Quởn qua quởn lại giữa vô vàn thế giới
Chương 57 : Sa tặc
**1**.
Ta lo lắng hai người bọn họ sẽ chặt đứt chân ta như đã nói.
Thế nhưng thật may làm sao.
Bọn họ không chặt chân ta.
Bọn họ chỉ dựng ta nằm úp mặt xuống cát, kéo lê lết cả đoạn đường.
Dung nhan ta vốn dĩ trác tuyệt.
Bây giờ thì không còn gì nữa cả ~
Chết tiệt, lậm nặng quá rồi!
**2**.
Nói như vậy chứ hai tên cướp này tốt lắm.
Bọn chúng thật ra chỉ kéo ta đến chỗ lạc đà, sau đó xem ta như miếng hàng mà chất lên.
Sau đó mang về nhà.
**3**.
"Aaaa!" Ta đau đớn khóc thét. Hai hốc mắt cũng chảy lệ. Cái mông đau rát không nhịn được mà chổng lên mấy cái.
"Công tử à ~ Cái mông này của ngươi thật nhạy cảm nha~ Nhưng ngươi phải cố chịu một chút. Sa nhi sẽ rút ra nhanh thật nhanh thôi."
Mẹ nó, nãy giờ đã bao nhiêu lần rồi, lần nào y cũng nói sẽ nhanh thôi, sẽ không đau nữa.
Nhưng lần nào lần đó đều đau đến thấu cả tâm can.
Mặt ta nóng bừng lên vì đau, nức nở nói: "Tiểu đệ đệ...coi như ta van ngươi có được không? Chúng ta nghỉ một chút, một chút thôi. Ta thật sự bị ngươi làm cho đau sắp không chịu nổi rồi."
Cái tên ẻo lả kia liền chu chu môi, làm điệu bộ đắn đo rồi ỏng ẹo nói: "Đúng là nãy giờ cũng hơi quá mức. Nếu công tử muốn, Sa nhi có thể từ từ thong thả, thêm một lần nữa thì mình nghỉ thế nào ~"
Ta rớt cả nước mắt, nếu không phải bây giờ tay chân đều đau đớn không thôi, ta nhất định là quỳ sát xuống đất lạy tạ y mấy cái.
"Không được!!" Tên da ngâm mất nết ngồi bên cạnh tự nhiên lại quát lớn.
Gã cởi áo, vứt sang một bên rồi nói: "Yên Sa, ngươi đừng có mà ở đó mà lề mề câu giờ. Ngươi làm gì làm nhanh lên. Sau đó còn quay sang giúp ta. Sau đó ta với tên kia còn phải tiếp tục bồi nhau nữa!"
Trong phòng rất nóng, tên ẻo lả lấy một tay chấm chấm mồ hồi trên tấm lưng trần trụi nhuộm đầy những vết đỏ đỏ tím tím của ta. Sau đó xoa xoa mấy cái: "Công tử à~ ngươi cũng nghe nghĩa huynh ta nói rồi đó nha~ Bây giờ ta đành phải tăng tốc một chút"
Ta nghe bọn họ nói như vậy, hai tay siết chặt chăn mền bên dưới, nước mắt nước mũi đều chảy ra đầm đề.
**4**.
Cái mông của ta tê rần, bây giờ toàn thân đều không còn cảm giác gì nữa.
"Ồ, lần này hơi sâu, sẽ hơi đau một tí. Công tử, ngươi chịu khó nha~"
Biết sâu thì làm ơn rút ra nhanh giùm một chút. Còn ở đó mà ngắm nghía trầm trồ!
Quả nhiên cái mông bất chợt nhói lên một cái.
Tên ẻo lả cầm cây ngân châm trên tay, đong đưa ve vẩy trước mặt.
"Công tử, đây là cây cuối cùng rồi ~ Ngươi không cần phải chịu nỗi đau thân xác nữa nha~"
Tên da ngâm lúc này cũng lập tức lên tiếng: "Nếu xong rồi, thì cầm kiếm lên. Ta với Yên Sa làm xong việc, ta với ngươi lập tức phân thắng bại!"
Ta nước mắt dâng trào, trong lòng oán hận.
Đại ca à, người làm gì mà gấp rút như vậy. Ngươi cho ta nghỉ ngơi một chút thì ngươi chết à?
Với lại ngươi với Sa đệ đệ tính làm gì nhau vậy hả? Có thể khiêng ta ra ngoài rồi hãy làm được không?
**5**.
Cùng lúc này Yên Sa nhặt cánh tay đã bị cắt đứt của tên da ngâm lên, đặt vào vết cắt cụt.
Y lẩm bẩm trong miệng gì đó. Cát dưới chân lập tức bay lên, đắp vào miệng vết thương nối lại cánh tay đã đứt.
Toàn vẹn như chưa có gì xảy ra.
Ta trợn lớn hai mắt, không tin được.
Đây là...
"Sa thuật...." Ta thì thầm.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
25 chương
70 chương
78 chương
154 chương
16 chương
5 chương
43 chương