Quỷ hô bắt quỷ

Chương 368 : Lý do

Ngày ba mươi mốt tháng bảy, ở quán rượu Hắc Miêu. Đây là ngày cuối cùng Vương Hủ ở lại thành phố S, giữa trưa ngày thứ hai hắn phải lên chuyến bay tới CD. Sắp xếp hành lý qua loa, hắn một mình nằm trên giường, ngần người nhìn lên trần nhà. Trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, không ai có thể cho hắn câu trả lời, chỉ hy vọng lộ trình lần này có thể giải quyết những vấn đề đó. Tiếng gõ cửa vang lên, mặc dù người ngoài cửa không có linh thức, nhưng Vương Hủ vẫn có thể cảm giác được đó là Trần Viễn. "Cửa không khóa." Hắn dường như không muốn đứng lên chờ người vào phòng. Trần Viễn mặc vest đen, đeo kính, đi vào phòng: "Thượng lão gia nhờ ta chuyển lời." Vương Hủ cũng không tiếp lời, mà chỉ hỏi: "Ngươi gia nhập Cửu Khoa rồi?" "A? Làm ngươi sao biết?" "Đương nhiên là bởi vì trên người ngươi mang theo súng, cảm giác về sự tồn tại của vũ khí vẫn rất khó che dấu." Vương Hủ trả lời: "Kết hợp với việc ngươi có quan hệ chiến hữu với lão Thượng, hơn nữa lại hết lần này tới lần khác trước khi ta rời đi tới để đưa tin, cũng chẳng khó để đoán ra." "Hừ. . . tên tiểu tử này càng ngày càng cao thâm khó lường." Trần Viễn cũng không khách khí, tự tìm cho mình một chỗ sạch sẽ mà ngồi xuống, châm một điếu thuốc: "Sau khi tiểu thư Tiểu Tuyết mất tích, ta từ người hộ vệ thành người rảnh rỗi, tuy lão Thượng vẫn thường gửi tiền lương, nhưng dù sao ta cũng cảm thấy xấu hổ, không muốn cầm. . ." "Vì vậy ngươi liền kéo chiến hữu cũ ra ngoài uống một chầu, sau khi hắn uống say bèn kích động, đưa ngươi vào Cửu Khoa phải không?" "Ha ha ha. . . Uống đến say mèm ấy chứ, nhưng mà Cửu Khoa là bí mật quốc gia, ngươi cảm thấy lão Thượng là người chỉ cần say là có thể làm lộ bí mật sao?" Vương Hủ cũng cười: "Dù sao nhìn mấy tên đặc công được huấn luyện đặc biệt trong phim tài liệu cũng hiểu, chỉ cần là bọn họ không chủ động muốn tiết lộ, cho dù là dùng thuốc đặc dụng cũng khó moi ra, huống chi chỉ là mấy chén rượu?" Trần Viễn đáp: "Nếu ngươi cũng biết, chuyện kia không phải rất rõ ràng sao?" "A a. . . Lão Thượng cuối cùng cũng cảm thấy một người lính nhiều kinh nghiệm như ngươi làm hộ vệ cho con gái hắn giống như hơi phí tài, phải vậy không?" "Sau khi gia nhập Cửu Khoa ta cũng mới biết, Tiểu Tuyết bây giờ đã trở thành đại nhân vật, đại cao thủ. Một người hộ vệ như ta, cũng chỉ đành về hưu còn có chút quang vinh." Vương Hủ vẫn tiếp tục nhìn trần nhà, nhưng giọng nói bỗng nhiên trở nên hết sức chuyên chú: "Sau này, ta sẽ là người bảo vệ nàng." Trần Viễn dúi tàn thuốc: "Có mấy lời này của ngươi, cũng đủ thấy lão Thượng không nhìn lầm người." Vương Hủ dường như than thở: "Ai, cũng không biết công tác tình báo của các ngươi thế nào nữa, ngay cả ngày ta lên đường cũng có thể tra ra. Tính toán một chút, cơ mật quốc gia ta không hỏi, như vậy, nhạc phụ đại nhân muốn nói với ta cái gì?" "Hắn chỉ nói: Nếu đi, nhất định phải đem Tiểu Tuyết bình an trở lại." Vương Hủ cười nhạt: "Được rồi, vậy Trần ca cũng làm ơn gửi lời của ta tới lão Thượng: Mang về thì phải ở lại, không thể để nhạc phụ đại nhân đưa về nhà." Trần Viễn vội vàng khoát tay nói: "Miễn đi, ta sợ sau khi nghe xong hắn nhất thời xúc động, hất bàn rút súng bắn ta thì không tốt. Nếu nói thì ngươi tự đi mà nói với hắn." . . . Ngày thứ hai ngày, tại sân bay. Vương Hủ, Elbert, Tề Băng, Hạ Văn Hồng, bốn người cũng đã chuẩn bị đầy đủ hành trang, chuẩn bị lên đường. Tới tiễn bọn họ chỉ có một mình Miêu Gia, cái tên này từ buổi sáng đã bắt đầu nói câu: "Mất thời gian! Vợ ta còn đang chờ!" Tình cảnh hiện giờ chẳng hề giống như buỗi tiễn biện sướt mướt đầy nước mắt, ngược lại giống như chỉ muốn đuổi bọn họ đi càng nhanh càng tốt. "Tiểu Cô, Tiểu Liễu đã đi tới CD từ trước rồi. Bùi Nguyên, Sài Hưng, Lạc Ảnh, Lâm Hiểu Sương, Quách Tịnh Thiên, Dụ Hinh - Tất cả đều trên chuyến bay ngày hôm trước. Chờ khi các ngươi đến nơi đó, phỏng chừng bọn họ cũng chuẩn bị xong mọi thứ rồi. Ở đây, ta cẩn thận nói lại một lần nữa, lần này không phải mấy người các ngươi đi du lịch mà là mạo hiểm đi theo Vương Hủ, phải giác ngộ là mình có thể chết, phải có tinh thần ngu xuẩn là dâng hiến. Đây chính là một con đường tối đen, không tồn tại chuyện nửa đường có thể quay đầu, chỉ có chuyện nửa đường bị lật thuyền. . ." "Được rồi. . ." Vương Hủ liền trực tiếp cắt đứt mấy lời xúi quẩy của Miêu Gia: "Nói cái gì thế? Ta vất vả lắm mới lừa được đám này tới, ngươi nghĩ lừa người dễ lắm hả?" Hạ Văn Hồng nhanh mồm đáp: "Ô. . . Mấy người chúng ta đều đứng ở đây đấy. . . Cũng đừng ở trước mặt chúng ta nói mấy câu như thế!" Miêu Gia thở dài nói: "Như vậy, lúc này từ biệt, hy vọng các ngươi có thể sống sót trở về." "Yên tâm, ngươi chết ta cũng sẽ không chết." Vương Hủ sau khi vẫy tay liền lập tức xoay người đi. Ba người kia cũng nhanh chóng nói mấy câu từ biệt với Miêu Gia, bốn người dần dần biến mất trong tầm mắt của Miêu Gia. Miêu Gia lại tiếp tục trưng ra khuôn mặt chán chường, hai tay đút vào túi quần, từ từ quay đầu. Vừa đi được một đoạn, bỗng nhiên hắn dừng lại bên cạnh một cái ghế trong phòng chờ, nói: "Dù sao cũng tiện đường, để ta lái xe đưa cô về." Người đó vẫn ngồi im không nhúc nhích, cũng không nói gì, nhưng bả vai nàng dường như đang run rẩy. "Sau khi cô nói rõ mọi chuyện với hắn mà không tiễn. Cho nên sau khi hắn phát hiện ra cô đã tới, mới làm ra vẻ như không biết." Nước mắt Yến Ly lăn dài, nàng kéo cái mũ lưỡi trai đang đội xuống, che miệng lại, cố gắng khóc không thành tiếng. Miêu Gia thở dài: "Ai. . . Cuối cùng cũng vẫn khóc." Hắn dùng cái giọng đau buồn đầy cảm khái: "Đây chính là thanh xuân." Vừa nói, hắn đi tới, dựa lưng vào phía ngược lại với chỗ Yến Ly đang ngồi: "Xem ra ta vẫn nên ở đây đợi cô. . ." . . . Mặc dù Vương Hủ đã có quá nhiều lần ngồi trên máy bay, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn lại yên lặng không nói. Chỉ có Tề Băng biết tại sao, cho nên từ trên khuôn mặt poker phun ra một câu: "Ngươi không nên giả vờ không nhìn thấy." Vương Hủ nhìn ra cửa sổ: "Chẳng qua là ta thấy sợ." "Sợ gặp cô ấy, thì ngươi sẽ dao động sao?" "Không, ta sẽ không dao động. Nhưng vẫn sẽ có một số tình cảm xuất hiện, ta cũng khó nói ra đó là cái gì." Tề Băng vốn không giỏi an ủi người khác, cũng không biết làm thế nào để đáp lại mấy lời Vương Hủ vừa nói. Hắn đành im lặng trong chốc lát, rồi nói sang chuyện khác: "Ta còn có một vấn đề, tại sao lần này Miêu Gia lại không đi ? Ngươi cũng đừng trả lời rằng ngươi và hắn vốn không phải bạn bè, mấy câu linh tinh kiểu đó nhé. Cả ngươi và ta đều hiểu, lần này không có hắn lên kế hoạch, chúng ta sợ rằng rất khó thành công." Vương Hủ bình tĩnh trả lời: "Vẫn chưa rõ sao. . . Hắn và bà cô kia, cũng sắp tới lúc phải rời xa thế giới của người săn quỷ rồi." "Cái gì? Là hắn nói với ngươi?" Lần này dường như Tề Băng cũng cảm thấy giật mình. "Căn bản không cần nói. . . Loại chuyện này nhìn một cái đã hiểu rồi, Thủy Ánh Dao mấy tháng trước đã đem danh hiệu Thiên Phong giao lại cho Ninh Phong, hơn nữa cũng đã có ý định rời khỏi Thập Điện Diêm Vương. Mặc dù coi như là người trong danh môn, nhưng Thủy gia cho tới bây giờ cũng chỉ còn lại Thủy Vân Cô, cũng không có quy định con cháu của hai người sẽ phải tiếp tục gia nhập vào giới săn quỷ.” “Lại nhìn vào Miêu Gia thì có thể thấy rõ ràng hơn, sau khi hắn lấy được Y Cổ Thiên không lâu, đã sắp đến cảnh giới vượt qua linh thể rồi, nhưng đến nay hắn cũng không bước qua cánh cửa kia. Với tư chất của hắn mà nói, cách giải thích hợp lý chỉ có một, đó chính là chính hắn không muốn.” “Tên đó giống như đang đợi, đợi Thủy tỷ tỷ cũng vượt qua cảnh giới đó, có được trăm năm, thậm chí tuổi thọ ngàn năm. Mà nếu như Thủy tỷ tỷ không tới được cảnh giới đó, hắn sẽ chọn già đi. Cùng người mình yêu đi hết một đời. . . Chỉ như vậy mà thôi." Tề Băng nghe được vậy cũng có chút cảm khái: "Người ta dùng bảy năm thanh xuân chờ đợi, hắn muốn dùng cả đời để bù đắp sao?" "Ngươi sau này nên đi làm nhà văn được đấy, lại còn nói mấy câu ngôn tình máu chó. . ." Vương Hủ tiếp tục giữ cái biểu tình diễu cợt: "Nói tóm lại, sau này hai người không phải sống một cuộc sống xa rời quần chúng, nhàn vân dã hạc, chắc chắn cũng sẽ không tham gia vào mấy chuyện chém giết. Cho nên. . . Vì chuyện cá nhân, mà kéo theo Miêu Gia đi mạo hiểm, loại chuyện này ta vẫn không làm được." Tề Băng quay đầu, trừng mắt nhìn hắn: "Vậy ngươi kéo theo mấy người chúng ta theo ngươi đi mạo hiểm, trong lòng cũng không cảm thấy có chút gánh nặng phải không?" Vương Hủ hấp háy con mắt: "Đám mấy người các ngươi còn chưa được hưởng qua cuộc sống tiền hôn nhân, đều là một đám cặn bã, dù bây giờ có treo cổ ngay trước mặt, ta cũng không chớp mắt." Khuôn mặt của Elbert bỗng nhiên trồi lên từ phía sau Vương Hủ: "Quấy rầy một chút, hai vị, ta ngược lại không phải là cố ý nghe trộm, chẳng qua nhịn không được nên phải dừng lại hỏi một chút, ngươi làm sao biết ta chưa được tận hưởng cuộc sống tiền hôn nhân. . ." Vương Hủ ngẩng đầu nhìn hắn: "Miêu Gia giám định." Hạ Văn Hồng cũng từ sau lưng Tề Băng chen miệng vào: "Ta cũng không phải cố ý muốn nghe lén, chẳng qua là nhịn không được nên muốn chen ngang. . . Miêu Gia đến tột cùng làm sao có thể phân biệt thằng nào còn, thằng nào mất. . ." Vương Hủ hừ lạnh nói: "Ta nếu biết loại chuyện đó, đã sớm viết thành sách, sau đó biến thành tỷ phú rồi, phỏng chừng cả đời này cũng không có cơ hội gặp mấy tên các ngươi." Tề Băng lúc này lại nói: "Thế còn Lưu Hàng? Miêu Gia không giám định hắn hả? Ngươi tới tìm hắn mạo hiểm chẳng phải là mặt dày sao?" Hai mắt Vương Hủ như sáng lên: "Hai người chúng ta hợp nhau!" Hạ Văn Hồng nói: "Mấy câu gay như thế ngươi cũng nói được?" Vương Hủ khinh thường đáp: "Xì. . . Ta với ngươi chẳng qua chỉ là quen biết sơ sơ, ta còn chưa nói rõ." Hạ Văn Hồng chợt quát lên: "Chỉ quen biết sơ sơ mà kéo cả ta tới Âm Dương giới tán gái! Có tin hay không ta. . ." Vương Hủ trực tiếp ngắt lời: "Ngươi nếu tiếp tục kêu lên, tiếp viên không chừng sẽ nhốt ngươi vào một cái nhà vệ sinh tối om, nếu như ngươi dám sử dụng hai khẩu súng kia, bọn họ nói không chừng sẽ ném ngươi khỏi máy bay." Elbert vỗ một cái xuống vai Hạ Văn Hồng, như muốn bảo hắn ngồi xuống, bọn họ nói chuyện quả thật khiến hành khách đều chú ý. Nên Hạ Văn Hồng đành phải im lặng. Đợi hai người phía sau ngồi xuống, Vương Hủ mới nói với Tề Băng: "Thật ra thì, lần này ta nhất định phải gặp Linh Tuyết, thậm chí không tiếc đi vào Chiếc Hộp Sợ Hãi để xác định vị trí của cô ấy, còn có một cái nguyên nhân khác." Tề Băng nói: "Hả? Còn có lý do gì?" Vương Hủ nói: "Ở trong căn nhà của Derek, ta đã từng nói chuyện với hình ảnh mà Vincent lưu lại, ngươi còn nhớ chứ?" Tề Băng gật đầu, Vương Hủ nói tiếp: "Lúc ấy trước khi hắn đi, ta hỏi hắn một vấn đề cuối cùng — Linh Tuyết ở đâu. Mà câu trả lời của Vincent tới bây giờ ta vẫn chưa rõ, nhưng vẫn luôn cảm thấy là lạ." "Hắn nói cái gì?" Vương Hủ lại quay mặt nhìn ra cửa sổ: "Nguyên văn là: Nàng từ đầu đến cuối đều đang trốn tránh ngươi, tự tìm cho mình một nơi mà ngươi muốn tìm cũng không thể tìm thấy. Nhưng ngươi nhưng chưa bao giờ buông xuôi, chưa bao giờ từ bỏ ý định, cho dù nàng mai danh ẩn tính, thậm chí lựa chọn quên đi. Ngươi vẫn có thể tìm được nàng, cũng một lần nữa khiến nàng lạc mất mình."