Quay Về Quá Khứ
Chương 71
<img alt=SeverusSnapefull1515747 src="https://static./chapter-image/quay-ve-qua-khu/severus-snape-full-1515747.jpg" data-pagespeed-url-hash=2263017247 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
—o0o—
Snape là một phù thủy lai, cha của anh là Muggle, nên gia tộc Prince của mẹ ruột Eileen sẽ được anh kế thừa.
Vì tôn nghiêm, cũng vì những đau khổ mẹ anh đã trãi qua khi còn sống nên sau khi mẹ qua đời Snape chưa từng nghĩ đến việc kế thừa gia tộc Prince, nếu anh kế thừa gia tộc thì thời đi học của anh đã không khổ cực như vậy. Mặt khác sau khi Ellen từ bỏ thế giới pháp thuật vì tình yêu, gia tộc Prince cũng từ từ suy sút cho đến khi con cháu máu trong cuối cùng của gia tộc Prince qua đời thì biệt thự tự phong tỏa. Sau mười mấy năm nếu không có người kế thừa gia tộc, tài sản thuộc sở hữu dưới danh nghĩa gia tộc Prince sẽ bị coi là vô chủ… và được quản lý dưới danh nghĩa Bộ Pháp thuật.
Trước kia Lucius đã nhiều lần khuyên bạn tốt kế thừa gia tộc Prince, nhưng đều bị Snape từ chối, hơn nữa mỗi lần đều bị châm chọc khiêu khích. Tuy nhiên lần này Lucius rất có lòng tin, vì nghĩ cho đứa bé còn chưa thành hình kia Snape chắc chắn sẽ chủ động đi kế thừa gia tộc Prince.
Sau mấy ngày ngắn ngủi khôi phục lại tinh thần ở biệt thự Malfoy, Lucius và Snape cùng nhau đứng trước cánh cổng to lớn loang lổ đang khép chặt của gia tộc Prince. Lướt qua tường rào bọn họ có thể thấy rõ tòa thành phong cách cổ xưa tràn ngập dấu ấn thời gian. Nghe nói biệt thự Prince hình thành chỉ muộn hơn Hogwarts một chút, địa điểm ngay phía trên mảnh đất cũ của gia tộc thời sơ khai, nơi từng bị Muggle phá hủy. Nơi này cách biệt thự Malfoy rất gần nên Lucius từ nhỏ đã rất quen thuộc, anh không ngừng giới thiệu tình trạng của tòa thành cho Snape – chủ nhân tương lai của gia tộc Prince.
“Lucius tôi nghĩ tôi mới là người nhà Prince.” Snape không kiên nhẫn ngắt lời thuyết minh của “hướng dẫn viên du lịch” Lucius, lần đầu tiên nhìn thấy tòa thành anh bỗng có một loại cảm giác quen thuộc, giống như anh đã từng sinh hoạt tại tòa thành này. Snape quy kết cảm giác của anh cho dòng máu gia tộc Prince đang chảy trong người mà không đi nghiên cứu vì sao cảm giác kỳ lạ đó tồn tại. Gần đây anh vẫn luôn rất buồn bực, mỗi lần cố nhớ lại những ký ức bị mất đi đầu anh lại đau, hơn nữa bất an khi mang thai khiến tính tình vốn không tốt của anh ngày càng trở nên tồi tệ, mà Lucius hơn phân nửa chính là đối tượng trút giận của anh. Dù sao tại biệt thự Malfoy trừ Lucius cũng chỉ có Narcissa và Draco hai người phụ nữ và trẻ em, tất nhiên anh không thể nổi giận với bức tranh nhà Malfoy rồi. (Thập Nhị: yên tâm đi có bức tranh nhất định nguyện ý)
“Vậy được rồi, gia chủ Prince tương lai có thể để tôi kiến thức một chút vinh quang của gia tộc độc dược ngàn năm trong truyền thuyết được không?” Lucius có kinh nghiệm làm vú em nên biết được người mang thai trong thời gian này sẽ xuất hiện tình trạng gì, vì thế không đôi co phản bác giống như trước.
Severus lại không thể mang thai cả đời, hừ hừ, chờ một năm sau thôi… gia chủ Malfoy ma mãnh vì mình liệt kê danh sách độc dược thật dài trong lòng, một năm sau chuẩn bị đòi hỏi gia chủ Prince mới nhậm chức.
“Hừ!” Snape đáp lời, anh chăm chú nhìn cánh cổng đóng chặt. Trên cửa không có tay cầm, không có lỗ khóa, chỉ có gia huy gia tộc Prince trải rộng. Mà Snape cũng chỉ nhận được một chiếc nhẫn là di vật của mẹ, theo Lucius giám định cái nhẫn này là vật tượng trưng thân phận thành viên gia tộc Prince, không phải là nhẫn của gia chủ. Tuy rằng muốn kế thừa gia tộc Prince, nhưng Snape vẫn không nắm chắc việc này, ít nhất anh cũng không biết làm cách nào mở cánh cổng này.
“Nhỏ máu của anh lên gia huy, nó sẽ tự động phân biệt huyết thống.” Là quý tộc – chuyên gia thường thức Lucius đúng lúc mở miệng thay anh giải quyết vấn đề.
Snape không nói lời nào cắt qua ngón tay, nhỏ máu lên gia huy. Gia huy vốn đang ảm đạm sau khi hấp thụ máu của anh bắt đầu sáng lên, sau đó toàn bộ gia huy tựa hồ sống lại, cánh cổng chậm rãi mở ra.
Lucius đưa tay mời chủ nhân Snape đi trước, Snape cũng không khách sáo, thong thả bước vào cửa như bước vào một mặt khác của thế giới. Ngay khi anh mới vừa bước trên mặt đất của gia tộc Prince, một đám gia tinh kích động vô cùng lập tức hiện ra ở trước mặt của anh.
“A, Cát Cánh rất vui mừng, gia tộc Prince vĩ đại còn có người thừa kế, hơn nữa còn là dòng máu vô cùng cao quý nữa chứ.”
“Cỏ Lác thật vui mừng…”
“Ô Đầu đã không còn biết nên nói gì…”
Một đoàn gia tinh đều tự kêu tên của mình mừng rỡ nước mắt tuôn trào liên tục đập đầu. Chúng nó không ngừng nhắc đi nhắc lại gia tộc Prince có người thừa kế, nhắc đi nhắc lại huyết thống Snape cao quý biết bao vân vân, điều này làm Snape luôn chịu không nổi tiếng ồn của gia tinh mặt mũi ngày càng trầm xuống. Dòng máu cao quý, chúng nó đang châm chọc anh phải không. Chẳng lẽ chúng nó không cảm thấy anh là một tên máu lai hả. Snape bỏ qua mất một cơ hội khám phá dòng máu huyền bí của mình, đến nỗi sau này suýt nữa phạm sai lầm tại Gringotts.
“Câm miệng!” Có lẽ vì anh là một Prince, tất cả gia tinh đều lập tức ngoan ngoãn dừng động tác, đứng im lặng và cung kính, dùng mắt to chờ đợi nhìn Snape, ngóng trông anh lập tức hạ lệnh cho chúng nó đi làm việc.
Một gia tinh chậm rãi tiến đến, khi tất cả gia tinh đều thành thật đứng im mới đến trước mặt Snape. Trên người nó cũng mặc khăn bàn có thêu gia huy Prince, nhưng nó không giống đồng loại vì Snape xuất hiện mà ồn ào giống bệnh tâm thần, ngược lại rất nghiêng người hành lễ một cách bài bản, “Quý ngài tôn kính, tôi là thủ lĩnh gia tinh gia tộc Prince – Cây Gai, gia chủ muốn gặp ngài, xin mời.”
Không hổ là gia tộc độc dược ngàn năm, tất cả gia tinh đều dùng nguyên liệu độc dược làm tên. Nhưng hiện tại Snape càng bất ngờ hơn với vị gia chủ trong miệng Cây Gai. Anh đã nghe Lucius nói qua, sau khi ông ngoại chưa từng gặp mặt qua đời, gia tộc Prince đã không còn gia chủ. Mẹ của anh năm đó chưa kế thừa gia tộc đã rời khỏi giới pháp thuật.
Hai người nhìn nhau rồi đi theo Cây Gai vào tòa thành. Cây Gai đẩy cánh cửa tòa thành, sau đó cung kính mời bọn Snape tiến vào.
Tòa thành không nhiễm một hạt bụi, giống như chủ nhân của nó vẫn tồn tại. Cũng như Hogwarts, bên trong tòa thành Prince trang trí rất nhiều áo giáp hạng nặng. Nơi này dường như không phải gia tộc độc dược nổi tiếng, ngược lại giống gia tộc kỵ sĩ ở Muggle. Lucius lúc còn rất nhỏ đã tới đây nên đã sớm tập mãi thành thói quen, mà Snape chưa bao giờ đến nơi này cũng không thấy kỳ quái, anh cảm thấy nơi này nên bố trí như vậy.
Dưới sự hướng dẫn của Cây Gai hai người đi vào một hành lang dài, trên tường hai bên hành lang dài treo rất nhiều bức tranh, bức tranh có nữ có nam, bọn họ đa số đều rất tò mò nhìn Snape và Lucius. Cũng có một số người không có hứng thú đối với hai phù thủy còn sống, vẫn tự bận rộn chuyện của mình như cũ. Bằng ánh mắt rất tốt của mình Snape thấy được những bức tranh không quan tâm đều đang điều chế dược hoặc chuẩn bị dược liệu. Cho dù là đã chết cũng muốn tiếp tục nghiên cứu độc dược, thật đúng là gia tộc độc dược ngàn năm nổi tiếng, Snape có cảm thấy khá tốt đối với việc kế thừa một gia tộc như vậy.
Lucius đột nhiên lơ đãng đụng anh, theo hướng cằm Lucius chỉ, Snape nhìn thấy một bức tranh, trong bức tranh là một cụ già đang chuyên chú với nồi dược trên bếp, không hề chú ý bọn họ.
“Ông ngoại anh đó.” Snape đọc ra tin tức như vậy từ khẩu hình miệng của Lucius.
Nhưng còn không chờ Snape nhìn kỹ ông ngoại chưa từng gặp mặt, Cây Gai đã dẫn anh đi tới cuối hành lang. Cuối hành lang có một cánh cửa, trên cửa cũng có bức tranh gia huy Prince thật lớn.
“Ngài Malfoy xin ngài ở tại chỗ này, gia chủ muốn gặp quý ngài đây.”
“Đây là nơi quan trọng nhất của gia tộc Prince, không cho phép người ngoài tiến vào.” Lucius giải thích cho Snape, cũng cho biết mình sẽ ở ngoài cửa chờ anh đi ra.
Snape gật đầu, sau đó ý bảo Cây Gai mở cửa. Cửa từ từ mở ra, Snape đi vào.
Sau cánh cửa là một phòng ở có không gian cũng không quá lớn, trên nền nhà cũng trải rộng gia huy Prince, ngoài ra trong phòng trống rỗng, chỉ có một bức tranh cao cở nửa người ở trên tường đối diện anh.
Người trong bức tranh quay lưng về phía anh hình như đang nhìn cái gì đó, khi nghe thấy tiếng động liền xoay người lại, Snape mơ hồ nhìn thấy người đó đặt một bức tranh nhỏ trên bàn. Bởi vì hành động xoay người nên Snape cũng chỉ là miễn cưỡng nhìn được trên bức tranh là bóng dáng một người. Sau khi chủ nhân bức tranh xoay người, Snape đã dời lực chú ý lên người y.
Người trong bức tranh nhỏ tuổi hơn, chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, nhưng trên người y phát ra một loại khí thế lắng đọng cùng với thời gian làm cho Snape không thể xem y là một người trẻ tuổi. Snape không khỏi đoán người này có phải có sở thích quái lạ không mới để lại bức tranh của chính mình ở độ tuổi này.
Mặt khác Snape phát hiện người trước mặt không biết có phải sinh ra từ cùng một tổ tiên không mà có bộ dạng thật gống mình.
“Ngươi là ai?” Người trong bức tranh nhìn Snape lẳng lặng hỏi, trong mắt của y có điều gì đó làm người ta mơ hồ.
“Tôi là Severus Snape.”
“Severus… Snape.” Người này lặp lại như muốn nhớ kỹ tên Snape, “Vì sao không phải Prince?” Y dường như mất hứng vì họ Snape, ngay cả Snape cũng có thể cảm giác được.
Snape cảm thấy thật buồn cuời, một đứa máu lai dơ bẩn như anh làm sao có tư cách kế thừa gia tộc Prince vĩ đại? Thế nhưng anh vẫn trả lời vấn đề của người này, “Tôi là một phù thủy lai.”
“Vì sao ngươi muốn kế thừa gia tộc Prince?” Người trong bức tranh cũng không có bận tâm vấn đề dòng máu của Snape, y tiếp tục hỏi những gì mình muốn biết.
“Bởi vì… Bởi vì đứa bé.” Snape do dự một chút vẫn nói ra nguyên nhân mình muốn kế thừa gia tộc, tuy rằng tự nói ra nguyên nhân này làm cho anh rất xấu hổ, rất không được tự nhiên, nhưng vì kế thừa gia tộc đạt được pháp lực của biệt thự gia tộc bảo vệ đứa bé này, anh không còn lựa chọn nào khác.
“Tôi là cha đứa bé, tôi phải bảo vệ nó.” Snape cuối cùng dùng câu nói như vậy kết luận.
Người trong bức tranh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Snape.
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
59 chương
493 chương