Quỷ Động
Chương 7 : Động Phòng
---------------------------------
Phần 6: Động Phòng
"Sau đó thì sao?"
Những người đang ngồi xung quanh nghe được câu chuyện kinh tâm động phách như vậy, vội vàng truy hỏi kết cục.
Câu chuyện xưa này là một nam tử áo xám trong lúc uống trà đã kể lại. Nhìn ra ngoài cửa, mưa đã tạnh, liền cầm lấy cái mũ và hành lý đứng dậy.
"Sau đó ư? Lúc này chính là về sau đấy."
"Haizzz……"
Những người xung quanh cũng đang trú mưa liền thổn thức cảm thán không thôi: "Chuyện xưa tuy rằng để tán gẫu, nhưng mà cũng coi như là thú vị, chỉ có kết cục không tốt. Cảm thấy Lục Lương Sinh kia dường như thật sự không đúng, nhưng chung quy cũng là một người bình thường mà thôi."
Người áo xám cười cười, không nói lời nào, bước đi ra khỏi quán trà, tiếp tục đi trên con đường của mình.
****************************
Được nửa tháng, sau khi đi tới một ngọn núi sâu, đoán chừng đã tìm được địa phương kia rồi. Bởi vì có mấy tảng đã lớn làm dấu hiệu, cho nên thật dễ để nhận ra. Trên tảng đá có một khe hở, chính là dùng để trò chuyện, người mặc áo xám kia thét to vài tiếng trước khe hở đó. Quả nhiên rất nhanh sau đó đã nghe được tiếng hồi âm.
Hạ Hương Tuyết nói: "Là Trương huynh."
Lục Lương Sinh cười ha ha, âm thanh truyền đến: "Trương huynh, gần đây có khỏe không?"
Người áo xám gật gật đầu: "Khỏe lắm, tất cả đều thuận lợi. Làm việc thuận tiện đi ngang qua đây, đặc biệt ghé thăm Lục huynh, chúng ta từ biệt cũng sắp hai năm, gần đây như thế nào?"
"Cũng cứ như vậy thôi, ăn no mặc ấm, chuyện khác không lo, mặc dù không thấy được ánh mặt trời, nhưng mà có ái thê ở bên người, ít nhất là tốt hơn ở trong ngục rồi……."
Đang nói, lại nghe được ở trong động truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Người áo xám cả kinh: "Đây là?"
"Nhờ phúc, nhờ phúc, năm ngoài sinh một đứa nhỏ, tên là Nhạc Chi, tiểu hài tử này thích khóc nhè, ở trong động nhất thời cũng náo nhiệt không ít đây."
Người áo xám tự đáy lòng vui mừng cho bọn họ: "Chúc mừng Lục huynh và chị dâu."
"Đa tạ. Mọi người trong trấn nghĩ Quỷ Động này như là hang động của yêu quái, ngày thường ít có người đến. Ở động này mặc dù dùng đá lớn để lấp vào, phòng ngừa người khác rơi xuống, nhưng cũng không khỏi sinh nghi. Xin Trương huynh nói lại, cần phải hoàn toàn lấp kín thì mới tốt."
"Lục huynh…….."
"Ta và nương tử mỗi ngày đều nhàm chán, kế hoạch muốn sinh thêm mấy đứa nhỏ. Qua mấy ngày nữa, có thể sẽ không còn tiếp tục ở lại vách động này nữa, muốn hướng đến nơi nào trống trải rộng rãi hơn. Hai người có nhau, có tối tăm như thế nào nữa, nắm tay nhau đi cũng sẽ không còn sợ. Thời gian còn nhiều, rốt cuộc vẫn là từ từ tìm hiểu xem, đáy động này là một xứ sở như thế nào."
Người áo xám gật gật đầu: "Đúng thật là như vậy. Đã lâu không cùng Lục huynh chơi cờ, chúng ta đánh một ván, như thế nào?"
Lục Lương Sinh tất nhiên là vui vẻ, hai người nói qua nói lại, bắt đầu đánh cờ.
.
.
.
Cuối cùng, người áo xám cáo từ đi xuống núi. Mưa rào đầu mùa, cầu vồng xuất hiện. Cảm nhận được mặt trời như được gột rửa đi, người áo xám không khỏi cảm khái hàng ngàn, hàng vạn lần. Lục Lương Sinh có lẽ là ngọc có tỳ vết, nhưng rốt cuộc vẫn là quân tử đích thực, chí tình chí nghĩa.
.
.
.
Vào năm sau, lại đi ngang qua mà muốn tiến đến thăm hỏi. Nhưng bất luận có gọi như thế nào cũng không có người đáp lại. Đừng nói là đá lớn, mà ngay cả Quỷ Động cũng không cánh mà bay. Không biết là một nhà ba người Lục Lương Sinh đã được người ta cứu ra, hay là đã không còn ở trên đời này nữa, hoặc là ở một lối ra khác của Quỷ Động mà bắt đầu một cuộc sống mới rồi?
[Hết!] 24/03/2015
---------------------------------
*Vũ Nhi: Truyện ngắn của Quả Quả là một câu chuyện cổ tích :(
Mình cảm khái, xúc động, tiếc nuối và thật sợ hãi, bởi vì thật quỷ dị :(
Đúng là Lục Lương Sinh cũng là người, tham sống sợ chết, trong ý thức có nảy sinh tham lam thì mọi tâm huyết cũng theo đó mà tan vỡ. Như ý niệm sợ hãi hình dáng bị thay đổi của Hạ Hương Tuyết, hắn vô thức lại muốn buông tay. Dù là lý trí đã nhắc nhở không được, nhưng tâm hồn đã sợ hãi.
Mà sợi dây thừng bằng tóc kia là câu trả lời thực tế nhất, phần tóc của hắn tan rã, bởi vì ý niệm phản bội của hắn. Vô cùng tê tái...
Để cuối cùng, hắn nhảy vào trong Quỷ Động cùng nàng... nhưng mà, sao vẫn tê tái, bởi vì bọn họ rõ ràng người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ...
Có quá nhiều điều để suy nghĩ, về cách sống, tình nghĩa, trách nhiệm...
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
122 chương
73 chương
43 chương
70 chương
173 chương