Quỷ bí chi chủ
Chương 242 : Lời ô uế
Chỉ có một ngọn nến chiếu rọi bên trong căn phòng, không khí lặng im giống như ngưng đọng lại.
Vài giây sau, người nam dường như là "Dược sư" kia mới than thở một câu:
"Cậu vì sao không lưu lại địa chỉ? Như vậy tôi còn có thể lấy được thứ gì đó từ thi thể của cậu."
Nhìn như nguyền rủa, thực ra khuyên nhủ. . . Klein làm bộ không có nghe thấy, nhìn "Hắc xà" nói:
"Không đánh cuộc, tôi không còn khả năng sống, đánh cuộc, ít nhất còn có một chút hy vọng như vậy."
"Tôi sẽ không ngồi chờ đợi tử vong buông xuống."
Nghe câu này, người lớn tuổi "Mắt trí tuệ" đang muốn mở miệng đã ngậm miệng lại, bởi vì ông cũng không thể cung cấp hy vọng gì khác.
"Tôi thực thưởng thức tính cách này của cậu!" "Hắc xà" cười một tiếng.
"Tôi cũng thực thưởng thức, mấy người bạn của tôi trước đây đều là loại tính cách này, hiện tại tôi hàng năm đều đi đặt một bó hoa trước mộ bia của bọn họ." Người nam dường như là "Dược sư" kia vừa là phụ họa lại ngầm châm chọc thực ra là khuyên nhủ nói nhỏ.
Hắn không thèm để ý "Hắc xà" có thể đánh hơn mình, muốn nói cái gì thì nói cái đó.
"Dược sư" này khẳng định đã ăn qua nhiệt thiệt thòi bởi vì tính tình như vậy. . . Klein âm thầm cảm kích một câu.
Hắn mang hộp thuốc lá bằng sắt chứa đặc tính phi phàm "Thợ săn" giao cho người đã đưa hắn vào đây, nhìn đối phương đi đến trước mặt "Mắt trí tuệ".
Người lớn tuổi kia từ túi da bên cạnh đếm ra 400 bảng tiền mặt, rồi đưa cho người này giao cho "Hắc xà" .
"Hắc xà" tùy ý nhìn thoáng qua nói:
"Tôi tin tưởng ngài Mắt trí tuệ."
Hắn lấy ra từ trong lòng một cái hộp gỗ nhỏ, cúi người đặt ở trên đất, dùng sức đẩy, để cho vật phẩm trượt đến trước mặt Klein, không cần thông qua trung gian.
Ngón tay Klein vừa tiếp xúc với mặt ngoài của hộp, bên tai lập tức xuất hiện hiện tượng nghe âm thanh ảo rất nhỏ, sinh ra một loại xóc nảy kịch liệt tạo nên cảm giác mê muội.
Đối với hắn mà nói, cái này cũng không phải là chuyện khó có thể chấp nhận, trình độ thậm chí so ra còn kém thanh âm hư ảo mà đám người "Chính Nghĩa" khẩn cầu mang đến.
Sau khi ngồi thẳng lại, Klein cẩn thận mở ra hộp gỗ, thấy bên trong là một cái "Lỗ tai" !
Cái lỗ tai này giống như là thật, chỉ là màu da hơi đen, có mấy chỗ xanh xanh hư thối.
"Tôi nên sử dụng nó như thế nào?" Klein mở miệng hỏi.
"Hắc xà" không chút để ý trả lời:
"Cậu không mang bao tay cầm lấy nó, chẳng khác nào đang sử dụng nó, a, ngươi tốt nhất về nhà lại thử, khi nào ở một mình thì thử."
Klein không hỏi nhiều nữa, đóng hộp lại, để vào túi áo, cố ý cười khổ nói:
"Cái này làm cho người ta cảm giác đầu choáng váng."
Sau im lặng ngắn ngủi, người nam giống như là "Dược sư" đột nhiên hô lớn:
"Tôi muốn mua tủy chất kết tinh Suối tinh linh, ai có?"
Tiếng nói quanh quẩn trong phòng, không ai trả lời.
"Dược sư" nhếch môi, lẩm bẩm nói:
"Thật là, mỗi lần hỏi đều không có."
"Có lẽ cậu có thể mua vé tàu đi đảo Sunia." Người lớn tuổi "Mắt trí tuệ" mỉm cười trêu ghẹo một câu.
"Suối tinh linh" còn được gọi là "Suối Sunia màu vàng", từ tên đã biết nó sản xuất từ nơi nào, chất nước "Suối tinh linh" thông thường, là vật giàu linh tính, tủy chất kết tinh lại thuộc về tài liệu phi phàm, không phải dễ dàng mua được như vậy.
Sau đó, tụ hội lại có mấy vụ giao dịch, người lớn tuổi "Mắt trí tuệ" vỗ tay nói:
"Hôm nay nơi đây là được rồi, dựa theo lệ thường, từng người rời khỏi, cách lẫn nhau khoảng ba phút."
Từng người một rời khỏi. . . cách lẫn nhau khoảng ba phút. . . Đây là sợ có người ra khỏi cửa liền theo dõi thậm chí đánh cướp thành viên tụ hội khác? Klein tiếp thu "Mắt trí tuệ" nhắn nhở, đứng lên, ở dưới người kia dẫn dắt, rời khỏi căn phòng, đi đến cửa lớn.
Hắn cởi trường bào có mũ che, trả lại cho đối phương, sau đó dọc theo đường đi trong trí nhớ, quay trở về cửa sau "Quán Bar Brave", tiếp theo bỏ đi mặt nạ sắt, xuyên qua phòng bếp, ở trong tạp âm chó sủa người rống, thấy Caspars đứng ở bên ngoài phòng đánh bài.
"Cậu có thể trở về, ta cảm thấy thực vui mừng." Ông lão mũi đỏ này rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, vết thương dữ tợn trên mặt hình như có chút run run.
Klein đi qua, đè thấp giọng nói:
"Sau này còn có tụ hội như vậy không?"
"Xem ra cậu cũng không có được thứ cậu muốn, Gió Bão ở trên, tôi cho rằng cậu không cần thiết phải lãng phí thời gian." Caspars liếc mắt nhìn khách hàng này một cái rồi nói, "Có lẽ vài ngày sau, cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, xem cậu có thể vượt qua hay không đã."
Klein gật đầu, hỏi ngược lại:
"Maric ở đây sao?"
"Ngươi muốn thử thuyết phục hắn? Không, cái này chỉ có chọc giận hắn!" Caspars trầm giọng cảnh cáo, "Hắn ở ngay trong căn phòng đánh bài phía sau cậu."
Không, tôi không tính thuyết phục hắn, mà là phải tận lực rời xa hắn, miễn cho xác sống của hắn tạo phản. . . Klein sờ soạng còi đồng Azcot túi áo rồi nói:
"Ta rõ ràng."
Hắn lúc này rời khỏi quán Bar Brave, đến nơi đông dân cư nhất khu đông dạo qua một vòng rồi mới trở lại phố Minsk.
Mà bên trong phòng đánh bài, Maric có toàn bộ lợi thế của ván Stud poker, tin tưởng tràn đầy mở ra con bài chưa lật.
Hắn có 3 quân K, một đôi 9, xác sống đối diện với hắn bài đã lật lại là một đôi 6, một quân 8.
Đột nhiên, xác sống chủ động lật lên con bài chưa lật, một đôi 6!
Một ván này, bốn quân 6 thắng!
Maric sắc mặt tái nhợt sửng sờ ở nơi đó, chợt cảm giác ánh mắt toàn bộ xác sống xung quanh đều lạnh lẽo nhìn về phía mình.
Vài phút sau, hắn bước chân phập phù rời khỏi phòng đánh bài, suýt nữa té ngã ở cửa, mà nhóm cấp dưới thưòng lui tới vây quanh hắn ở trong phòng đều đã ngã xuống đất.
"Trước rạng sáng hôm nay, đừng cho ai đi vào." Maric nhìn Caspars đang ngạc nhiên, khàn khàn nói.
Hắn lấy ra khăn tay màu trắng, lau khóe miệng, mặt trên nhanh chóng nhiễm một tầng ánh sáng lam đậm nhiễm đỏ.
Sau khi được Caspars trả lời khẳng định thuyết phục, Maric tùy ý tìm cái ghế dựa ngồi xuống, lấy một ly bia Nam xứ Wales, ánh mắt đăm đăm mà uống, ngẩn ra hồi lâu.
. . .
Số 15 phố Minsk, Klein rửa mặt trở về phòng, kéo lại bức màn.
Chờ hơn mười phút, sau khi xác nhận xung quanh quả thật không có điểm sáng linh tính, hắn mới bắt đầu tự triệu hồi bản thân, tự mình đáp lại chính mình, mang lỗ tai màu đen lẫn hộp gỗ cùng nhau đưa vào mảng không gian thần bí phía trên sương mù xám.
Phía dưới ngôi sao đỏ thẩm hư ảo không chút nào lập lòe, Klein ngồi vào phía trên cùng của chiếc bàn dài xa xưa, mở ra hộp gỗ.
Lúc này đây, hắn không thấy xuất hiện thanh âm ảo nữa, cũng không sinh ra mê muội, sương mù xám khôn cùng vô ngần tựa như ngăn cách toàn bộ thanh âm bên ngoài.
Klein nhất thời nhẹ nhàng thở ra, đối với thử kế tiếp tin tưởng hơn không ít, có lòng tin về phương diện an toàn.
Ý niệm của hắn chợt động, che chắn thính lực bản thân, làm vài lần thực nghiệm để xác nhận hiệu quả.
Không tệ. . . Klein hài lòng gật đầu, đưa tay ra, nắm lên lỗ tai màu đen có dấu vết hư thối kia.
Xúc cảm lạnh lão mịn mang nhập não, hắn vẫn chưa nghe thấy thanh âm của tồn tại vĩ đại mà "Hắc xà" miêu tả.
"Bị hoàn toàn ngăn cách? Như vậy không được. . . Chỉ dựa vào sờ nắm mà sử dụng là không được. . ." Klein nghi hoặc tự nói, tự hỏi nên dùng biện pháp nào để kích phát hiệu quả.
Mấy chục giây sau, hắn lấy ra giấy bút, tính bắt chước quá trình trước đó nhìn trộm "Mặt Trời Vĩnh Hằng".
Lần đó mượn dùng là thần huyết, nhìn thẳng Mặt Trời Vĩnh Hằng, lần này dùng chỉ là vật phẩm di lưu của "Kẻ lắng nghe", khẳng định không có nguy hiểm như vậy. . . Klein chắc chắc viết xuống câu bói toán:
"Nguồn gốc của vật phẩm này."
Hắn hít vào một hơi, cầm lấy lỗ tai màu đen, dựa lưng về phía sau, thầm đọc câu bói toán.
Sau bảy lần, đôi mắt hắn chuyển sâu, tiến nhập giấc ngủ.
Mơ hồ, thoát phá, trong thế giới xam xám, Klein thấy một người nam giãy dụa ở trên đất, hắn quay cuồng, kêu thảm, mắt lồi đi ra, thân thể bành trướng thành khí cầu, vô số sợ lông trở nên vừa đen vừa dài.
Ngay sau đó, một thanh âm tà ác tới cực điểm dơ bẩn tới cực điểm truyền vào lỗ tai Klein, nháy mắt làm cho hắn tỉnh giấc.
Khác với những lời vô nghĩa cùng rú rít xuất hiện trước khi tiến vào không gian thần bí phía trên sương mù xám, thanh âm này vừa có tính xuyên thấu, vừa có tính mục đích, vừa có tính chủ động!
Klein phong tỏa tai, ngăn cách những thứ đến tiếp sau, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn thanh âm vừa rồi.
Hắn thấy mạch máu cùng gân xanh của mình lồi ra, tựa như biến thành rắn độc mấp máy, thô to.
Phành!
Mạch máu của hắn nổ tung, gân xanh thoát ly thân thể, lan tràn ra bên ngoài thành từng sợi xúc tu trắng mịn, tràn ngập hoa văn tà ác, lắc lư rất nhỏ trong sương mù xám, làm cho cung điện như là nơi ở của Người khổng lồ xuất hiện một chút dấu hiệu ăn mòn.
Khác với lần Mặt Trời Vĩnh Hằng, Klein còn sót lại lý trí, không quay cuồng đầy đất, hắn nắm chặt tay vịn, đau khổ nhẫn nại.
Qua vài giây, sương mù xám từ rung động khôi phục bình tĩnh, thanh âm tà ác quanh quẩn trong đầu Klein hoàn toàn bình ổn xuống.
Từng sợi "xúc tu" đã hạ xuống, vết thương của hắn bắt đầu cấp tốc khép lại.
"Giao tiếp cùng thần linh, thật sự là một chuyện nguy hiểm, mặc kệ dùng loại phương thức nào. . . May mà lần này không có trực diện với tạo vật chủ chân thật, bằng không điên cuồng cùng không khống chế được cho dù chỉ còn sót lại một chút, cũng sẽ ảnh hưởng đến thân thể ở thế giới hiện thực. . ." Klein suy yếu dựa vào ghế dựa sau lưng, không tiếng động tự giễu.
Quá trình như vậy cơ bản ở trong hắn đoán trước, chỉnh thể vẫn không vượt qua hắn khống chế.
Duy nhất làm cho hắn cảm giác ngoài ý muốn là, "Tạo vật chủ chân thật" tựa như mạnh hơn một ít so với "Mặt Trời Vĩnh Hằng". . .
Ngay tại thời điểm suy nghĩ của Klein sắp phát tán, hắn thấy lỗ tai màu đen trong bàn tay đột nhiên sụp đổ, biến thành một điểm sáng thật nhỏ, lập lòe màu đen.
Trở về đặc tính phi phàm thuần túy? Klein trong nghi hoặc, dư quang khóe mắt đưa đến từng sợi xúc tu có hoa văn tà ác còn đang run rẩy ở trên đất, đó là điên cuồng cùng không khống chế được bóc ra từ trên ngưhắn ời.
Xúc tu này dần dần trong suốt, sắp biến mất.
Klein đột nhiên linh quang chợt lóe, mang điểm sáng màu đen nho nhỏ trong bàn tay đưa về phía những sợi xúc tu trắng mịn kia.
Hắc khí hư ảo bốc lên, hóa thành một mảng bầu trời không ngừng có tia chớp xẹt qua, bối cảnh lại là u ám nồng đậm tới cực điểm.
Tất cả cái này nhanh chóng biến khỏi mắt Klein, trên đất xuất hiện một khối có chứa nhiều phù hiệu tượng trưng, dấu hiệu ma pháp, hoa văn tà dị cùng những phù chú màu đen vặn vẹo.
Klein cúi người nhặt lên, chỉ cảm thấy bên trong tựa như phong ấn kẻ nào đó đang không ngừng điên cuồng rú rít.
Hắn mượn dùng kỹ xảo bói toán, từ trong gợi ý miễn cưỡng giải đọc ra tác dụng của phù chú này, đó là để cho đối thủ lắng nghe thấy tiếng rú rít đáng sợ, cảm nhiễm điên cuồng, về phần cuối cùng sẽ xuất hiện kết quả gì, thì phải xem năng lực chống đỡ của mục tiêu ở phương diện này, mạnh mà nói, có lẽ sẽ thu được ưu việt, trả giá là trở thành tín đồ thành kính của "Tạo vật chủ chân thật", yếu mà nói, sụp đổ tại chỗ, kêu thảm mà tử vong.
"Gọi là, Lời ô uế đi. . ." Klein nói nhỏ một câu, thiết trí chú văn mở ra.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
5293 chương
462 chương
963 chương
60 chương
992 chương
501 chương
1274 chương