Quay Về Quá Khứ
Chương 49
Salazar vì tranh thủ thời gian để những người khác nghĩ cách cứu Godric mà một mình sử dụng pháp thuật giữ chặt rồng cổ. Pháp thuật này y đã từng dùng với các sinh vật pháp thuật cường đại khác, nhưng đáng tiếc rồng cổ không biết sống bao nhiêu năm rõ ràng không cùng một cấp bậc với sinh vật pháp thuật bình thường.
Salazar có thể kiềm chế hành động của sinh vật bằng pháp thuật trong thời gian rất dài, nhưng đặt trên người rồng cổ thì không có tác dụng gì. Y có thể giữ được đến lúc những người khác cứu Godric đã là cực hạn. Mắt thấy Godric đã an toàn rơi xuống đất, Salazar nhẹ thở ra, hơi buông lỏng tay. Ngay sau đó y bị rồng cổ thoát được khống chế, quất cái đuôi quăng ra ngoài.
Nếu không phải bốn phía đại sảnh có vách tường, Salazar nhất định sẽ bị rồng cổ vứt đi thật xa, nhưng bởi vì có tường, Salazar lại bị đập mạnh lên vách tường, cơ thể chấn động, lập tức bị thương nặng, phun ra một búng máu.
“Salazar!” Ba người khác thấy một màn này chưa kịp phản ứng, chỉ có thể kêu lên tại thời điểm Salazar rơi xuống dọc theo vách tường, vội chạy qua.
Salazar cố gắng đè nén cảm giác chấn động trong thân thể, cú va chạm vừa rồi quá lớn, phía sau lưng của y ê ẩm đau, trước mắt còn không ngừng biến thành màu đen. Đưa tay sờ sờ rắn nhỏ Snape ngủ say trong ngực, nhận thấy anh ấy vẫn bình an, Salazar khoát tay với các bạn thân mến, muốn nói mình không sao. Hiện tại y không dám mở miệng nói chuyện, vừa mở miệng chỉ sợ sẽ phun ra một đống máu tươi.
Mà rồng cổ ở một bên nhìn chằm chằm cũng không cho phép kẻ dám tồn thương thân thể nó không coi ai ra gì tiếp tục quấy phá, nó vung cái đuôi thật dài lên, mục tiêu lần này là ba người Godric.
Bây giờ kiếm của Godric còn cắm ở trên lưng rồng cổ, vì thế anh lấy ra đũa phép rất ít khi sử dụng cầm trong tay, “Đến đây đi, rồng, cho ngươi nếm thử một chút sự lợi hại của kỵ sĩ Godric vĩ đại!” Ánh mắt của anh kiên định, tràn ngập quyết tâm muốn một trận tử chiến.
Rowena và Helga thoáng nhìn nhau, các cô đi đến sóng vai hai bên Godric, ba người đều giơ lên đũa phép chính mình. Công kích tiếp theo có thể là đòn tấn công cuối cùng, hoặc là sống hoặc là chết, thành bại chỉ trong một tích tắc.
Salazar đưa tay mang rắn nhỏ Snape trong lòng ngực ra, sau đó lặng lẽ thả tới góc tường tại nơi không làm cho người khác chú ý. Sau khi hoàn thành một loạt công tác, Salazar cũng chậm rãi đi đến bên người ba người bạn. Một kẻ với hai bàn tay trắng như y có thể có mấy người đồng sinh cộng tử như vậy cũng là một loại hạnh phúc.
Rồng cổ vẫn giữ nguyên động tác tiến công nhưng không chưa thực hiện, cho đến lúc Salazar cũng đi đến bên người các bạn, nó mới như lửa cháy vọt lại. Bốn phù thủy đã không còn kế hoạch tác chiến nào, bọn họ đều tự lựa chọn công kích mạnh nhất mà bây giờ mình có thể đủ sức sử dụng. Bốn người bốn chùm ánh sắc từ thần chú ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng, trực tiếp đánh thẳng về phía rồng cổ.
Rầm, một tiếng vang thật lớn, hai luồng sức mạnh va chạm ở trong đại sảnh hình thành một cơn gió lốc, trong đại sảnh tiền bạc châu báu bị cuốn lên, sau đó lại như trời mưa rơi xuống. Cũng may tòa thành này vẫn đủ tư cách làm ổ rồng, một số vách tường cây cột trong đại sảnh bị đổ, đá vụn bắn tung toé, cho dù như vậy đại sảnh cũng không có xu thế sụp xuống.
Thế nhưng thân thể con người của bốn vị phù thủy không có may mắn như vậy, bọn họ bị hai luồng sức mạnh va chạm hình thành áp lực cực mạnh đánh bay, bốn người bị quăng đến phương hướng khác nhau, Rowena và Helga thân thể yếu hơn liền ngất đi.
Phương hướng Salazar bị đánh bay chính là nơi mới vừa rồi y bị cái đuôi rồng cổ quăng qua, lúc vàng bạc châu báu cùng đá vụn từng khối như mưa không ngừng rơi xuống, y phát hiện con rắn nhỏ Snape bị y giấu ở bên tường có nguy cơ bị đạp trúng. Vì thế Salazar bất chấp an nguy của bản thân, ra sức điều chỉnh thân thể của mình, sau đó dùng hai tay bảo vệ Snape. Bởi vì phải bảo vệ Snape, Salazar lần thứ hai nhận va chạm mãnh liệt, lập tức hôn mê. Nhưng có thể bởi vì bảo vệ được rắn nhỏ Snape, khóe miệng Salazar khó có lúc xuất hiện vẻ mỉm cười.
Mà tất cả điều này đều rơi vào trong mắt rắn nhỏ Snape vừa mới mở to mắt. Vốn, tại thời điểm Salazar lần đầu tiên bị đánh bay đụng vào trên tường, chú rắn Snape đang ngủ say vì sự va chạm mãnh liệt này mà có dấu hiệu tỉnh lại, khi Salazar thả anh tại góc tường, trong đại sảnh hai loại sức mạnh va chạm cùng với các loại vàng bạc châu báu, đá vụn rơi xuống đất tạo thành tiếng vang lần thứ hai kinh động anh. Vì thế chú rắn Snape trong thời điểm ngủ đông bị các nhân tố bên ngoài đánh tỉnh.
Sau đó vừa mới tỉnh lại, anh liền nhìn thấy Salazar bởi vì bảo vệ anh mà bị thương ngất đi, điều này kích thích anh rất lớn. Có lẽ là đã tới lúc, có lẽ vì Salazar ở trước mặt của anh bị thương tạo thành ảnh hưởng đối với pháp lực của anh, tóm lại, Snape vẫn luôn ở trạng thái Animagus lập tức phúc chí tâm linh biến trở về hình người.
Con rắn nhỏ màu bạc từ từ biến lớn, sau đó kéo dài, cuối cùng biến thành một phù thủy mặc áo choàng đen mười tám, mười chín tuổi, hai loại khí chất non nớt cùng trưởng thành đồng thời hòa hợp hiện trên mặt, hình thành một loại khí chất không thể xem nhẹ chỉ thuộc về mình anh. Chẳng qua hiện tại loại khí chất này bị sự nghiêm túc, ảo não, lo lắng chứa nhiều biểu tình khác nhau phá hư hầu như không còn.
Snape cẩn thận nâng thân thể Salazar, đút độc dược mang theo bên người cho đối phương. Salazar chỉ là nhất thời không chịu nổi va chạm mạnh mà ngất đi, ngay khi được Snape rót độc dược vào miệng lập tức tỉnh lại.
Y chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Snape đã lâu không gặp vẻ mặt chăm chú nhìn mình. Giờ phút này trong đôi mắt đen của anh toàn bộ là hình ảnh của y, điều này làm cho lòng Salazar cảm thấy vui sướng.
“Mau rời khỏi đây, Severus!” Nhưng vui sướng lập tức đã bị tình huống khẩn cấp hiện tại thay thế, Salazar liền nhớ lại vị trí hoàn cảnh hiện tại, muốn Snape nhanh rời đi.
“Tôi sẽ không rời đi. Slytherin không vứt bỏ bạn bè của mình.” Snape muốn nói Slytherin là chỉ người thuộc Nhà Slytherin, bất quá lời vừa ra khỏi miệng anh liền ý thức được không ổn, hiện nay thời đại này có thể tự xưng Slytherin chỉ có một người trước mắt này. Vì thế anh lại thêm một câu, “Tôi cũng cũng không vứt bỏ bạn bè của mình.” Lần này đến lượt tôi bảo vệ anh, Salazar.
Snape lấy ra đũa phép của bản thân bảo quản ở chỗ Salazar, sau đó xoay người đi đến bên rồng cổ sau khi tấn công thì không làm gì khác. Theo từng bước anh đi tới, pháp lực mạnh mẽ quanh quẩn quanh thân, mà đôi tai thuộc về dòng máu yêu tinh chậm rãi xuất hiện. Không thể nghi ngờ thực lực của Snape sau này vô cùng mạnh mẽ.
Mà kẻ địch của bọn họ sau đợt va chạm cũng không thê thảm giống bốn phù thủy như vậy, nó chỉ bị đẩy ra phía sau một chút, nhưng cho dù là vậy cũng làm cho nó giật mình không nhỏ. Nó giật mình vì bốn con người mạnh, một chọi một thì không phải đối thủ của nó, nhưng bốn người hợp lực công kích tạo thành hiệu quả không thể khinh thường.
Đây là bốn người rất có năng lực, rồng cổ cảm thán. Đã thật lâu nó không gặp được con người thú vị như vậy. Trong lòng rồng cổ, con người có năng lực tương đương thiên tài, mà thiên tài cũng là một loại tài phú, điều này rất hấp dẫn đối với bộ tộc rồng cổ tham tiền. Nhưng mà chuyện xảy ra kế tiếp càng tăng thêm vui thích của rồng cổ.
Bên tường một con rắn biến thành người, xem ra là đến cùng bốn người này, hẳn là không khác lắm với bốn người kia đi. Tuy rằng mặc áo choàng đen không phù hợp thẩm mỹ của nó, chính là năng lực là vẻ đẹp nội tại nên chắc không sao.
Rồng cổ vui vẻ đợi tên nhóc áo đen này đi đến trước mặt nó, theo từng bước người này đến gần, rồng cổ có thể cảm nhận được trên người của hắn pháp lực từ từ tăng mạnh. Nhưng khi người này chậm rãi đến gần, ánh mắt vốn vui vẻ của rồng cổ liền bị hoài niệm thay thế.
Đó không phải một con người thuần túy, từ đôi tai nhọn của gã thì biết, đó là một nửa phù thủy, nửa yêu tinh, tên gọi tắt vu yêu.
Rồng cổ rất ghét yêu tinh, nhất là cái tên yêu tinh vương mấy trăm năm trước, cái tên kia cùng nó có cùng sở thích, thích tiền bạc báu vật, thích trò đùa dai, luôn cướp tài bảo nó nhìn trúng, giành trước đối tượng áp dụng trò đùa dai mà nó nhìn trúng. Điều này làm cho rồng cổ đã từng phát điên một lần, tuyên bố nghiền xương yêu tinh vương thành tro, nhưng không đợi nó hành động, cái tên yêu tinh vương ngu ngốc kia đã xong đời. Thật sự là làm cho nó rất thất bại, làm cho lòng nó cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Vu yêu trước mắt có đôi tai tương tự cái tên yêu tinh ấy, làm cho nó nhớ tới thời gian gà bay rồng nhảy sung sướng trước kia, dường như đã thật lâu nó chưa từng vui vẻ. Từ khi một đám thú vị lần lượt rời đi, nó cũng rất nhàm chán ngủ say.
“Nhóc con, ngươi là yêu tinh bộ tộc nào?” Giọng nói rồng cổ so với vừa rồi hiền hòa hơn rất nhiều, mặc dù với những người khác giọng nói vẫn như cũ giống như sét đánh bên tai.
Snape nhíu mày, anh thật không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. Snape luôn luôn kiêu ngạo với thân phận phù thủy của mình, anh cũng không muốn thay đổi cái gì. Hơn nữa anh cũng không biết mình thuộc chủng loại yêu tinh nào. Yêu tinh ở ngàn năm sau chủ yếu chỉ có chủng loại yêu tinh ở Gringotts, kỳ thật chủng tộc yêu tinh cũng rất nhiều, như là hải yêu, gia tinh, còn có tiểu lục yêu Ireland … rất nhiều.
Rồng cổ cho rằng Snape không hiểu được câu hỏi của mình, oán thầm vu yêu này thật sự là ngốc, lại thay đổi phương thức hỏi, “Tên thật của trưởng bối trực hệ yêu tinh của ngươi là gì?”
Thông qua tên thật của yêu tinh, nó có thể biết tộc đàn tương ứng của yêu tinh này. Snape há mồm, có chút không tình nguyện nói ra cái tên anh không muốn nói, “Mackay.” Tên của yêu tinh vương kia trở thành cha của anh một cách kỳ lạ.
Mackay? Rồng cổ mở to hai mắt nhìn, nó lại đánh giá kỹ Snape, hơn nữa thật cẩn thận quan sát lỗ tai yêu tinh của đối phương.
Ha ha, Mackay ngươi cũng có ngày này, con của ngươi rơi vào trong tay của ta, xem ta chỉnh nó như thế nào. Rồng cổ cười lớn trong lòng. “Mackay và ta có quen biết, nể mặt hắn, ta bỏ qua cho các ngươi.”
Snape vốn chuẩn bị sẽ quyết chiến đến chết, muốn cùng rồng cổ cá chết rách lưới, lại thật không ngờ mặt mũi cha anh cho có ích đến vậy, cùng con rồng này là bạn bè.
“Nhưng bọn ngươi phải bị trừng phạt, ta quyết định phạt các ngươi đời này không được rời tòa thành của ta, nhân danh đại nhân Valkin anh dũng, xinh đẹp nhất tộc rồng cổ.”
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
59 chương
493 chương