Quởn qua quởn lại giữa vô vàn thế giới
Chương 109 : Đồ ma sư
**1**.
Đám nữ quỷ tổ ong do oán niệm của phế quý phi sinh ra đông cực kỳ!
Lâm Yên sư huynh dành ra hai năm để giết bọn chúng mà vẫn chưa giết sạch.
Có vẻ như ngày nào oan hồn phế quý phi còn chưa nguôi ngoai, lũ nữ quỷ kia còn tiếp tục sinh sôi nẩy nở.
Lời nguyền hai mươi năm còn lâu mới tha cho hoàng tộc Kim Lan. Không chừng đợi thêm một thời gian còn truyền sang cả những người vô tội khác.
Ta cùng Lâm Yên sư huynh vì vậy mà quyết định lưu lại hoàng cung.
Nói gì thì nói, hai Đồ Ma Sư bọn ta hợp tác với nhau, nhất định giải quyết được bà quý phi kia!
**2**.
Nói thì dễ lắm!
Làm mới khó!
Tình hình là ta vì không muốn kích động cơn ghen của Lâm Yên sư huynh nên phải chủ động xa lánh Kim Lan đế.
Mà ta càng xa lánh, Kim Lan đế càng thể hiện sự thèm thuồng thấy rõ.
Suốt ngày bám dính theo ta tìm cơ hội chạm chạm sờ sờ.
Lâm Yên sư huynh, hiện tại vẫn đang bị cấm túc do vụ đập phá bảo vật ngự ban, không biết làm thế nào nghe ngóng được tin tức Kim Lan đế thường xuyên hướng ta nắm tay nắm chân, sờ môi sờ mông, hôn hôn hít hít.
Nếu không phải do ta âm thầm bảo hộ, sợ rằng Kim Lan hoàng đế chưa kịp chết dưới móng vuốt của nữ quỷ, thì đã thây xác không toàn dưới linh kiếm sư huynh!
**3**.
Kim Lan đế đối ta càng lúc càng không chừng mực, xem ra là rất muốn ta thị tẩm rồi.
Ta cuối cùng chịu không nổi, đến đêm liền lẻn qua phòng ngủ của Lâm Yên sư huynh.
Mượn cây tiêu của huynh ấy thổi một chút.
Lâm Yên sư huynh rất nhiệt tình.
Vừa nghe ta nói xong.
Liền lập tức cởi đai quần.
**4**.
Ta nói không phải cây tiêu này mà là cây tiêu kia kìa.
Cái cây tiêu có khả năng điều khiển tâm trí của người khác đó.
**5**.
Lâm Yên sư huynh rành âm thuật - có thể dùng tiếng tiêu để điều khiển tâm trí con người.
Vào cái đêm Kim Lan hoàng đế muốn ta thị tẩm, sau khi giết chết nữ quỷ, Lâm Yên sư huynh chỉ cần thổi ra vài ba nốt nhạc, đã khiến hắn quên mất chuyện mình từng lẻn đến phòng ta.
Cũng nhờ vậy mà hai năm nay sư huynh mới có thể khiến Kim Lan hoàng đế tin rằng hắn và y đã nhiều đêm mặn nồng.
Mặc dù thực tế toàn là huynh ấy ngủ trên giường, hắn ngủ dưới đất.
Ta muốn học theo cách đấy để giữ thân mình.
Thế là một đêm nọ, Kim Lan hoàng đế lại lẻn vào phòng ta, muốn ta thị tẩm.
Ta liền rút cây tiêu ra thổi.
Sáng ngày hôm sau Kim Lan đế liền bày ra vẻ mặt thỏa mãn, đối với ta rất mực quan tâm cưng chiều.
Hỏi ta có đau lưng không.
Ta nói đau!
Đau lắm!
Cũng tại ta hiền lành.
Đêm qua nhường hắn ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.
Nên bây giờ lưng ta rất đau.
**6**.
Những ngày kế tiếp đám nam sủng trong cung bu ta như kiến bu đường.
Ra sức nịnh nọt.
Bọn họ nói ta thật lợi hại, như vậy mà lại giành được vị trí của Lâm Uyên công tử.
Cái tên Lâm Uyên cao ngạo kia cuối cùng cũng bị kéo xuống từ đài cao.
Thật là đáng đời!!
**7**.
Cơ mà ta với hoàng thượng không "mặn nồng" được mấy ngày.
Ta cũng là nam nhân nên hiểu lòng nam nhân, vừa "chinh phục" được ta xong, Kim Lan đế liền cả thèm chóng chán.
Một thời gian sau không đến tìm ta nữa.
Đúng là may phước!
Âm thuật ta không quá xuất sắc, mỗi đêm đều hao phí không biết bao nhiêu linh lực cho chuyện này.
Chưa kể ta ngán ngủ dưới đất lắm rồi!
Về phần Kim Lan đế, sau khi dạo một vòng hậu cung, hắn lại nhung nhớ dung nhan của Lâm Uyên công tử.
Lệnh cấm túc của sư huynh bị tháo bỏ.
Ta liền phải lén lút đem cây tiêu trả về cho huynh ấy.
**8**.
Đám nam sủng kia lại bu ta như ruồi bu phân.
Móc mỉa ta chẳng vinh quang được mấy ngày.
Lấy cái dáng vẻ tầm thường kia mà đi so với Lâm Uyên công tử tuyệt sắc thiên hương.
Mà bọn người này, tính ra mấy hôm trước con hả hê khi thấy sư huynh của ta "rớt đài."
Nhân sinh phức tạp.
Thôi bỏ đi.
**9**.
Lại nói về phế quý phi kia.
Cả tháng nay ta cùng sư huynh, buổi sáng thì đối phó dàn nam sủng cùng Kim Lan đế. Buổi tối thì tìm kiếm xem oan hồn phế quý phi đang núp ở nơi nào.
Đã tìm hết cái hoàng cung này.
Mà tìm không thấy.
Cuối cùng chỉ còn chừa lại một nơi.
Đó là lãnh cung.
**10**.
Năm xưa phế quý phi hãm hại thai nhi trong bụng hoàng hậu nên bị đày vào lãnh cung, cuối cùng chết tức tưởi tại nơi đấy.
Ta và sư huynh làm sao không nghĩ tới khả năng nàng vẫn đang trốn trong lãnh cung.
Thế nhưng.
Lãnh cung là nơi cấm địa, cách xa tẩm cung của các phi tần, nam sủng khác.
Hơn nữa còn được canh gác vô cùng cẩn mật.
Hai người bọn ta đã cố tiếp cận nơi đó mấy lần, lần nào cũng không lẻn vào được, đã vậy còn xém bị phát hiện.
Nhưng bây giờ mấy nơi khác tìm hết rồi, còn mỗi lãnh cung, phải cố tìm cách thôi chứ biết sao bây giờ.
**11**.
Ta với Lâm Yên sư huynh ngồi lại với nhau.
Viết xuống một kế hoạch.
**12**.
Những ngày kế tiếp, ta tháo xuống nhân bì diện cụ.
Trang điểm lộng lẫy.
Ăn mặc đẹp đẽ.
Đi mê hoặc quân vương.
Cả hậu cung chấn động trước nhan sắc thật sự của ta.
Người người xôn xao bàn tán.
Tiếng lành đồn xa vạn dặm.
Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là Kim Lan đế rất nhanh lại để ý ta.
Còn Lâm Uyên công tử một lần nữa bị ghẻ lạnh.
**13**.
Cả hoàng cung đều xúm lại nịnh nọt ta.
Lễ vật cũng lũ lượt kéo tới.
Mỗi lần mời tiệc trà, điện của ta lúc nào cũng đông ghẹt.
Còn điện của Lâm Uyên công tử thì càng ngày càng quạnh hiu.
Một ngày nọ, ta đang cùng các nam sủng khác tụ hợp nói chuyện phiếm.
Thì Lâm Uyên công tử xuất hiện.
**14**.
Trong đám nam sủng của hoàng đế, có một người gọi là Chu Sa.
Lúc ta mới được sủng ái, hắn là người móc mỉa ta nhiều nhất.
Lúc Lâm Uyên bị cấm túc, hắn lại là người đầu tiên bám đuôi ta.
Sau đó Lâm Uyên phục sủng, ta thất sủng, hắn lại chạy sang bên kia nịnh nọt.
Bây giờ ta thịnh sủng, Lâm Uyên thất thế, hắn liền tìm ta uống trà nói chuyện phiếm.
Ta nói thật, ta sống qua mấy ngàn năm.
Lần đầu tiên thấy được một kẻ đạt được trình độ lật lọng cao siêu thế này.
**15**.
Chu Sa nhìn thấy Lâm Uyên công tử bước vào, liền buông lời nhạo báng.
Nói xuân đi đông đến là chuyện bình thường, khuyên Lâm Uyên công tử đừng có buồn.
Lâm Uyên công tử không có buồn, còn bày ra dáng vẻ thiện chí, trước mặt mọi người tặng cho ta mấy khối điểm tâm vô cùng tinh xảo.
Chu Sa dùng giọng dèm pha ghé tai nói với ta. Mấy ngày trước thấy ta và Kim Lan đế thân mật, Lâm Uyên còn bày ra bộ dạng ghen tị hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ khác. Bây giờ lại ở đây diễn một màn kịch huynh huynh đệ đệ hay như vậy. Không biết là có ý đồ gì.
Ta nói Chu Sa nghĩ nhiều rồi, mấy ngày nay Lâm Uyên công tử đều đối ta hòa nhã như vậy
Chắc là y suy nghĩ thông suốt rồi mà thôi.
**16**.
Ta ngồi trước mặt Kim Lan đế ăn điểm tâm mà Lâm Uyên công tử tặng cho.
Còn có lòng nhấn mạnh điểm tâm này là lòng thành của Lâm Uyên công tử tặng ta, ta phải tự mình ăn hết, không chia cho ai.
Cười cười nói nói.
Sau đó ta gập người, ngã khụy ra đất.
**17**.
Ta nằm trên giường
Bày ra bộ dạng yếu đuối đáng thương.
Thái y chẩn đoán ta bị trúng độc.
Cực độc chết người.
May là phát hiện kịp thời.
Mà chất độc trong người ta...
...bắt nguồn từ mấy khối điểm tâm trên bàn.
**18**.
Kim Lan đế cho ngươi lôi Lâm Uyên công tử tới.
Lâm Uyên thừa nhận tất cả.
Y bày ra bộ dạng ấm ức.
Mắng ta đê tiện.
Mắng hoàng đế bạc tình.
Mắng luôn cả dàn nam sủng gió chiều nào theo chiều nấy.
Kim Lan đế tức giận liền cho người đánh chết Lâm Uyên.
Ta ngượng dậy, dùng ánh mắt thiện lương mà cầu xin Kim Lan đế đừng lấy mạng Lâm Uyên công tử.
Đày y vào lãnh cung là được rồi.
**19**.
Trong lúc Lâm Yên sư huynh bị người lôi đi.
Y âm thầm hướng ta nhướng mày.
Ta lén lút nhìn y nháy mắt.
**20**.
Phải nói để dùng chiêu này, ta buộc phải lấy lòng Kim Lan hoàng đế.
Lâm Yên sư huynh mỗi ngày đều ăn giấm thay cơm.
Nhưng nhìn cảnh tượng người khác nắm áo lôi y trên mặt đất, tàn bạo vô tình ném y vào lãnh cung.
Ta cảm thấy công sức của bọn ta được đền bù xứng đáng!
_____________________
**Lời tác giả**: khi bạn thích viết cung đấu nhưng cha mẹ lại bắt viết linh dị
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
25 chương
70 chương
78 chương
154 chương
16 chương
5 chương
43 chương