Quỳ gối dưới váy em

Chương 67 : Hạnh Phúc Nhỏ Bé

Ở bên ngoài đi dạo đến nửa đêm, lúc gần rạng sáng, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật mới về chỗ ở. Chung cư này được Tưởng Thành Duật mua vào mấy năm trước, mỗi năm ở không đến mấy lần, về sau có lẽ sẽ được sử dụng thường xuyên. Thẩm Đường vén rèm cửa, nằm trên giường trong phòng ngủ nhìn ra bên ngoài, tất cả những nơi buổi tối cô và Tưởng Thành Duật đi qua đều thu trọn vào tầm mắt. Đèn phòng ngủ bỗng nhiên bị tắt, thành phố bên ngoài cửa sổ lại càng rõ ràng hơn. Tưởng Thành Duật tắm xong lên giường, “Buồn ngủ không em?” “Không buồn ngủ.” Do chênh lệch múi giờ, lại cộng thêm sự hưng phấn của đêm nay nên hoàn toàn không buồn ngủ. Thẩm Đường xoay người lại, nâng hai tay lên, Tưởng Thành Duật ôm cô vào trong ngực. Cô thích ngửi mùi hương mát lạnh khi vừa tắm xong trên người anh, và cả hương thoang thoảng dịu mát của nước cạo râu. Cằm Tưởng Thành Duật vuốt ve thái dương cô, “Bụng có khó chịu không?” “Không có cảm giác gì.” Cô đang trong kỳ kinh nguyệt, đêm nay chỉ có thể đắp chăn nói chuyện phiếm đơn thuần với Tưởng Thành Duật. Nếu không đêm nay anh nhất định sẽ muốn cô hết lần này tới lần khác. Tưởng Thành Duật nói về sắp xếp ngày mai, chủ tịch Tiêu mở tiệc ở trang viên để chào đón anh gia nhập tập đoàn Tiêu Ninh, anh không đi không được. “Em thì sao, đi tới đó cùng anh hay là đi tìm đám Tạ Quân Trình?” Tay anh đặt trên eo cô, siết thật chặt. “Chắc vợ chồng Trữ tổng cũng có mặt.” Có Tiêu Chân ở đó, anh sợ Thẩm Đường không được tự nhiên. Hiện giờ Thẩm Đường đối với Tiêu Chân không thể nói là yêu hay hận, sau khi trả thù, những thứ đã từng xem là hận thù đã không còn lại bao nhiêu, bây giờ cô có Tưởng Thành Duật, thậm chí không muốn giữ lại những hận thù còn sót lại. Nơi lưu giữ trong lòng vô, thật sự không có chỗ trống để nhét mấy người không quan trọng vào đó. “Đi chứ, em muốn ở cùng anh, nếu không lại cả ngày không gặp được anh.” Vừa nói, cô vừa nằm nghiêng trên người anh, ôm anh thật chặt. Tưởng Thành Duật phát hiện cô cực kỳ thích dính lấy anh, hận không thể nằm nhoài trên người anh, cho dù là trên giường hay dưới giường. Chỉ cần không có người ngoài, cô thích ôm eo anh từ phía sau, còn sờ soạng khắp người anh. “Nếu em không muốn đi thì anh sẽ đi muộn rồi về sớm một chút, sẽ không đến mức không nhìn thấy anh cả ngày đâu.” Anh không muốn cô cố ép mình tới đó. “Muốn đi mà.” Phong cảnh của trang viên đó rất được, trước kia cô từng ở đó một thời gian, sau đó trang viên bị cô bán đi, cô cũng không quay lại lần nào nữa. “Coi như là đi nghỉ phép.” Mãi đến quá nửa đêm, Thẩm Đường mới ngủ. Nằm trong lòng Tưởng Thành Duật, cô không cần phải trùm chăn che kín đầu mới có thể ngủ yên giống như trước nữa. Buổi sáng tỉnh lại, hai phần ba chăn còn ở trên người Tưởng Thành Duật, cô bị Tưởng Thành Duật bọc trong lồng ngực. Từ thành phố đến trang viên phải mất 2-3 tiếng lái xe, 8 giờ 30 phút, Tưởng Thành Duật thức dậy. Thẩm Đường không ngửi thấy hơi thở quen thuộc bên người, cũng nhanh chóng mở mắt ra. Tưởng Thành Duật đang thay quần áo, hôm nay anh chọn một cái áo sơmi đen. Thẩm Đường tựa trên gối đầu nhìn anh, ngược sáng, anh cúi đầu cài khuy áo, chắc đang suy nghĩ chuyện khác nên có vẻ hơi mất tập trung. Cũng không chú ý cô đã thức dậy. “Buổi sáng tốt lành.” Tưởng Thành Duật ngẩng đầu, “Không ngủ nữa à?” “Tâm trạng em tốt lắm, không buồn ngủ.” Nhiệt độ trong phòng độ vừa phải, Thẩm Đường đạp chăn ra, nằm ở đó, chống hai chân ra sau. Viền váy ngủ bằng lụa màu xám khói trượt xuống. Chính cô vẫn hồn nhiên không nhận ra. Tưởng Thành Duật đi tới, kéo chăn che đôi chân dài thẳng tắp của cô lại, “Em có thể nằm thêm nửa tiếng nữa, 9 rưỡi chúng ta xuất phát, tiệc rượu của chủ tịch Tiêu bắt đầu vào 2 giờ chiều, chắc phải 9 giờ tối mới có thể kết thúc.” Thẩm Đường không muốn ngủ, cô trở mình nằm xuống, túm tay anh thuận thế ngồi dậy. “Vừa nãy anh suy nghĩ gì vậy?” “Lúc nào? Lúc đắp chăn cho em à?” “...!Không phải, lúc anh cúi đầu cái khuy áo cơ.” “Đang suy nghĩ xem Tiêu Đông Hàn còn có chiêu cay độc gì nữa.” Tưởng Thành Duật cúi người, tìm dép lê của cô rồi để trước giường. “Hôm qua anh ta về nhà sợ là mất ngủ cả đêm.” Việc Chủ tịch Tiêu bổ sung thêm một thành viên hội đồng quản trị tương đương với một con dao sắc, đâm trực diện vào tim Tiêu Đông Hàn. “Ác giả ác báo.” Thẩm Đường xuống giường, kéo ống tay áo anh, “Nếu anh không bận thì đi rửa mặt cùng em nhé.” “Không bận.” Tưởng Thành Duật dắt cô tới phòng tắm. Lần này hai người thay đổi vị trí, Thẩm Đường đứng trước kệ rửa mặt. Tưởng Thành Duật vòng lấy cô từ phía sau, anh nhìn cô rửa mặt đánh răng qua gương. Thẩm Đường đưa cả kem đánh răng và bàn chải đánh răng cho anh, “Nặn kem đánh răng giúp em đi.” Cô tựa vào ngực anh, trở tay ôm anh. Tưởng Thành Duật cảnh cáo cô: “Đứng ngay ngắn, không được nhích tới nhích lui.” Mới sáng tinh mơ, cô cứ làm ổ trong ngực anh, anh có phản ứng. Thẩm Đường biết điều đứng ngay ngắn, cầm cốc lấy nước. Nặn kem đánh răng xong, Tưởng Thành Duật hỏi cô: “Anh đánh giúp em nhé?” Thẩm Đường nhìn anh qua gương: “Còn có thể như vậy ạ?” “Lúc em đóng phim không có cảnh này à?” “Thật sự không có.” Tay trái Tưởng Thành Duật khẽ kéo cằm anh, ý bảo cô mở miệng, anh cầm bàn chải đánh răng cẩn thận đưa vào miệng cô, quan sát trong gương xem mình có chải đúng cách hay không. Thẩm Đường nhịn cười, cố hết sức phối hợp với anh. Bây giờ cô hối hận không mang theo điện thoại, không thể ghi lại khoảnh khắc quý giá và hiếm có này. Anh chải răng cực kỳ cẩn thận, trên dưới, trước sau, trong ngoài, không bỏ sót một chỗ nào. Động tác còn đặc biệt dịu dàng, sợ bàn chải đánh răng vô tình chọc phải miệng cô. Đánh xong, Tưởng Thành Duật đưa cốc nước và bàn chải đánh răng cho cô. Thẩm Đường súc miệng, “Lại nữa có thể tạo dáng chụp một cái được không, em muốn ghi lại.” Tưởng Thành Duật lấy một cái khăn lông sạch trên giá khăn cho cô dùng, “Cái này có gì hay mà chụp chứ, ngày anh lại đánh răng cho em.” Ở chỗ anh, Thẩm Đường đã học xong kiểu được voi đòi tiên, “Ngày mai là lần cuối cùng ạ?” Tưởng Thành Duật: “Mỗi tháng một đến hai lần.” Thẩm Đường cảm thấy mỹ mãn, cô súc miệng, đặt cốc và bàn chải đánh răng xuống, xoay lại ôm cổ anh, đòi hôn. Tưởng Thành Duật đẩy khớp hàm cô ra, trong miệng có hương bạc hà mát lạnh, hai người hôn nhau nồng nhiệt, suýt nữa đã quên mất thời gian. 9 giờ 30 phút, đúng giờ xuất phát tới trang viên. Hôm nay là bữa tiệc gia đình của nhà họ Tiêu, ngay cả lễ Giáng Sinh và Tết Âm Lịch cũng không tụ họp đông đủ bằng hôm nay. Đêm qua Tiêu Đông Khải bay đến Luân Đôn, kết quả trận tranh đấu cuối cùng của tập đoàn Tiêu Ninh nằm trong dự kiến của anh ấy, lúc trước anh tranh cho Thẩm Đường một ghế giám đốc, anh đã nghĩ tới việc ông nội sẽ bổ sung thêm một thành viên hội đồng quản trị. Xe Tiêu Đông Khải và Tiêu Đông Hàn một trước một sau tiến vào trang viên, hai người không hẹn trước, không sớm cũng không muộn, xe ô tô gặp nhau trên con đường trước cửa. “Là anh giúp Thẩm Đường?” Sau khi xuống xe, câu nói đầu tiên của Tiêu Đông Hàn chính là chất vấn Tiêu Đông Khải. Tiêu Đông Khải: “Anh là cố vấn pháp lý của em ấy.” Ý ở ngoài lời, cầm thù lao của cô thì đương nhiên phải giúp cô. Tiêu Đông Hàn cười một tiếng, châm một điếu xì gà. “Thật ra anh mới là ngư ông đắc lợi.” Tình hình hiện tại của tập đoàn Tiêu Ninh chỉ có lợi chứ không hề có hại đối với sự phát triển của Văn phòng luật Khải Tây, lúc trước anh ấy giành giúp Thẩm Đường nhiều quyền lợi như vậy, Thẩm Đường nhất định nhớ rõ một ân tình của anh ấy. Mọi lợi ích đều bị anh chiếm hết. Tiêu Đông Khải không giải thích. Xe Tưởng Thành Duật tiến vào, bọn họ cùng nhìn sang. Sinh ra trong gia đinh này, ai cũng là diễn viên, mặc dù diễn xuất vụng về, nhưng cũng phải nhắm mắt diễn cho xong. Sau màn chào hỏi giả dối, mấy người đi vào biệt thự. Tiêu Đông Hàn cố tình thả chậm bước chân, đi song song với Thẩm Đường. Tưởng Thành Duật và Tiêu Đông Khải đi đằng trước, trò chuyện về chủ đề không quá quan trọng. Tiêu Đông Hàn nhả một làn khói, “Trước kia không phải không thích tới đây à, sao hôm nay lại có hứng thú thế?” “Cũng phải có lúc này lúc khác chứ.” Thẩm Đường thưởng thức phong cảnh ở trang viên, “Lúc trước trang viên này chính là con bài đặt cuộc giữa tôi nhà họ Tiêu các người. Bây giờ tôi tới cùng Tưởng Thành Duật, sao giống nhau được.” “Anh biết trang viên này đã bị tôi bán một lần chứ?” Tiêu Đông Hàn đã nghe Tiêu Đông Khải nhắc tới, năm đó ông nội mua trang viên này cho Thẩm Đường, cô lén bán đi, dùng tiền bán nhà để đầu tư mạo hiểm, sau khi có lãi thì lại mua lại căn nhà. “Anh có biết tôi giỏi nhất cái gì không?” Thẩm Đường đột nhiên xoay mặt nhìn anh ta. Tiêu Đông Hàn không đáp lời mà chờ cô nói. Thẩm Đường: “Mang tất cả mọi thứ trong tay ra đầu tư mạo hiểm, bất kể thắng thua.” Thái độ của cô cực kỳ kiêu ngạo. Tiêu Đông Hàn nhìn cô chằm chằm, “Cô muốn làm gì?” “Không làm gì cả.” Thẩm Đường mỉm cười, “Trêu anh chơi thôi.” “Tưởng Thành Duật, chờ em với.” Cô bỏ lại Tiêu Đông Hàn, chạy nhanh đuổi theo Tưởng Thành Duật, nắm lấy tay anh. Bên chỗ sân golf, chủ tịch Tiêu và Trữ Nhạc Lễ đang đánh golf, Tiêu Chân nhàm chán không có việc gì làm, ngồi dưới ô che nắng lướt điện thoại. Phía xa truyền đến tiếng gọi ‘ Tưởng Thành Duật ’, bà đột nhiên ngẩng đầu. Sự xuất hiện của Thẩm Đường, cũng giống như việc Thẩm Đường vắng mặt trong cuộc họp cổ đông ngày hôm qua, đều khiến bà không thích ứng kịp. Bà cho rằng hôm nay con gái sẽ không tới nên không hề chuẩn bị gì cả, nếu biết sớm thì đã dặn đầu bếp chuẩn bị một số món Thẩm Đường thích ăn rồi. Tiêu Chân không chờ được Thẩm Đường, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật đã đi về phía chủ tịch Tiêu. “Mẹ ơi.” Tiêu Chân hoảng hốt trong giây lát, cứ tưởng là Thẩm Đường gọi bà. Có lẽ cả đời này, bà cũng không mong được Thẩm Đường gọi mình một tiếng mẹ. Tiêu Chân điều chỉnh lại biểu cảm, quay đầu. Trữ Tiêu Duyệt cầm ô đến gần, “Hôm nay chỉ có mình anh rể tới ạ?” Anh rể này là chỉ Tưởng Thành Duật. Tiêu Chân chỉ về phía sân golf, “Chị con cũng tới.” “Oa.” Trữ Tiêu Duyệt ngồi xuống bên cạnh, an ủi mẹ mình: “Mẹ, mẹ cũng đừng đau lòng, chị không để ý tới mẹ không phải rất bình thường sao, nếu đổi thành con thì con cũng không để ý đến mẹ.” Tiêu Chân: “Mẹ không sao.” Bà nhìn con gái, lần đầu tiên buông bỏ hết thể diện ở trước mặt con, thành tâm thành ý xin lỗi con gái, “Mẹ rất xin lỗi con vì khiến con không thể theo đuổi được thần tượng. Lần đó mẹ quát to và nổi giận với con ở chỗ màn hình quảng cáo, là mẹ không đúng. Xin lỗi con, hy vọng con có thể tha thứ cho mẹ từ tận đáy lòng. Cho dù như thế nào, mẹ cũng yêu các con.” “Ui ~~” Trữ Tiêu Duyệt ngại ghê người, “Con người lớn không chấp nhặt với trẻ con.” “......” Tiêu Chân bị nghẹn đến mức không nói nên lời, “Con bé này, đừng có không biết lớn nhỏ.” Bà đập một cái vào trán con gái. Mãi đến giờ ăn cơm, Trữ Tiêu Duyệt mới gặp được Thẩm Đường. Cực kỳ có duyên, Thẩm Đường vừa từ toilet ra đã gặp ngay Trữ Tiêu Duyệt ở đối diện. Cô gái nhỏ không thay đổi nhiều, vẫn xinh xắn dễ thương như trong những bức ảnh trên mạng cách đây mấy năm trước. Trong ngực Trữ Tiêu Duyệt đập ‘ thịch thịch thịch ’, cô ấy không biết phải đối mặt với Thẩm Đường như thế nào, và khi tới trước mặt thì nên nói cái gì, Các ham muốn trong nội tâm xung đột mãnh liệt. Lúc có mối tình đầu cũng không khẩn trương như vậy. Khoảng cách giữa cô ấy và Thẩm Đường càng ngày càng gần, 3 mét, 2 mét. Trữ Tiêu Duyệt không khỏi nuốt vài ngụm nước bọt, “Hi, Đường xinh đẹp, em là Candy.” Thẩm Đường cười một tiếng, “Cảm ơn lời chúc phúc em dành cho chị vào hôm sinh nhật em và đêm giao thừa.” “Đừng khách sáo đừng khách sáo, việc nên làm mà.” Trái tim Trữ Tiêu Duyệt sắp nhảy ra ngoài, thì ra Thẩm Đường nhìn thấy tin nhắn cô ấy gửi. Thẩm Đường khẽ gật đầu một cái, hai người lướt qua vai nhau. Tưởng Thành Duật chờ cô ở cuối hành lang, anh đang thưởng thức những bức tranh sơn dầu được treo trên tường. “Anh xem hiểu à?” Thẩm Đường đến gần hỏi. “Tạ Quân Trình cũng có thể xem hiểu, tại sao anh không thể xem hiểu chứ.” Lời này hơi bị ngâm trong giấm nha. Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ cô tặng cho Tạ Quân Trình một bức tranh đắt như vậy, thế mà chỉ tặng anh một bộ đồ thể thao và một hộp que cay. Thẩm Đường dỗ anh, “Sắp đến phiên đấu giá mùa thu rồi, đến lúc đó anh nhìn trúng cái gì em cũng sẽ giành về cho anh.” Tưởng Thành Duật: “Đừng đến lúc đó lại nuốt lời nhé.” “Thật ra cũng khó mà nói.” “......” Hai người cười nói đi tới nhà ăn. Nhà họ Tiêu là dòng họ lớn, chủ tịch Tiêu có năm anh chị em, hôm nay tất cả gia đình đều tới. Đông người, 3 bàn ăn dài cũng không đủ dùng nên chọn hình thức tiệc buffet. Trữ Tiêu Duyệt vô tình gặp được Tưởng Thành Duật ở khu đồ ăn, “Em chào anh rể.” Tưởng Thành Duật vẫn chưa quen với xưng hô này, chần chừ hai giây mới phản ứng lại đây là gọi anh, “Chào em.” Trữ Tiêu Duyệt chọn đồ ngọt để vào đĩa, “Anh rể ơi, gần đây Tranh Tranh bận không ạ, nghỉ hè em không có việc gì, đang muốn đi Bắc Kinh tìm bạn ấy chơi đây.” “Con bé cũng khá ổn, một tuần có một ngày nghỉ.” “Vậy đợi thời tiết mát mẻ hơn chút rồi em sẽ qua đó, nhân tiện thăm chị họ em một chút, nghe nói show chị ấy tham gia sắp bắt đầu vòng loại trừ trực tiếp rồi.” Trữ Tiêu Duyệt lại cầm một ít kẹo, cô ấy chỉ vào những viên kẹo màu hồng nhạt trong khay, “Anh rể, anh có thể lấy cái này, chị em thích ăn lắm.” Tưởng Thành Duật không biết Thẩm Đường thích ăn kẹo, “Em chắc chứ?” Trữ Tiêu Duyệt rất là tự tin: “Đương nhiên rồi, chị ấy là idol của em mà, trước đây chị ấy từng nói trên chương trình. Nhưng vì sợ béo nên không dám ăn thường xuyên.” Tưởng Thành Duật cảm ơn, cầm một ít kẹp vị dâu tây. Bên kia bàn ăn, Thẩm Đường đang gọi điện thoại. Tần Tỉnh nói ngắn gọn với cô về tình hình buổi ghi hình chương trình ngày hôm nay, lúc này Bắc Kinh là 10:30 tối, vừa ghi hình xong tập tuần này. Hôm nay Trữ Nhiễm biểu hiện cũng không tệ lắm, giành được hạng 2, so với Trần Nhất thì vẫn có chút chênh lệch. “Hạng 2 là tốt rồi, bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải có áp lực, tuần sau tôi sẽ về, đến lúc đó sẽ mang quà cho cô ấy.” Bây giờ Thẩm Đường dỗ Trữ Nhiễm như dỗ trẻ con. Tần Tỉnh hỏi thêm một câu: “Rốt cuộc thứ mấy tuần sau về, cụ thể hơn được không? Tốt nhất là cụ thể đến đoạn ngày nào giờ nào hạ cánh xuống Bắc Kinh.” “Anh còn muốn đi sân bay đón người à?” Tần Tỉnh liếc mắt nhìn Viên Viên ở bên cạnh một cái, “Có người muốn đi sân bay đón người, chỉ hận không thể đến Luân Đôn đón mọi người về luôn và ngay.” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Thẩm Đường. Nhưng cụ thể tuần sau về vào lúc nào, chính Thẩm Đường cũng không xác định được, cô phải bay từ Luân Đôn tới Thâm Quyến, còn phải ở đó mấy ngày nữa. Tần Tỉnh vừa cúp máy, Viên Viên đã bu tới, “Chị Đường có nói khi nào về không? Vẫn không về nữa thì phòng làm việc của chúng ta lấy đâu ra trụ cột chứ.” Tần Tỉnh trêu cô ấy: “Trụ cột của tôi gắn trên xương sống đây này, là cô không trụ cột chứ gì.” “......” Viên Viên đỏ mặt phản bác, “Đây không phải là chờ chị ấy về rồi chuyển địa điểm công ty sao, nói giữa tháng này sẽ dọn sang văn phòng mới, giờ cũng hạ tuần* rồi, chờ chị ấy về cũng phải sắp cuối tháng.” * Hạ tuần: chỉ 10 ngày cuối tháng. Tần Tỉnh không trêu cô ấy nữa, “Tuần sau Thẩm Đường về.” Còn phải sang tuần sau à. Một ngày không gặp như cách ba thu, nếu tính thời gian theo như này thì cô ấy đã không gặp Thẩm Đường 4 ngày, vậy là 12 năm trôi qua rồi. Chờ đến khi Thẩm Đường về Bắc Kinh, cô ấy cũng đi qua được nửa đời người. Trữ Nhiễm và đoàn trợ lý đi ra khỏi phòng thu hình, hôm nay tâm trạng Tần Tỉnh tốt, định mọi người ăn khuya, “Muốn ăn gì nào?” Hôm nay hiếm khi anh ta nói chuyện hòa nhã với Trữ Nhiễm. Thoạt nhìn cũng không yên tâm, có lẽ ngày mai sẽ tăng cường độ huấn luyện thể lực với cô ấy, Trữ Nhiễm trợn mắt nói: “Không đói.” “Không phải chứ, cô không thể nói chuyện dễ nghe một chút à Trữ Nhiễm.” Tần Tỉnh không thể chịu đựng vẻ khinh người của cô ấy được nữa, “Nếu mắt cô có tật gì thì tôi lập tức đưa cô đến khoa mắt lấy số khám, tôi sẽ trả hết mọi chi phí.” “Anh mới có bệnh đấy!” Trữ Nhiễm sao có thể nhường anh ta, vốn hôm nay lại thua bởi Trần Nhất Nặc một lần nữa, trong lòng lửa cháy bùng bùng, vừa lúc không có chỗ trút giận, “Có phải anh tới thời kỳ tiền mãn kinh không hả Tần Tỉnh? Suốt ngày nói xấu sau lưng tôi, hận không thể giẫm chết tôi. Anh cũng không vào phòng vệ sinh soi gương mà xem, anh như vậy, ngoại trừ khuôn mặt và gia thế thì chỗ nào cũng tệ cả. Tôi cũng không thích nói về anh! Ai nhìn trúng anh thì đúng là mắt bị mù rồi! Anh giữ lại tiền để cho những người nhìn trúng anh đi khám mắt đi!” Tần Tỉnh chống nạnh, cảm giác buồn cười, “Tôi chỗ nào cũng tệ?” “Chẳng lẽ anh thật sự coi mình ‘ rất gì và này nọ’ hả?” Trữ Nhiễm tức giận nên nói không lựa lời, “Phải như Triệu Trì Ý mới miễn cưỡng xem là ‘ rất gì và này nọ’, anh nhìn khoảng cách giữa anh và anh ta đi, đầu anh không nảy số với tự biết thân biết phận được à.” Tần Tỉnh: “......” Lại dám mắng anh ta là đồ chậm phát triển. “Trữ Nhiễm, cô đừng có ỷ vào......” Còn chưa nói xong, đã bị Viên Viên ngắt lời, “Sao hai người cãi nhau um sùm thế, nếu như bị người ngoài nhìn thấy thì không biết sẽ bị lan truyền như thế nào đâu. Mau lên xe đi.” “Trữ Nhiễm của chúng ta đã rất vất vả rồi, anh nhường cô ấy chút đi.” Cô ấy đẩy Tần Tỉnh ra, ánh mắt ra hiệu cho anh ta câm miệng. Viên Viên thu xếp Tần Tỉnh xong, lại chạy tới đẩy Trữ Nhiễm lên xe, “Ngày mai cô còn phải luyện hát, giờ cãi cọ ầm ĩ rồi mất giọng thì sao hả. Chúng ta không chấp nhặt với anh ấy.” Trữ Nhiễm quay đầu ‘ hừ hừ ’ hai tiếng với Tần Tỉnh, “Tưởng tôi muốn cãi nhau với người như anh chắc! Tôi nói cho anh biết, tôi nhìn anh đã thấy ngứa mắt anh từ lâu rồi.” Bữa ăn khuya hoàn toàn đi đời nhà ma, Tần Tỉnh cũng không có tâm trạng, anh ta nhắn tin với đám bạn lêu lổng của mình, tìm bọn họ uống rượu, 【 Tối nay tôi mời, cứ gọi cái gì đắt chút! 】 Trong nhóm chat ‘ chúng ta đều là bé ngoan ’: 【 Cậu có uống lắm cũng không đến mức say như vậy được. 】 Tần Tỉnh chụp ảnh bãi đỗ xe gửi vào nhóm, 【 Vừa ghi hình tiết mục xong, tôi đi đâu tìm chỗ uống rượu chứ? 】 Anh ta lại hỏi một lần: 【 Có tới không? 】 【 Bọn tôi đều đang ăn lẩu cay Hoàng gia, hay là cậu tới đây đi? 】 Tần Tỉnh sắp buồn bực đến chết rồi, đêm nay muốn tiêu tiền cũng không được. 【 Chờ tôi. 】 Anh ta khởi động xe. Trong bóng đêm, xe thể thao màu đỏ rực gào rú phóng đi. -- Ngày hôm sau, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường tới thôn Hải Đường. Công ty Hà Sở Nghiêu còn có việc, ngày mai anh ta và Tạ Quân Trình mới tới, chuyến bay của Khoa Ân sẽ hạ cánh xuống Thâm Quyến cùng giờ với họ. Vừa về tới thôn Hải Đường, tất cả ồn ào náo động đều ngăn cách với nơi này. Những tranh đấu gay gắt trên thương trường, anh lừa tôi gạt, tạm thời bị che lấp. Nếu ông nội còn sống thì tốt rồi, vừa xuống xe buýt là có thể nhìn thấy ông nội đang ngồi trước sân nhà chờ cô. Thẩm Đường nhìn cánh cửa trống không, một lúc lâu mới bình thường lại. Không ai biết kiếp sau ở đâu. Tưởng Thành Duật nắm tay cô, không biết phải an ủi như thế nào. “Em không sao.” Thẩm Đường cười cười, sóng vai cùng anh đi vào trong sân. Nhà anh Thẩm biết tin bọn họ về nên đã sớm dọn dẹp sạch sẽ phòng của cô và ông nội, thay hết đồ mới, còn để lại tất cả các phòng trên tầng 3 của homestay cho mấy người bạn của cô ở. Anh Thẩm chuẩn bị trà giải nhiệt và cháo cho bọn họ, “Nghe nói thôn chúng ta muốn kích cầu phát triển du lịch, không biết là thật hay giả, mấy ngày nay trong thôn đều ở đồn chuyện này nhưng trên phố không thấy nói gì cả.” Thẩm Đường ăn cháo, “Phát triển cụ thể như thế nào?” Anh Thẩm cũng không biết rõ lắm, “Nói là muốn tăng thêm các dự án trên mặt nước và xây dựng các khu nghỉ dưỡng. Đúng rồi, nghe nói là một công ty lớn ở Bắc Kinh đầu tư.” Tưởng Thành Duật hỏi: “Công ty nào?” Anh Thẩm lắc đầu, chỉ là nghe người trong thôn nói như vậy chứ không biết tên công ty. Uống cháo xong, bọn họ về phòng mình. Thẩm Đường còn chưa ăn no, “Em muốn ăn thêm chút đồ nướng, anh ăn không?” Tưởng Thành Duật gật đầu, “Em tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lát đi, anh đi mua cho em.” Anh đã cực kỳ quen thuộc với thôn Hải Đường, biết rõ cửa hàng nhà ai có loại hải sản nướng nào ăn ngon. Sò biển của cửa hàng hải sản nướng cách homestay 4 cửa hàng ăn rất ngon, lần nào Thẩm Đường cũng ăn của nhà bọn họ. Tưởng Thành Duật xếp hàng chờ đóng gói, phía trước có hơn chục người, trong cửa hàng không rộng lắm, anh thanh toán tiền xong thì cầm số ra ngoài cửa chờ. Đang giữa kỳ nghỉ hè, người tới đây du lịch nhiều chưa từng có. Cạnh cửa có mấy đứa nhóc đang châm pháo bông, tiếng cười đùa vui vẻ vang lên không ngớt. Tưởng Thành Duật đã từng thấy cái này nhưng không biết tên gọi là gì, “Chào các bạn nhỏ, cho anh hỏi các em đang đốt cái gì thế?” “Pháo bông tiên nữ ạ.” Bọn nhỏ trăm miệng một lời. “Cảm ơn các em.” Tưởng Thành Duật lại hỏi: “Ở đâu bán cái này?” Bọn nhỏ chỉ về phía đầu đường, “Cái quầy bán quà vặt kia ạ.” Tưởng Thành Duật lại cảm ơn lần nữa, đi về phía bên kia. Không đến 20m, rất nhanh đã đến. Trước đây anh từng dẫn ông nội tới mua đồ, chủ tiệm có ấn tượng sâu sắc với anh, không biết xưng hô như thế nào, bèn nhiệt tình chào hỏi: “Cùng tới với Đường Đường à?” “Vâng.” Tưởng Thành Duật hỏi có pháo bông tiên nữ không. “Có có, sắp tới Thất Tịch rồi, mấy người trẻ tuổi đều thích đốt cái này.” Chủ tiệm lấy ra một túi, hỏi anh muốn bao nhiêu. “Cháu mua cả túi này.” Tưởng Thành Duật trả tiền, ở bên cạnh quầy thu ngân treo đầy kẹo mút đủ loại hương vị, anh đột nhiên nhớ ra Trữ Tiêu Duyệt nói Thẩm Đường thích ăn kẹo, “Cho cháu thêm hai cái kẹo mút vị dâu nữa.” Ông chủ nhất quyết phải cho anh hai cái kẹo mút, Tưởng Thành Duật không muốn, khăng khăng trả tiền. Cất kẹo mút vào túi, Tưởng Thành Duật xách theo một túi to pháo bông rời đi. Tới cửa hàng hải sản nướng, phần sò biển của anh cũng đã xong. Về đến nhà, Tưởng Thành Duật đặt túi pháo bông ở trong sân, xách đồ nướng vào nhà. Thẩm Đường vừa tắm xong, “Thơm quá.” Cô không dám ăn nhiều, chỉ ăn miếng cho đỡ thèm. Tưởng Thành Duật vờ như không có việc gì: “Chờ đến khi ít người, chúng ta ra bờ biển đi dạo nhé.” “Vâng ạ.” Thẩm Đường đồng ý ngay. Ăn xong còn chưa đến 10 giờ, đang là lúc bờ biển ồn ào náo nhiệt, không thích hợp để đi dạo. Tưởng Thành Duật đi tắm trước, thay quần áo mặc trên máy bay. Sắp 12 giờ, bờ biển mới dần yên tĩnh lại. Tưởng Thành Duật nắm tay Thẩm Đường đi dọc bờ biển, đi ngang qua chỗ khi nãy anh để pháo bông thì duỗi tay cầm một túi nhỏ. Sắc trời tối, Thẩm Đường lại đắm chìm trong nỗi nhớ ông nội, không chú ý tay kia của anh đang cầm đồ. Ra tới bờ biển, gió biển thổi bay mái tóc dài. Tưởng Thành Duật lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra cho cô, “Kẹo mút xứng với kẹo Đường nhất.” Thẩm Đường sau đó mới nhận ra, chữ “đường” trong kẹo mút chính là Đường trong Thẩm Đường, cô cười. Thì ra cô và kẹo mút là CP. “Nhiều năm rồi em cũng không ăn vì sợ béo. Hồi nhỏ, lúc nào ông nội dỗ em là sẽ mua cho em cái này.” Tưởng Thành Duật lấy pháo bông ra, “Nghe nói chơi rất vui.” Thẩm Đường kinh ngạc không thôi, “Anh mua ở đâu thế?” “Quầy bán quà vặt.” Tưởng Thành Duật lấy bật lửa ra đốt cho cô. Thẩm Đường chưa từng chơi pháo bông tiên nữ, khi còn nhỏ ông nội đã mua pháo bông cho cô, nhưng cô không nhớ rõ tên nó là gì. Pháo bông bùng cháy, trong ánh sáng rực rỡ mang theo độ ấm. Chắc hẳn ông nội có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc nhỏ bé hiện giờ của cô.