Quởn qua quởn lại giữa vô vàn thế giới
Chương 103 : Abo
**1**.
Tiểu thiếu gia nhất quyết không chịu gả cho anh hai tôi.
Ngày đầu tiên anh hai tôi qua nhà tiểu thiếu gia, thất bại thảm hại.
Thế nhưng tính cách anh hai tôi vô cùng ngoan cố. Làm được thì làm, không làm được thì càng phải làm.
Bởi vậy trong hai tháng kế tiếp, anh hai thường xuyên qua nhà bên đó thuyết phục tiểu thiếu gia.
Ban đầu cả gia đình còn đi theo ủng hộ. Nhưng ban đầu là chị gái, kế tiếp là anh cả, rồi cả cha mẹ tôi cũng rút dần dần.
Cuối cùng chỉ còn mỗi tôi đi theo.
**2**.
Tôi thật ra cũng không rảnh rỗi.
Còn bốn tháng nữa là tôi phải thi đại học rồi.
Giải bóng rổ quốc gia thì diễn ra tuần tới.
Tôi thật sự thật sự rất bận.
Thế nhưng anh hai đã mở miệng bảo tôi đi theo.
Chủ yếu là để đẹp đội hình, đông dân số.
Nên tôi mang theo bài tập ngồi lên xe.
Đi cùng anh ấy.
**3**.
Anh hai tôi đang ầm ĩ cùng tiểu thiếu gia bên trong nhà.
Tôi ngồi ở ngoài sân giải bài tập.
Một hồi sau anh hai tôi tức giận đi một mạch từ trong nhà ra ngoài cổng.
Tiếng la hét mắng chửi của tiểu thiếu gia vẫn còn âm ĩ.
Anh hai tôi đi vào xe, đóng sầm cửa lại, đập tay lên vô lăng mấy cái.
Sau đó đạp ga, chiếc xe ngùn ngụt nhả khói.
"Anh hai...đừng quên..."
Chiếc xe lập tức lao ra xa lộ, không hề ngoái lại.
"...em"
Tôi ngơ ngác nhìn theo.
**4**.
Tôi im lặng một hồi.
Anh hai đi mà quên mang tôi theo rồi.
Bây giờ làm sao về đây?
Gần đây có trạm xe điện ngầm.
Nhưng mà anh hai kêu tôi đi gấp quá, tôi không mang theo tiền.
Điện thoại cũng để ở nhà rồi.
Phải làm gì đây nhỉ?
Bài tập còn nhiều.
Thôi làm tiếp.
**5**.
"Em sao lại ở đây?"
Thiếu soái từ trong biệt thự bước ra.
Anh ấy cùng tiểu thiếu gia là bạn thuở bé. Mặc dù hôn ước không thành, nhưng quan hệ giữa anh ấy và tiểu thiếu gia thật ra không tồi.
Mỗi lần anh hai tôi qua, tiểu thiếu gia đòi tự tử, cha mẹ tiểu thiếu gia toàn mời thiếu soái qua làm dịu tình hình.
Mà tôi lại thường xuyên cùng anh hai tôi qua đây.
Dạo gần đây tôi và thiếu soái gặp nhau cũng nhiều.
Thiếu soái hỏi tôi sao không về cũng anh hai.
Tôi kể cho anh ta sự tình.
Anh ta nói để anh ta đưa tôi về.
Tôi vừa định nói cảm ơn.
Thì cùng lúc này.
Bụng tôi reo lên một tiếng.
**6**.
Sáng nay tôi vừa ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn sáng, thì anh hai tôi vỗ vai tôi bắt tôi cùng đi với anh ấy.
Tôi nói để tôi ăn xong sẽ đi.
Anh ấy nói đi sớm về sớm, trên đường về sẽ mời tôi ăn một bữa thịnh soạn.
Sau đó thì anh hai tôi bỏ về một mình.
Còn người mời tôi ăn cơm.
Lại là thiếu soái.
**7**.
Anh ấy nói hôm nay định nấu cà ri, nếu tôi không chê thì có thể qua dùng cơm với anh ấy.
Tôi đói bụng.
Nên tôi đồng ý.
Thiếu soái sống một mình trong một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ vô cùng ấm cúng.
Sau khi vào trong, thì anh ấy bảo anh ấy xuống bếp nấu cà ri, chờ một chút sẽ có thôi.
Thế là tôi chờ.
**8**.
Tôi ngồi chờ một hồi cảm thấy không thoải mái.
Trước giờ tôi quen làm việc giúp người khác rồi.
Tự nhiên có người không phải mẹ phục vụ mình, cảm thấy không quen.
Nên tôi đi xuống bếp đòi giúp.
**9**.
Thiếu soái nghe tôi nói vậy cũng không từ chối.
Anh ấy nói vậy tôi chuẩn bị rau củ đi.
Thế là tôi chuẩn bị rau củ.
Không hiểu tại sao thiếu soái lại nhìn đống rau củ tôi chuẩn bị với ánh mắt ngạc nhiên như thế.
Tôi nói có phải tôi làm nhanh quá không.
Thiếu soái cười: "Không chỉ vậy mà còn rất gọn gàng, miếng cắt cũng đều đặn đẹp mắt."
Tôi cảm ơn.
**10**.
Sau khi thiếu soái nấu cà ri xong, liền bảo tôi nếm thử.
Tôi liền múc ra chén, đưa lên miệng.
"Mùi vị thế nào?"
Anh ấy mỉm cười nhìn tôi. Anh mắt không hiểu sao tràn ngập trông đợi cùng tự hào.
Có vẻ như muốn tôi khen anh ấy.
Nhưng mà tôi khen không được.
Cà ri ngon lắm, nhưng còn thiếu...
Thiếu gì nhỉ?
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh gian bếp.
Tùy tiện với tay lấy vài món gia vị, thêm thắt chỉnh sửa đôi phần.
Sau đó tôi lại nếm thử.
Lúc này, tôi mới có thể quay sang chỗ thiếu soái, thoải mái thành thật mà nói.
"Anh nấu cà ri ngon lắm."
Thiếu soái không hiểu sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Anh ta liền múc ra chén, nhấp môi.
Sau đó lại nhấp môi.
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt kinh hoàng cùng ngỡ ngàng.
Rồi lại nhấp môi.
**11**.
"Em và anh hai thật giống nhau, khả năng nấu ăn đều xuất chúng như nhau."
Thiếu soái vừa múc thêm một dĩa lớn vừa nói.
Tôi nhìn nồi cà ri to lớn lúc bấy giờ đã sắp cạn.
Mọi người trong nhà ăn quen vị rồi, tôi nấu ra thì họ ăn thôi.
Lâu lắm rồi mới có người khen tôi nấu ngon.
Tôi cảm thấy xấu hổ.
**12**.
Tôi ăn xong thiếu soái vẫn còn ăn.
Tôi hỏi anh ấy có thấy phiền khi tôi lấy bài tập ra giải không.
Anh ấy bảo tôi cứ tự nhiên.
Tôi liền lấy bài tập ra giải.
Tôi gặp phải một bài toán khó, nghĩ một hồi lâu mới ra.
Vừa giải xong, thiếu soái liền nói.
"Bài đó em nên giải theo cách này."
**13**.
Cách của thiếu soái gọn gẽ hơn cách của tôi.
Hóa ra anh ta cũng từng đi thì toán quốc tế.
Trong nhà tôi, các anh chị gái hồi đi học, thi giải này nọ cũng nhiều lắm.
Nhưng toàn là thân ai nấy thi thôi.
Tôi đi học, trước giờ chưa từng được ai chỉ bài, truyền thụ kinh nghiệm cho.
Bởi vì vậy, sau khi thiếu soái ăn xong, thay vì lập tức nhờ anh ta đưa tôi về.
Tôi lại nhờ anh ta cùng tôi giải bài tập.
**14**.
Thiếu soái ngồi bên cạnh giảng bài cho tôi.
Dáng vẻ nghiêm túc của anh ta khác xa vẻ hiền hòa bình thường.
Thiếu soái thật sự là một người rất đẹp trai.
Cùng lúc này tự nhiên tôi ngừi được một mùi thơm the lạnh thoang thoảng trong không khí.
Tôi hỏi thiếu soái trong nhà anh ấy có đốt tinh dầu bạc hà sao?
Anh ấy nói đâu có.
Tôi nghĩ một hồi mới chợt nhận ra đó là pheromone của thiếu soái.
Trước giờ tôi chưa từng để ý đến pheromone của người khác, Omega hay Alpha đều vậy.
Vậy mà bây giờ lại vô thức đi ngửi pheromone của một Alpha khác.
**15**.
Bài tập của tôi thật sự rất nhiều.
Vốn dĩ tôi nghĩ phải giải mấy ngày mới hết.
Thế nhưng nhờ thiếu soái.
Tôi chỉ cần thức đến một giờ sáng liền giải xong.
Trời quá khuya, tôi đành ngủ lại nhà của thiếu soái.
Trước khi vào phòng, anh ta hỏi tôi dùng nước hoa hiệu gì vậy.
Mùi chanh sả rất ấm, anh ta thích lắm.
Tôi nói tôi mua tùy tiện nên không nhớ.
Sau đó liền vào phòng ngủ.
**16**.
Tôi không có dùng nước hoa.
Các Omega trong trường từng nói, pheromone của tôi có mùi chanh sả.
Tôi trước giờ chưa từng nói dối.
Hôm nay lại tự nhiên nói dối.
Bởi vậy nên tôi mới cảm thấy xấu hổ như vậy trong lòng.
**17**.
Thiếu soái đưa tôi về nhà.
Thấy tôi bước vào, cả nhà liền hỏi, mới sáng sớm mà tôi đã đi đâu, cuối tuần sao không ngủ tiếp trên giường.
Tôi nói nguyên ngày hôm qua tôi vốn không có ở nhà.
Sắc mặt mọi người, nhất là anh hai tôi, vô cùng ngạc nhiên bỡ ngỡ.
18.
Tôi đi thi đấu.
Đội của tôi giành được cúp vô địch.
Lúc giải đấu kết thúc, tôi mới biết thiếu soái cũng có đến xem.
Anh ấy chúc mừng tôi.
Sau đó lại khen nước hoa chanh sả tôi dùng thật tốt, vận động mạnh như vậy mà còn lưu hương.
Sự thật là tôi vẫn không dùng nước hoa. Lúc này tôi vừa thi đấu xong, cả người đều tỏa nhiệt, ướt đẫm mồ hôi nên...
...pheromone tỏa ra có hơi nồng nàn.
Tôi theo phản xạ cúi đầu.
Cả người đều nóng.
Mà hình như thiếu soái cũng nhận ra vấn đề rồi.
Sắc mặt anh ấy đang chuyển đỏ.
**19**.
Những ngày kế tiếp tôi lại đi theo anh hai.
Anh ấy đi gặp tiểu thiếu gia.
Tôi đi gặp thiếu soái.
Nhờ anh ấy giúp tôi giải bài tập.
Thỉnh thoảng lại cùng nấu ăn.
Có những ngày còn qua đêm ở chỗ anh ấy. Dù sao tôi phát hiện ra, tôi có đi xuyên đêm thì trong nhà cũng không ai biết.
Mặc dù chúng tôi ngoài miệng chưa ai nói gì.
Nhưng bên trong đều hiểu cả.
**20**.
Có một lần tôi vu vơ hỏi.
Tôi với anh ta là quan hệ gì.
Thiếu soái có nói với tôi.
Tạm thời cứ xem như hai người bạn tốt.
Thế nhưng thiếu soái hơn tôi tận mười tuổi.
Nếu chỉ là bạn bè thì có hợp lý không?
Nghĩ vậy, nên một ngày nọ...
Tôi cố tình chạm vào tay thiếu soái.
Anh ấy không chút chần chừ, lập tức đột ngột rút lại.
Ánh mắt nhìn tôi có chút hoảng hốt.
**21**.
Tôi không nói gì, thu gom đồ đạc, đi xuống lầu, gọi điện cho anh hai đến đón về.
Thiếu soái cũng không giữ tôi lại.
Giữa Alpha và Alpha theo lý thì không thể ngửi được mùi pheromone của nhau.
Những kẻ dị biệt thường không được xã hội chấp nhận.
Tôi cảm thấy.
Tôi làm bạn bè với thiếu soái là được rồi.
Thế nhưng nhiều ngày kế tiếp.
Không hiểu tại sao.
Tôi lại không muốn gặp mặt người bạn này.
**22**.
Anh hai tôi đã nhiều tháng theo đuổi tiểu thiếu gia không có chút hy vọng.
Bởi vậy nên hôm nay anh ấy đưa ra một quyết định quan trọng.
Anh ấy chuyển vào sống với tiểu thiếu gia.
Sáng sớm mặt trời chưa mọc, anh hai tôi đã sắp hành lí lên xe rời đi.
Tôi đoán chắc cũng phải một tuần nữa tôi mới gặp lại anh mình.
**23**.
Chín giờ là giờ ngủ của tôi.
Tôi lên giường, đắp chăn, nhắm mắt.
Rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Cùng lúc này thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tôi nặng nề mở mắt, với tay lấy điện thoại.
**24**.
Tôi gom góp nguyên liệu trong tủ lạnh.
Sau đó đi bộ ra ga tàu điện ngầm.
Đi qua nhà tiểu thiếu gia.
Nghĩ rằng qua đây nấu một bữa ăn là có thể về.
Thế nhưng vừa tới cổng.
Đã thấy thiếu soái đứng ở đó.
Tôi hỏi anh ta tại sao lại đứng ở đó.
Anh ta nói anh ta bấm chuông nãy giờ nhưng không thấy có người mở cửa.
Tôi nói vậy à.
Rồi quay người rời đi.
**25**.
Thiếu soái giữ tôi lại.
Hỏi tôi muốn đi đâu.
Tại sao nửa tháng nay anh ấy gọi điện tôi không bắt máy.
Tôi nói tôi không muốn làm phiền anh ấy.
Anh ấy liền hỏi tôi có phải do chuyện hôm bữa hay không.
Tôi nói là do tôi thất lễ, anh ấy đừng để tâm.
Nói rồi liền với tay bấm chuông liên tục. Mong anh hai tôi mau ra đây, tôi không muốn đứng riêng với thiếu soái nữa.
Thiếu soái nói với tôi, anh ta cảm thấy giữa hai chúng tôi thật sự không thích hợp nên mới rút tay lại. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy muốn tôi mặc kệ cuộc gọi với tin nhắn của anh ấy.
Tôi nói không sao đâu, tôi hiểu mà, sẽ không làm khó thiếu soái đâu.
Sau đó lại đưa tay bấm chuông liên hồi.
Thiếu soái hỏi tôi có thích anh ấy không.
Bởi vì anh ấy cũng rất thích tôi.
Tôi lại ra sức bấm chuông.
Tại sao anh hai vẫn chưa ra nữa?
Phải làm sao đây.
Hốc mắt nóng quá.
Thiếu soái lại nói, thế nhưng dù cả hai đều có tình cảm đi nữa, giữa tôi và anh ấy hiện tại không thể làm ra loại động thái đó. Tuyệt đối không được!!
"Tại vì cả hai ta đều là Alpha sao?"
Tôi thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt lại.
Thiếu soái bị lời nói của tôi làm cho sững sờ.
"Không."
Anh ta nói.
"Tại vì em chưa đủ mười tám tuổi."
**26**.
"Em chưa đủ mười tám tuổi, nên anh không thể cùng em...hôn cũng không được...đừng nói là..."
Nói tới đây, thiếu soái lại cúi đầu đỏ mặt.
Nắm tay.
Tôi nói lần đó tôi muốn nắm tay.
Bởi vì tôi chưa đủ mười tám tuổi nên anh ấy không thể cùng tôi nắm tay?
Thiếu soái cứng đơ một hồi, sau đó hỏi tôi chỉ muốn nắm tay thôi sao?
Tôi gật đầu.
Với lại tôi sinh vào tháng hai.
Sinh nhật tôi qua lâu rồi.
Tôi đủ mười tám tuổi.
Anh ấy có thể hôn tôi.
Cũng có thể cùng tôi...
**27**.
Tôi năm mười tám tuổi có được nụ hôn đầu.
Sau đó là nụ hôn thứ hai.
Rồi thứ ba.
Nụ hôn thứ tư đang dang dở.
Thì anh hai tôi mở cửa ra.
______________________
**Lời tác giả**: mọi người công tâm phán xét thì có phải do ông anh hai để thằng em chờ lâu không? Ổng ra mở cửa sớm thì đâu có chuyện gì!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
25 chương
70 chương
78 chương
154 chương
16 chương
5 chương
43 chương