Sở Tích Nhi cúi đầu, lông mi thật dài che đi chút đắc ý và khinh thường trong mắt. "Phượng Thiên Tuyết, đừng vô lễ, nếu không bản tôn sẽ băm ngươi thành trăm mảnh! Người đâu, mang chậu ngọc đặt dưới nàng ta!". Hạ Lan Dung Mặc lạnh lùng nói, Phượng Thiên Tuyết lập tức bị tuyệt vọng dâng lên khiến khuôn mặt càng thêm dữ tợn... hắn bất chấp, bất luận phân tình, chỉ muốn lấy máu của nàng, lấy đi Vĩnh Sinh chi mạch của nàng! "Mặc, như vậy sẽ rất đau? Không bằng suy nghĩ xem có biện pháp khác hay không, có thể giảm đau đớn của sư phụ đi một ít?". Sở Tích Nhi ngước đôi mắt đẹp lên, lại đổi thành bộ dáng khổ sở động lòng người, biểu hiện thiện lương mềm lòng. "Tích Nhi, nàng quá thiện lương, nữ nhân này độc như rắn rết, thiếu chút nữa nàng ta đã khiến con đường tu hành của nàng bị phế toàn bộ, nàng còn có thể nói đỡ cho nàng ta, thật sự là khó được... hơn nữa, Phượng Thiên Tuyết chết một trăm lần, cũng không thể nguôi cơn giận của bản tôn!". Hạ Lan Dung Mặc ôm Sở Tích Nhi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ bờ vai nàng ta, gương mặt mới vừa lạnh lùng vô tình kia đã bị nhu tình yêu thương thay thế! Phượng Thiên Tuyết chỉ cảm thấy đứt từng khúc ruột, vạn kiếm xuyên thân, đôi mắt của nàng trừng lên phẫn nộ, thê lương hét: "Hạ Lan Dung Mặc! Sở Tích Nhi! Phượng Thiên Tuyết ta cam đoan hóa thành lệ quỷ! Sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không được an bình! Nếu có kiếp sau... Ta sẽ đem bọn ngươi... Khoét, tim, lấy, phổi.. nợ, máu, trả, máu,..." Tiếng khóc thê lương khiến cho mây đen ngoài cửa sổ che kín mặt trăng, huyền thuật sư canh giữ bên ngoài cũng không khỏi sợ hãi nổi da gà, sau một khắc, nghe thấy một tiếng vang lớn từ trong băng lao! "Không xong... Tiện nhân kia tự nổ...". Loáng thoáng, tiếng rống giận dữ của Hạ Lan Dung Mặc, phiêu tán trong gió đêm... ******* Thời không chuyển đổi, Hạ quốc đại lục Thiên Long. Hồn phách của Phượng Thiên Tuyết phiêu đãng trên không trung, nhưng nàng không thể nhìn thấy gì, đợi hồn phách của nàng nhập vào thân thể người nào đó, lập tức bị một chậu nước đá dội tỉnh. Phượng Thiên Tuyết mở mí mắt nặng nề ra, lập tức trông thấy một nam tử áo đen thân hình cao gầy, đang phẫn nộ lại thêm chán ghét liếc xéo nàng. Nữ tử đứng bên cạnh mặc quần tử sắc mai vàng, nữ tử lớn lên duyên dáng yêu kiều, da như tuyết đọng, môi như hoa anh đào, tư sắc thượng thừa! Cặp mắt phiếm thủy kia, xẹt qua một tia chán ghét, nhưng lập tức biến mất không thấy gì nữa, đổi lại thần sắc đồng tình đáng thương. Phượng Thiên Tuyết nặng đầu, trí nhớ của thân thể này khiến nàng cũng hiểu ra bản thân không còn ở đại lục Thần Giới nữa, mà là xuyên vào một nữ tử trùng tên trùng họ. Hạ Lan Dung Mặc vĩnh viễn không biết, một khi thân thể vĩnh sinh của nàng đã được kích hoạt, như vậy linh hồn sẽ vĩnh viễn bất diệt! Mà nam nhân này, đúng vậy, là phụ thân của thân thể này - Phượng Tử Bách. Còn nữ tử mặc la quần tử sắc kim mai, là thứ muội của nàng - Phượng Hàm Yên, nhị tiểu thư Phượng gia. "Phế vật, còn không mau giao nguyệt lượng thạch ra đây? Có phải muốn phụ thân đánh chết ngươi mới bằng lòng giao? Nguyệt lượng thạch đối với loại phế vật như ngươi mà nói, căn bản không hề có tác dụng!". Phượng Tử Bách lạnh giọng cả giận nói, giương tay cho Phượng Thiên Tuyết một bạt tai, đánh cho nàng hai mắt bốc hỏa, phun ra một búng máu, ngậm lấy hai cái răng bị đánh rơi, đôi má đau đến chết lặng. Trong mắt Phượng Hàm Yên xẹt qua một tia đắc ý, nhưng ngay sau đó nàng lại vội vàng tiến lên kéo áo o của Phượng Tử Bách lại: "Phụ thân, đừng đánh đại tỷ nữa, đại tỷ không muốn giao ra thì thôi!". Phượng Thiên Tuyết híp mắt nhìn vị nữ tử ngũ quan thanh tú kia, Phượng Hàm Yên này, không thể nghi ngờ lại là một kẻ bạch liên hoa! Giả tạo, quả thực rất giả tạo! Phượng Tử Bách than nhẹ một tiếng, nhìn Phượng Hàm Yên dịu dàng, "Yên nhi, chuyện tu luyện của ngươi mới là quan trọng nhất, nguyệt lượng thạch có tác dụng tụ tập linh khí, nếu như phế vật này không dùng được, chẳng phải là rất đáng tiếc?". "Thế nhưng... Đó là di vật của đại nương, tỷ tỷ cũng không quá cam lòng...". Phượng Hàm Yên chớp chớp cặp mắt to xinh đẹp kia, "Con thấy hay là thôi đi?".