trước khi bữa cơm bắt đầu, ta muốn hỏi một chút. Vì sao ngài có thể vào phòng? Còn nữa, làm thế nào ngài biết ta gặp nguy hiểm?”
“Rất đơn giản, ta ra khỏi phòng liền cảm thấy âm khí, tất nhiên sẽ có chuyện quái lạ xảy ra. Do không thể dùng linh thức tìm rõ vị trí nên ta đành phải mở cửa từng căn phòng và xem tình huống bên trong, kết quả đến phòng thứ ba thì thấy ngươi.”
“Ngài lấy chìa khoá phòng ở đâu?”
Cổ Trần lấy một thứ ra khỏi túi tiền, đặt nó trong lòng bàn tay và đưa đến trước mắt Lowes: “Kim băng có thể mở đa số khóa cửa.”
Lowes tất nhiên hiểu: “Ngài Cổ Trần, ta biết bác sĩ khoa ngoại đều có một vài thủ thuật nhưng kĩ thuật này của ngài quả thật rất thần kỳ. Có thể dạy cho ta hay không?”
“Bạn của ta, học cái này không tốt, chẳng lẽ ngươi muốn dùng phương pháp này để mở cửa phòng con gái sao? Hỡi ông bạn Lowes, người hai mươi sáu tuổi vẫn là xử nam.”
“Ngươi… Tại sao ngươi biết?”
Cổ Trần nhún vai: “Phải biết rằng mỹ nữ và xử nam đều rõ ràng như dấu son môi trên áo sơ mi..."
Truyện khác cùng thể loại
449 chương
20 chương
10 chương
164 chương
1157 chương
99 chương
21 chương