Quay Về Quá Khứ
Chương 8
Dù lo lắng về về việc giáo dục Carey, bây giờ Snape cũng không thể nôn nóng, phải biết rằng vị trí hiện tại của bọn họ không hề an toàn.
Snape dạy dỗ Carey vài câu, đơn giản là tên quỷ con này phải nghe biết lời… Trong lòng Snape đã không xem Carey là gia chủ đời thứ nhất anh minh thần võ, tạo nên danh tiếng vang dội cho gia tộc Prince trong miệng mẹ mình. Bây giờ đối với Snape Carey chẳng qua là một nhóc con lỗ mãng, không có đầu óc, một đứa nhóc phiền phức mà anh đã hứa phải chăm sóc tốt. Snape cũng không nhận ra rằng anh và Carey càng ngày càng giống một cặp cha con thật sự.
Snape lấy ra thức ăn mình lấy được bắt Carey ăn hết, “Chỉ sống sót mới có thể trả thù.” Đối với Carey vẫn không muốn ăn cơm, Snape chỉ nói một câu như vậy. Snape tin tưởng, nếu đứa bé này là một Slytherin, nhất định sẽ biết xem xét thời thế.
Quả nhiên Carey cầm lấy thức ăn khô cứng hơn không biết bao nhiêu lần so với trước kia cậu dùng bắt đầu nhai mạnh. Nhìn bộ dáng hung ác khi cắn bánh mỳ của cậu, Sanpe cảm thấy giống như cậu đang cắn từng miếng thịt của kẻ thù… Khóe miệng Snape hơi hơi nhếch lên, đứa nhỏ này nếu cẩn thận dạy dỗ sẽ là một Slytherin xuất sắc!
Snape cũng bắt đầu ăn, anh còn phải bảo vệ đứa bé bên cạnh rời khỏi nơi nguy hiểm, phải mau chóng hồi phục sức lực càng nhiều càng tốt!
Về nơi tránh nạn, Snape đã có dự định. Anh sẽ dẫn Carey đi đến nơi mà trong lòng anh nghĩ là an toàn nhất – Hogwarts! Tất nhiên, bây giờ tới lúc Hogwarts được thành lập còn vài năm, Hogwarts chưa thành lập. Nhưng mà Hogwarts sớm muộn gì cũng xuất hiện đúng không?
Vì thế, Snape định ôm cây đợi thỏ ở nơi Hogwarts được thành lập, không, nói sai rồi, phải là chờ đợi bốn nhà sáng lập xây dựng xong Hogwarts. Đến khi Hogwarts xây dựng xong anh sẽ đưa Carey vào trường học. Dù sao nghe nói năm đó gia chủ Prince là một trong các học sinh đầu tiên của Hogwarts!
Anh sẽ xin làm giáo sư, thuận tiện dạy Carey về độc dược, Snape đã sớm quyết định phải bồi dưỡng tình yêu độc dược của Carey. Đương nhiên, người nào đó làm giáo sư độc dược mười mấy năm đã quyết định không bao giờ dạy lớp độc dược. Anh chịu đủ cái đám quỷ con không hiểu được nghệ thuật độc dược, đùa nghịch độc dược, lãng phí vô số tài liệu, nổ vô số vạc ở trước mặt anh rồi.
Anh muốn làm giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nơi này chắc chắn không có lão ong mật Dumbledore cản trở anh, cũng không có lời nguyền của Chúa tể Hắc ám với chức vị đó… Anh có lẽ sẽ được dạy ở vị trí anh đã mong muốn từ rất lâu phải không? (Tác giả: giáo sư, ngài thật sự ham muốn chức vụ giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đến mức nào đây?)
Snape nhìn số thức ăn không còn nhiều, cũng chỉ đủ cho một bữa cơm, anh vốn có thể lấy nhiều hơn, kết quả bị tên nhóc Carey này phá hỏng. Cũng đành như vậy, England ngàn năm trước khá nhiều rừng rậm, anh chắc chắn có thể tìm được thức ăn ở đó. Cho dù trong thôn làng, anh vẫn tìm được thứ mình cần nhờ thần chú.
Hơn nữa, trước khi bọn họ trốn thoát, Hearst đã lấy một số đồ quý giá trong kho tàng của gia tộc Prince do các đời trước cất giữ cho anh, trên đường đi đến Hogwarts, chỉ cần bọn họ cẩn thận che dấu thân phận phù thủy, chắc cũng không có vấn đề gì lớn…
Snape sờ soạng túi không gian giấu ở trong ngực. Trong này có mấy thứ anh mang ra từ tòa thành Prince, cuộc sống về sau cần dựa vào chúng, phải cẩn thận cất kỹ. Snape suy tính con đường tương lai của hai người, tuy rằng thời gian ngàn năm làm địa hình, lịch sử xảy ra thay đổi, nhưng đa số cảnh vật không khác quá nhiều.
Vị trí tòa thành Prince và biệt thự Malfoy ngàn năm sau rất gần, Snape nhớ rõ Lucius từng nói đến, từ lúc mới xây dựng biệt thự Malfoy đã là hàng xóm của tòa thành Prince. Anh ta từng muốn mang Snape đi tòa thành Prince, nhưng mà bị Snape từ chối quyền kế thừa gia tộc Prince. Không nghĩ tới lúc đó từ bỏ thừa kế gia tộc Prince bây giờ anh lại chạy đến ngàn năm trước để kế thừa, Snape cười khổ, tiếp tục nghiên cứu tuyến đường trốn thoát.
Nếu không phải vì sợ địa lí ngàn năm trước có thay đổi, anh đã ôm Carey độn thổ tới gần Hogwarts rồi. Giáo sư độc dược sinh sống hơn hai mươi năm tại Hogwarts rất quen thuộc đối với hoàn cảnh chung quanh, đến từng gốc cây ngọn cỏ. Nhưng trở về ngàn năm trước, anh không thể biết rõ, Hogsmeade hình như xuất hiện sau khi Hogwarts được thành lập, hiện tại nó còn không tồn tại, anh không thể lấy hồ Đen và Rừng Cấm làm mục tiêu độn thổ được? Anh không hề muốn chào hỏi với con bạch tuột khổng lồ hoặc đám sinh vật bốn vó suốt ngày chỉ biết há mồm ngậm miệng nói chuyện trăng sao. Như vậy chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước cứ đi đến Hogwarts cái đã!
Snape thở dài, đi thì đi, vừa lúc để tên quỷ con bên cạnh biết thêm một chút kiến thức. Vì chuyện của Hearts tâm lý tên nhóc này đã thay đổi, anh không muốn thật sự dạy ra một tên Voldemort con, thay đổi hết lịch sử gia tộc Prince, từ gia tộc độc dược nổi tiếng biến thành gia tộc sinh ra Chúa tể Hắc ám ác độc.
Cơm nước xong, Snape để Carey nghỉ ngơi một lúc, giờ trời vừa mới tối, đợi đến đêm khuya bọn họ mới xuất phát, mà chính anh cũng phải nắm chặt thời gian dưỡng sức.
Thế nhưng bên ngoài truyền đến tiếng động lớn quấy rầy kế hoạch của Snape! Snape nghiêng tai lắng nghe, đó là thánh điện kỵ sĩ dẫn theo binh lính lãnh địa Gris truy tìm kẻ chạy trốn đến đây. Nghe tiếng động có vẻ cách nơi này không xa.
Snape ôm lấy Carey từ căn phòng trốn ra ngoài, anh chuẩn bị né tránh đám binh lính đó, tìm cơ hội rời đi. Hiện tại nếu anh độn thổ sợ rằng dao động pháp lực sẽ làm đám thánh điện kỵ sĩ tìm tới, hơn nữa chỉ sợ đám thánh điện kỵ sĩ kia bày pháp trận cấm độn thổ bên ngoài thôn trang này rồi…
Dù chưa giao chiến với ba tên thánh điện kỵ sĩ kia, nhưng Snape đã nhận ra, trên người ba gã này đều có pháp lực, hoặc là thánh lực theo cách gọi của Giáo Hội. Hơn nữa, nếu đánh nhau, trực giác cho Snape biết đối đầu trực tiếp cùng ba người này là một hành động rất ngu xuẩn.
Vì sợ kẻ địch phát hiện dao động pháp lực, ngay cả thần chú xem nhẹ Snape cũng không sử dụng, may mắn thay anh đã từng là một Tử thần Thực tử có không ít kinh nghiệm chiến đấu… Chân nhanh chóng di chuyển, mắt xem xét mọi thứ xung quanh, trốn trong bóng đêm, anh có thể né tránh đám binh lính đang tìm kiếm này.
Khi đi qua một căn phòng nhỏ bên đường, đột nhiên, từ phía sau cửa vươn ra một bàn tay nắm lấy bả vai Snape. Lòng Snape rung lên, chẳng lẽ bị tóm rồi?
Anh bị một lực mạnh tóm lấy lôi vào trong phòng, bên trong đốt đèn, người bắt anh vào nhà là một lão già. Nhìn cách ăn mặc và trang trí nơi đây, Snape đoán ông là một người đàn ông độc thân nghèo khổ.
Ông lão ra dấu im lặng, sau đó cẩn thận tựa trên cửa nghe tiếng động bên ngoài .Vài binh lính đi ngang qua nơi này, một người trong đó nói, “Thành chủ của chúng ta đã chết, chúng ta còn phải đi theo ba tên thánh điện kĩ sĩ không biết từ đâu tới này đi truy tìm đám phù thủy đáng sợ.”
“Đúng vậy, chuyện thành chủ chết hẳn đã truyền về, chắc thiếu gia Henry và thiếu gia Allen đã bắt đầu đánh nhau vì thừa kế chức vị thành chủ.”
Một binh lính khác nói, “Không biết cuối cùng vị thiếu gia nào sẽ thừa kế nhỉ?”
Có binh lính thổn thức không thôi với việc gia đình thành chủ tranh chấp quyền lực, “Hy vọng khi chúng ta trở về mọi chuyện đã quyết định xong.”
Giọng nói bỗng nhiên im bặt, thì ra mấy binh lính kia thấy được ngài Germany Terracina, người đứng đầu ba vị Thánh điện kỵ sĩ, đứng dưới bóng đêm càng có vẻ đáng sợ.
“Chúng ta đã điều tra căn nhà này rồi phải không? Chúng ta nên mau chóng đi tới nơi khác!” Một binh lính vội hét to, dẫn theo mấy đồng đội lười nhác của mình nhanh chóng đi qua bên người vị thánh điện kỵ kia sĩ rồi biến mất.
Germany Terracina nhìn mấy tên binh lính rời đi, anh đứng lại một hồi, mắt nhìn căn nhà nơi Snape trốn rồi bỏ đi.
Trong phòng, Snape mắt cũng không dám chớp nhìn chằm chằm ông lão kia, ở bên ngoài Germany Terracina rời đi khiến anh thở phào, lúc này anh mới phát hiện, bàn tay nắm chặt đũa phép của mình ướt đẫm mồ hôi.
Ông lão cũng thở nhẹ, ông quay người nhìn Snape, cố ý cẩn thận quan sát Carey, đôi mắt tràn đầy sự tôn kính. Ông lục tung tất cả thức ăn có trong nhà, gom góp chúng và một túi tiền, giao cho Snape. “Thành chủ Prince đã từng cứu mạng tôi, khi tôi đốn củi trên núi, một hòn đá lăn xuống làm bị thương. Là ngài Prince đi ngang qua đã cứu tôi! Tôi mặc kệ người khác nói như thế nào, cho dù ngài ấy là phù thủy, cũng là một phù thủy tốt, là một người tốt.”
Sau khi Snape nghe thấy cái tên Hearst, trong lòng có chút đau buồn… Không nghĩ rằng cho dù ông đã không còn trên đời này, chúng ta vẫn có thể được ông che chở, Hearst.
Bọn lính kiểm tra trong thôn đến nửa đêm mà không tìm thấy được hai người đang trốn trong nhà ông lão. Mấy kỵ sĩ còn lại của lãnh địa Gris đang muốn mang số binh lính còn lại quay về tham gia cuộc nội chiến tranh đoạt vị trí thành chủ của hai thiếu gia, cho nên, bọn chúng rất lễ phép tạm biệt ba vị thánh điện kỵ sĩ. Mà ba người này vì có việc mới đi ngang qua nơi đây, bọn họ cũng không dừng lại quá lâu, giao công việc còn lại cho Giáo khu xong cũng rời khỏi.
Sau khi kẻ địch bỏ đi, rốt cuộc Snape có thể mang theo Carey bỏ trốn. Khi đi đến bên cạnh lãnh địa Prince, Snape dừng chân, anh và Carey nhìn về nơi vốn là tòa thành Prince…
Tòa thành lúc đầu có thể thấy khi nhìn từ nơi đây giờ đã biến thành đống đổ nát, không còn nhìn thấy cái gì, nhưng hai người vẫn đứng tại chỗ nhìn ngắm thật lâu.
“Con nhất định sẽ trở về, con nhất định sẽ dựng lại tòa thành Prince!” Giọng nói Carey vô cùng kiên định, sau khi trải qua cảnh nhà tan cửa nát, cậu đã trưởng thành rất nhiều…
Dưới bóng trăng, một cậu bé tóc đen nhìn về nơi đã từng là nhà của mình nắm chặt nắm tay, thề xây dựng lại tất cả…
– Hết chương 8 –
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
59 chương
493 chương