Tiêu Bảo Lạc bưng chén thuốc về phía trước, mùi thuốc cay đắng và cùng mùi dầu thuốc thoang thoảng bay trong không khí ở tẩm cung. Lúc này, ngoại trừ hắn và lão Hoàng Đế nằm trên long sàng thì không còn ai khác. Bọn thị vệ đeo đao và thái giám ẩn trong bóng tối chờ đợi dặn dò cũng không có mặt. “Uống thuốc.” Bảo Lạc buông mâm xuống, ngồi trên long sàng, vui mừng nhìn người đang nằm. Lão Hoàng Đế đã thi châm nên trên người thoải mái hơn. Lão nghe vậy bèn mở mắt ra, trên khoé miệng vương ý cười. “Lại là con hầu hạ trẫm, Bảo Lạc.” Lão lên tiếng. Bảo Lạc mỉm cười, như là nghe được lời buồn cười nhất trên đời. Hắn bật cười thành tiếng, cười đến vai run lên thì hắn mới ngừng cười, chỉnh lại sắc mặt, hắng giọng, đáp: “Cũng không phải.” Mấy ngày nay, Bảo Lạc vui mừng hơn bình thường. Lão Hoàng Đế thầm nghĩ sớm biết lão phong hắn là Thái tử có thể làm hắn vui mừng như thế thì lão nên thực hiện ý định này từ lâu. Cũng tốt, chưa muộn. “Đến, há mồm.” Bảo Lạc cầm thìa. Lão Hoàng Đế há miệng, Bảo Lạc đút cho lão hai thìa thuốc, hỏi lão: “Lão Quế Tử công công đi đâu rồi, sao thần đi vào không thấy lão?” “Hả?” Lão Hoàng Đế nuốt thìa thuốc xong lập tức nhíu mày, nhìn về cạnh cửa, dừng lại rồi nuốt tiếp thìa thuốc, nói: “Con đi ra ngoài sai người tìm lão đi.” “Ngài cũng không biết à?” Bảo Lạc lại đút cho hắn một thìa thuốc. Lão Hoàng Đế lắc đầu. “Ta biết, ngươi hỏi ta đi.” Lão Hoàng Đế đang ngậm nước thuốc, nghe được câu này, lòng bỗng vô thức rùng mình. Lão ngẩng đầu nhìn Bảo Lạc đang cười híp mắt. Chỉ liếc nhìn một cái lại như mở ra bức tường cao bị sương mù vây quanh dày dặc. Lão Hoàng Đế đột nhiên cảm thấy hiểu ra mọi chuyện. Bảo Lạc im lặng nhìn mắt lão, từ từ mở to rồi từ từ co lại. Hắn cũng không mớm thuốc nữa. “Người đâu… người đâu…” Lão Hoàng Đế nghiêng đầu, muốn gọi người, lại phát hiện cả người không thể động đậy, ngay cả há mồm nói chuyện thì giọng nói cũng như bị chặn một nửa ở họng, không nói ra thành tiếng to được. Bảo Lạc cười hì hì xoay đầu, ngửi mùi trên người lão, ngửi tận mấy lần thì hắn mới đứng dậy quạt lỗ mũi: “Ngươi rất thối, thối giống như người chết mấy chục năm ấy.” Nước thuốc mà lão Hoàng Đế đang ngậm trong miệng, lúc này từ từ chảy xuống bên mép miệng. Bảo Lạc nhìn thấy thì vui không tả, rụt vai cười vài lần mới run run lặng lẽ nói thầm bên tai lão Hoàng Đế: “Muộn rồi, không nuốt cũng đã muộn.” “Ngươi không biết, vốn là ngươi có thể sống thêm hai năm, nhưng ta không chờ được nữa. Đại gia không đợi được, ngóng trông ngươi chết…” Bảo Lạc vỗ vai lão rồi cười nhìn: “Như nào, bị ta tự tay đút thuốc độc, cảm giác chờ chết như nào?” Lão Hoàng Đế nhắm chặt mắt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Bảo Lạc.” Lão khẽ gọi, âm thanh nhỏ như thở dài, bên trong ẩn giấu cảm giác bùi ngùi và sụt sịt, khiến lòng người nghe phát chua. “Ây da.” Tiêu Bảo Lạc thờ ơ đáp lại lão, còn vui mừng nói tiếp: “Lão súc sinh, rốt cuộc ngươi đã chết trong tay ta, ngươi có phải vui mừng giống ta không?” “Bảo Lạc, con là con của ta.” Lão Hoàng Đế ngước mắt, trong mắt đều là tơ hồng. “Đúng đấy, ta là nhi tử của ngươi, hài tử của ngươi…” Tiêu Bảo Lạc gật đầu, nói, ý cười trên mặt biến mất. Hắn lạnh lùng nhìn lão Hoàng Đế: “Ta muốn hy vọng ta không phải.” “Vì… vì sao?” Lão Hoàng Đế khó khăn thốt ra. “Vì sao?” Tiêu Bảo Lạc nhìn lão với vẻ kỳ lạ: “Vì sao, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết?” “Ngươi đến báo… thù.” Cuối cùng Hoàng Đế đã thừa nhận suy nghĩ của mình, lão nghĩ vậy nhưng không muốn tin, dù cho những việc này là sự thật. Lão dứt lời, cười thảm, khuôn mặt sưng phù trắng bệch mập giả tạo nở nụ cười thảm giống như gương mặt trắng bệch bị sâu bò, khiến người ta sợ hãi. “Đúng đấy, ta tới báo thù.” Tiêu Bảo Lạc nói xong, lại không nhịn được mỉm cười. Hắn đưa tay ra, rút từ trong tay áo ra một tấm vải bố, từ từ xoắn vào tay, hai mắt mỉm cười nhìn lão Hoàng Đế: “Ta muốn nhìn ngươi, trút hơi thở cuối cùng trong tay ta.” Khuôn mặt và cổ lão Hoàng Đế bắt đầu run rẩy. Tiêu Bảo Lạc hơi dịch người, đến gần hắn hơn, nói sâu xa: “Vốn việc này có thể kết thúc bằng việc một bát thuốc bỏ độc, nhưng ta nghĩ, để con ruột tiễn ngươi về Tây thiên, đây mới là nơi ngươi nên trở về; ngài nói xem có phải là đạo lý này không?” “Mẫu thân ngươi…” “Đừng nhắc đến nương ta!” Tiêu Bảo Lạc cắt đứt lời lão, lạnh lùng thốt ra: “Ngươi không xứng nhắc đến người.” “Nhưng, trẫm, trẫm…” “Bốp”, Tiêu Bảo Lạc tát vào mặt lão để ngắt lời. Hắn cúi người xuống, khẽ gào: “Ta đã nói với ngươi, đừng nhắc đến người, ngươi không xứng. Lão súc sinh, ngươi nghe rõ cho ta; ngươi, không, xứng.” Lão Hoàng Đế ngây người vì cái tát này. Lão ngạc nhiên nhìn nhi tử, trước khi chết lão muốn giao thiên hạ này cho con mình, cũng nhớ tới mẫu thân của hắn… “Nàng, bảo ngươi tới à?” Răng lão Hoàng Đế cũng run cầm cập, nàng hận lão? “Không, ta tự muốn tới.” Tiêu Bảo Lạc kéo tấm vải bố dài trong tay, lôi mạnh mấy lần rồi mới nhét đầu lão Hoàng Đế vào, tiếp đó kéo một đầu khác ra ngoài, để tấm vải bố che từ mũi và miệng ra sau đầu lão ta. Lúc này, khoảng cách giữa hắn và lão Hoàng Đế chỉ có một cánh tay. Hoàng Đề không dám tin, giẫy dụa đầu nhìn về phía sau cây cột của giường. “Đừng nhìn nữa.” Cái chết của lão súc sinh cận kề ngay trước mắt, Tiêu Bảo Lạc hít sâu mới bình ổn được trái tim đang sốt ruột nhảy ầm ầm. Hắn cười với lão Hoàng Đế: “Không có ai đâu, đáng chết đã chết tồi, đáng giam thì giam rồi. Ngươi tự nhận là vô địch thiên hạ, hoàng cung này bị ngươi nắm giữ trong lòng bàn tay, ngay cả việc uống thuốc còn tìm mười người khác nhau thử trước, ngươi nghĩ mình có thể sống đến một trăm tuổi ư?” “Người không biết, trong cung này có bao nhiêu người hận ngươi; hằng ngày người mặc quần áo cho ngươi, mỗi lần trở về phải rửa tay biết bao nhiêu lần không?” Tiêu Bảo Lạc khẽ cười: “Người nói một trăm lần cũng chưa đủ, người hận không thể tự tay giết ngươi. Ngươi quá bẩn, phụ hoàng bệ hạ, ngươi dơ đến mức chẳng ai muốn gắn bó.” “Bảo… Bảo Lạc.” Lão Hoàng Đế thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống, lão đã cảm giác cái chết gần ngay trước mắt, nhưng lão chưa muốn chết nên lão bèn trợn to mắt: “Không, Bảo Lạc, con vẫn cần trẫm.” “Không cần.” Bảo Lạc kéo tấm vải bố, kéo trước mặt lão. Hắn mỉm cười, nước mắt chảy theo: “Ta không thể nhịn được nữa, ngươi khiến ta cảm thấy rất buồn nôn.” Hắn sợ để lão súc sinh sống tiếp thì bản thân sẽ buồn nôn trước đến mức không sống nổi. “Trẫm là phụ hoàng của con! Con đang giết phụ thân đấy!” Hoàng Đế nhìn tấm vải bố trước mắt, mắt trợn to, cực kỳ sợ hãi, giọng nói cũng lớn hơn hẳn. Không, lão không muốn chết! “Nếu không giết phụ thân, ngươi cho là ta sẽ đồng ý đến ư?” Bảo Lạc cười đến mức nước mũi chảy ra, hai mắt sáng lên: “Ngươi nghĩ rằng ta thật sự đến nhận thân thích à? Lão súc sinh, ngươi không biết chứ, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã nghĩ làm sao giết ngươi một cách thoải mái rồi…” “Ta muốn thiên đao vạn quả ngươi thành thịt nát vứt cho chó ăn.” Tiêu Bảo Lạc kéo tấm vải bố, đan chéo hai tay, lấy tấm vải bố che miệng lão Hoàng Đế. Hắn nhìn gương mặt sợ hãi đến đỏ bừng của lão, khịt mũi, một bên mặt vẫn đang chảy nước mắt nhưng vẫn mỉm cười: “Số ngươi quá tốt, phải chôn cất toàn thây, thôi không quan trọng lắm. Ta sẽ lặng lẽ đào thi thể ngươi ra, chém chân tay lẫn đầu của ngươi ném đến phía đông nam tây bắc cho chó ăn, để ngươi chết không toàn thây, ngay cả hồn phách còn không nguyên vẹn thì đời sau sao có thể làm người nữa?” Hắn ghé sát vào lão Hoàng Đế, cười to: “Ngươi khỏi nghĩ nữa.” Bảo Lạc vừa dứt lời thì lực trên tay mạnh hơn, nâng đầu lão Hoàng Đế lên rồi lại quấn một vòng quay mũi miệng. “A, a!” Lão Hoàng Đế liều mạng giãy dụa. Hai mắt Bảo Lạc lạnh lùng. Hắn buông tấm vải bố xuống, nhìn lão Hoàng Đế giãy dụa như giun dế, nước mắt chảy từng giọt xuống tay. “Hu…” Lão Hoàng Đế bắt đầu khóc lóc, cầu xin nhìn về phía Bảo Lạc. Bảo Lạc, lão không muốn chết đâu. “Ngươi đáng chết …” Bảo Lạc coi là đến giờ khắc này, hắn sẽ đem mẹ hắn cả đời này, hắn đời này chỗ chịu qua thống khổ toàn bộ nói ra, lại báo đến lão súc sinh trên thân, thật là đến giờ khắc này, hắn phát hiện hắn chỉ có một cái ý nghĩ, để hắn nhanh đi chết. “Ô!” Lão Hoàng Đế cố gắng há miệng để nói chuyện: “Bảo Lạc, ta còn có một nói, một câu thôi, cầu xin con, Bảo Lạc, một câu thôi…” Tiêu Bảo Lạc nghe rõ ràng, lắc đầu: “Không.” “Cầu xin con, xin con đấy.” “Cầu xin ta không có tác dụng.” Tiêu Bảo Lạc lôi tấm vải bố, nhìn gương mặt lão đỏ dần chuyển sang tím tái: “Năm đó nương ta cầu xin ngươi đừng đánh người, van ngươi cho ngoại tổ mẫu ta dùng ít thuốc tốt, xin ngươi chừa cho người ít tự tôn, ngươi cảm thấy có tác dụng không?” Sức lực của hắn rất lớn khiến hai mắt lão Hoàng Đế trắng dã. Bảo Lạc đến gần lão hơn, hắn nhìn lão Hoàng Đế không còn tỉnh táo, khẽ nói: “Vô dụng, ngươi vẫn liên tục đánh đập người, liên tục đánh người, hết lần này đến lần khác, ngươi đánh chết mấy đứa con của người. Lão súc sinh, sao ngươi không cảm thấy là ta đầu thai chuyển thế đến báo thù vậy?” Lão Hoàng Đế không trả lời hắn. Hơi thở yếu dần. Tiêu Bảo Lạc không buông tay, lại càng dồn sức. “Ngươi đáng chết.” Bàn tay Tiêu Bảo Lạc cũng tím, khuôn mặt cũng bắt đầu đỏ bừng, chỉ là nước mắt của hắn liên tụcrơi xuống, nước mắt và nước mũi chảy lên mặt lão Hoàng Đế: “Lão súc sinh, ngươi thật đáng chết.” Nước mắt trên mặt Bảo Lạc càng rơi nhiều, ướt đẫm cả mặt. Hắn buông tay ra lau nước mắt và nước mũi trên mặt, ai ngờ, hắn vừa lau thì càng lau nước mắt càng chảy nhiều hơn. Hắn cúi đầu, lại cầm tấm vải bố lên, nói với lão Hoàng Đế: “Lão súc sinh, ngươi có thể trả lại nương cho ta không? Ngươi trả nương lại cho ta có được không?” Lão Hoàng Đế không đáp lời hắn, lão không thở dốc nữa, hai mắt hoảng sợ mở to, lòng trắng trong con ngươi cực kỳ rõ ràng… “Nương.” Bảo Lạc kéo tấm vải bố xuống. Hắn vừa cười vừa chảy nước mắt, trong miệng liên tục gọi nương, gọi đến mấy lần cũng không ai trả lời. Hắn nhìn lão Hoàng Đế không còn động đậy trên giường, cầm tấm vải bố lau khô nước mắt và nước mũi trên mặt, cũng lau khô nụ cười đang nở trên môi. Tiếp đó, hắn quay đầu lại, nhìn thấy một người đứng phía sau, cách đó không xa. Hắn nói với người kia: “Nghĩa huynh, nương đệ không trở về.” Tuyên Trọng An bước về phía trước, đến trước mặt hắn. Bảo Lạc ôm eo của hắn, gào khóc rống lên: “Người không trở về, người chết rồi, sẽ không quay về nữa.”.