**1**. Tôi nghe theo lời khuyên của cha tôi trở về thôn Âm Dương. Cha tôi nói Chu Hàn trở thành một con ma xấu xí như vậy, một phần là do tôi. Hắn vốn dĩ là một anh hồn có nhà có cửa, được hưởng nhang khói đàng hoài, lại được cha mẹ hắn làm phép giúp hấp thụ linh khí đất trời, là một linh hồn no ấm đến mức nào. Vậy mà từ ngày bỏ nhà theo tôi, hắn xa rời hương khói, nhiều tháng liền không được ăn no. Thân là hồn ma no ấm, nay lại sống không khác gì phường cô hồn lang thang. Chưa kể, hắn vốn dĩ bám theo tôi là vì chấp niệm duyên nợ kiếp trước. Nhưng bởi vì chúng tôi chưa kết hôn, hắn mỗi đêm chỉ có thể sờ soạng hôn hít bên ngoài, thấy được mà không ăn được. Oán khí tích tụ. Hỏi làm sao mà không hốc hác gầy mòn. **2**. Tôi nghe xong thì bảo mọi người kêu cái tên cô hồn xấu xí đó đừng đi theo tôi nữa! Ở lại cái thôn chết tiệt này mà làm hồn ma no ấm của hắn đi! Cha tôi liền nói không được! Hắn với tôi có duyên nợ tích tụ nhiều kiếp, lại có hôn ước từ nhỏ. Trên thế gian này, không có gì khiến người ta đeo bám dai dẳng bằng chuyện đòi nợ, nhất là đòi nợ tình. Dù cho lần trước tôi không về thôn. Đến ngày đến giờ hắn cũng sẽ đi tìm tôi. Bây giờ oán khí còn nhẹ nên hắn hù dọa khiến tôi ăn ngủ không yên. Nhưng nếu tôi nhất quyết không trả nợ cho hắn, càng về sau những chuyện hắn làm ra sẽ càng quá đáng hơn.Thậm chí không chừng còn hại tôi mất mạng. Tôi lúc này đâu dám không tin, nghĩ đến dáng vẻ đáng sợ của Chu Hàn, trong lòng liền kinh hãi, khóc lóc hỏi phải làm thế nào!!! Cha tôi nói nếu tôi muốn giữ mạng, nhất định phải trả nợ cho hắn. **3**. Minh hôn là tập tục để người sống kết hôn với người chết. Tôi trong lúc thần hồn nát thần tính lại đi đồng ý làm cái loại chuyện này. Cha tôi với vợ chồng bác Chu hóa ra đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi. Tôi chỉ việc thay giá y ngồi vào kiệu thôi. Tân lang của tôi, chính là hũ tro cốt trên bàn thờ. Tôi lặng lẽ nhìn người ta dùng lụa đỏ cột lên hũ tro cốt. Rồi lại nhìn người ta đặt hũ tro cốt trên lưng ngựa đi phía trước kiệu. Bái đường với hũ tro cốt xong, tôi với nó liền bị ném vào một phòng. Rượu giao bôi một ly tôi uống, một ly rải xuống sàn. Người lớn có nói trước, trong rượu có bỏ thuốc giúp tôi bớt căng thẳng. Rồi hũ tro cốt này làm được gì cho tôi căng thẳng? Trong lúc say thuốc, tôi khinh mạn nghĩ như vậy. **4**. Đèn trong phòng tắt. Tôi nhìn thấy bóng đen đè trên người mình. Thân hình hắn to cao. Cử chỉ nhẹ nhàng. Tay chân ấm áp. Tôi căng thẳng. Nguyên một đêm đều căng thẳng **5**. Tôi mang hũ tro cốt cùng di ảnh của Chu Hàn về thành phố. Người lớn nói bây giờ tôi là vợ hắn, phải gánh trách nhiệm nhang khói cho hắn, lại phải mỗi ngày làm phép giúp hắn hấp thụ linh khí đất trời. Dù sao cũng chỉ là mỗi ngày thắp một nén nhang, đốt mấy là bùa, tôi cũng không phiền. Được cái hắn không đột nhiên xuất hiện hù tôi nữa. Nói chính xác hơn thì từ đêm tân hôn đến giờ tôi vẫn không thấy cái tên hôn mà nham nhở xấu xí đó đâu. Đúng là may phước. **6**. Thế nhưng niềm vui của tôi không kéo dài được lâu. Thì Chu Hàn lại trở về. Cái tên hồn ma mặt mày kinh dị đáng sợ đó trở về hù tôi. Hắn lại phải chọn ngay lúc một giờ sáng mà hiện hình mới chịu. Lúc đó tôi đang ngủ. Thì cảm nhận được có cánh tay đặt lên người mình. Một giọng nói trầm thỏ thẻ vang bên tai. "Vợ à...anh muốn..." Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với tôi sau chừng đó thời gian. Tôi lúc đó hoảng quá, không biết làm gì, liền huơ tay mở đèn ngủ nhìn đường bỏ chạy. Thì ngay lúc này, tôi nhìn thấy ở trên giường... Một thân hình cao to rắn chắc, hai ba bốn năm sáu bảy tám múi cơ bụng sắc nét rõ ràng. Nửa thân dưới trần trụi chỉ có một lớp chăn mỏng đắp ngang nơi kín đáo, hai bắp chân săn chắc ngang dọc từng đường gân, vừa nhìn đã muốn cắn cho một cái. Bên cạnh đó là một khuôn mặt góc cạnh sắc bén, ngũ quan tinh xảo. Y hệt như ảnh thờ. **7**. Tôi tò mò. Lấy tay sờ sờ vài cái. Vừa cứng lại vừa nóng. Kiểu này thì có khác gì người sống đâu. Ta nói anh hồn no ấm so với cô hồn vất vưởng nó phải khác. So với trai đẹp góc hẻm tôi nhặt về hôm bữa, trai này còn đẹp hơn. Dù gì cũng dặm hỏi bái đường đàng hoàng rồi. Chắc không bị đánh giá đâu. **8**. Tôi không ngờ lời bà Chu nói lại thành sự thật. Gả cho Chu Hàn, hắn thật sự chăm sóc cung phụng tôi đến tận trời. Mặc dù những chuyện nấu nướng dọn dẹp hồn ma như hắn không làm được. Nhưng về khía cạnh tâm linh thì tôi như lên mây. Ví dụ như hôm bữa đi ngoài đường nhặt được tiền. Hay hôm nọ tôi ngủ quên đi làm trễ, lúc đến nơi thì hệ thống điện trong công ty có vấn đề, khiến toàn công ty được nghỉ nguyên ngày. Hay hôm nọ tôi đang thèm ăn gà rán, còn chưa kịp làm gì thì có người bấm chuông, ra mở cửa thì thấy gà đặt dưới chân, xem ra là giao nhầm địa chỉ. Hay như hôm kia nữa tôi đi chơi đêm khuya, bị biến thái bám đuôi, ai dè tên biến thái vừa chạm vào người tôi, lại vấp phải hòn đá té lăn quay xuống dốc. Chưa kể từ khi tôi có con mắt âm dương, không ít hồn ma biết tôi nhìn thấy họ liền mở miệng chọc ghẹo làm phiền tôi. Nhưng bây giờ tôi đi ra ngoài đường, du hồn tứ phượng liền tự giác đứng xê ra hai bên nhường đường. Ta nói tôi sống trên cõi đời này hai mươi bảy năm. Lần đầu tiên hiểu được cảm giác được trai đẹp phù hộ độ trì.