Quay Về Quá Khứ
Chương 117
Sắc mặt Ron tái xanh, có là ai mà bị nôn ra một đống sên bầy nhầy cũng chẳng hồng hào cho nổi.
Ron và Hermione cùng rất nhiều Gryffindor đều tới sân Quidditch xem đội bóng Gryffindor tập huấn, kết quả lại đụng mặt đội Slytherin nên xảy ra xung đột.
Vì Draco mắng Hermione là “Máu Bùn”, Ron lấy ra đũa phép chiến đấu với Draco, nhưng vì cây đũa phép second-hand bị gãy của cậu nên thần chú không được thành công, lại khiến cậu ôn ra sên ngay tắp lự.
Harry chỉ có thể âm thầm cảm thán họ vẫn không thể thoát khỏi cảnh này, rồi cùng Hermione nâng Ron về căn phòng nhỏ của Hagrid. Được bác giúp Ron vất vả lắm mới không nôn ra sên nữa, họ mới đỡ Ron đang yếu đuối về. Nhưng không ngờ họ lại đụng phải một Slytherin, một Slytherin có họ Prince và thân thiết với Draco Malfoy. Quả nhiên Ron đang không biết xả giận vào đâu nhắm ngay Gres.
“Đồ Slytherin ác độc nhà mày đến chỗ Gryffindor chúng tao làm chuyện xấu hả.” Ron hung tợn trừng.
Gres không cẩn thận đụng phải Ron, đang định xin lỗi thì đã bị ập xuống một chậu mắng chửi. Cô ngơ ngác đứng đó. Từ khi nào các Gryffindor đáng yêu lại trở thành một đám nhóc thô lỗ bất lịch sự thế này? Năm đó cô vẫn luôn cầm Quy tắc kỵ sĩ dạy dỗ họ chuẩn mực hành vi. Vì tuổi còn nhỏ, cộng thêm thân phận của Snape nên có rất ít cơ hội Gres rời khỏi nhà, cũng ít tiếp xúc với người lạ. Cô vẫn luôn cho rằng Snape và Lucius châm chọc Gryffindor chỉ là thói quen của Slytherin, thật không ngờ ngàn năm qua Gryffindor đã thay đổi nhiều như thế. Chỉ mấy ngày khai giảng các Gryffindor cùng Ron trước mắt đã khiến cô cảm nhận được điều này.
Gres bừng tỉnh, cô bé nhìn ba đứa trẻ trước mặt, cái đầu rối bù xù như tổ quả là Kẻ Được Chọn nhà Potter, tóc nâu hình như là cô nàng biết tuốt Muggle từng khiến Draco bị hạ bệ trong học hành, còn cả mũi và tóc gần giống màu nhau chính là Weasley.
“Đầu tiên tôi rất xin lỗi vì đã vô tình va phải cả ba, nhưng tôi cũng muốn biết từ khi nào nơi này trở thành địa bàn của Gryffindor vậy? Chẳng lẽ vì phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor ở tầng này nên đây là địa bàn Gryffindor? Vậy thì phòng sinh chung nhà Slytherin ở hầm, có chăng phòng bếp cũng thuộc về Slytherin? Gryffindor các cậu không thể ăn đồ thuộc về Slytherin? Theo tôi được biết Godric Gryffindor là một kỵ sĩ chứ không phải thổ phỉ, nhưng hành động và lời nói của các cậu hôm nay khiến tôi phải nghi ngờ lắm đấy.” Gres bùng nổ không do dự.
“Nói hay lắm!” Draco vỗ tay đi tới cạnh Gres. Sau khi kết thúc huấn luyện cậu đi tìm cô bé ngay, nhưng không ngờ được báo em ấy đã chạy đến chỗ này. Trong hoàn cảnh nơi này là ổ sư tử Gryffindor, Draco sợ Gres chịu thiệt nên nhanh chóng chạy tới, mà Hugo vừa hoàn thành một nghiên cứu độc dược cũng đi chung. Giờ phút này hai người quan tâm Gres nhất đang căng thẳng nhìn, chỉ sợ cô bé phải chịu uất ức.
“Slytherin chết tiệt!” Ron đã bị chọc tức, nhưng nói qua nói lại cũng chỉ được mấy câu Slytherin chết tiệt hay Slytherin độc ác.
Hermione cắn môi, là phù thuỷ Muggle cô bé rất mong mình có thể có được chỗ đứng tại giới phù thuỷ, nhưng vì xuất thân lại bị khinh thường, kể cả có được cái danh đứng nhất cũng không thay đổi được gì. Hôm nay Draco mắng một câu “Máu Bùn” lại cứa dao vào vết sẹo cũ. Hiện tại cô rất muốn giúp Ron phản bác, nhưng phải nói rằng cô bé kia nói không hề sai.
Harry cũng bất đắc dĩ, từ lúc sống lại cậu rất muốn kết bạn với Draco nhưng chưa thành công, mà mâu thuẫn giữa Ron và Draco dường như cũng không thể hoà giải.
“Vậy quyết đấu đi.” Các bạn nhỏ đang cãi nhau nghe thấy một giọng nói xa lạ, vội vàng tìm kiếm ai đã lên tiếng.
Cuối cùng họ đã tìm thấy người trong một bức ảnh, hầu như tất cả đều thốt lên ngạc nhiên.
Malfoy này đẹp quá! Đây là tiếng lòng chung của đại đa số mọi người.
Trời ạ, sao thằng nhóc Bert kia lại xuất hiện? Xin đừng nhận ra, Merlin phù hộ! Gres cũng tỏ vẻ giật mình theo, còn trong lòng lại vô cùng căng thẳng.
Đây chắc chắn là một vị tổ tiên của mình, dù là ảnh thôi Malfoy cũng hoàn hảo nhất.Draco say mê tưởng tượng mình mà biến thành ảnh sẽ chói mắt tới đâu.(Thập Nhị: Dra à, tin tôi đi, nếu cậu không giải quyết được vấn đề keo xịt tóc thì cậu sẽ là Malfoy trọc lốc đầu tiên đấy, cũng đủ chói mắt ha.)
Bert kiêu căng liếc những phù thuỷ nhỏ nhìn mình, trong lúc đó có từ ái nhìn em gái, em trai và cả cháu chắt mình.
“Tóc đỏ kia, mi lau nước miếng trước đã.” Bert không vui nâng nâng cằm ý chỉ Ron.
Ron xấu hổ lau trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, hành động ấy cũng khiến tư duy cậu phải nghĩ lại: “Ông chắc chắn là một Malfoy, cha tôi bảo Slytherin đều là phù thuỷ hắc ám độc ác, Malfoy nhiều thế hệ lại càng độc ác.”
“Chà, Malfoy tà ác?” Bert phiên bản thiếu niên trong ảnh nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Ron ngây ngốc đáp: “Đúng, nhà Weasley chúng tôi cần phải đấu tranh chiến thắng Malfoy tà ác.”
“Thật sự là Weasley vĩ đại, giờ ta mới biết Weasley chính nghĩa vậy đấy, ngay cả Donathew luôn theo sau ta cũng chính nghĩa thế chứ?” Bert có ý chỉ bên cạnh.
Rất nhanh trong ảnh hiện lên một mảng màu đỏ, rồi mảng màu dần lớn hơn, một thiếu niên tóc đỏ mặc áo choàng vàng đỏ kiểu cách xuất hiện.
“Mình à, đừng giận mà. Cháu chắt tôi còn chưa hiểu chuyện, nếu năm đó mình đồng ý lời cầu hôn của tôi thì nhà Weasley đã có một nữ chủ thông minh tuyệt đỉnh dạy dỗ con cái chứ không để sai lệch và không xu dính túi này đâu.” Phù thuỷ tóc đỏ chân chó vòng quanh Bert.
Các phù thuỷ nhỏ khác ngoài Gres đều choáng váng, hình như họ nghe thấy một Weasley tỏ tình với một Malfoy thì phải? Vài người thay đổi hình tượng bằng Arthur hói cùng Lucius rực rỡ, từng ngôi sao to cứ nổ đôm đốp ngay trước mắt họ.
Buồn nôn quá!
Tiếp theo bức ảnh lại truyền ra đoạn đối thoại còn ghê tởm hơn!
“Hừ, nếu cậu ngoan ngoãn làm phu nhân Malfoy thì có lẽ Weasley sẽ không thê thảm đến thế.” Bert trở nên đầy nhiệt huyết, dù đã qua ngàn năm họ vẫn chưa giải quyết xong vấn đề ai trên ai dưới. Nếu năm đó không phải bị Carey chuốc dược thì chắc họ vẫn còn phải giằng co lâu nữa, không cưới người khác thì trực tiếp để Malfoy và Weasley phải đoạn tử tuyệt tôn luôn.
Ôi Merlin ơi! Vài phù thuỷ nhỏ lại tưởng tượng sâu hơn, Lucius nồng cháy ôm Arthur thẹn thùng hoặc Ron và Draco ôm nhau, không thể chịu nổi nữa! Ron và Draco sặc sụa thảm thiết.
Hai người trong ảnh cuối cùng đã nhận ra còn có kẻ khác.
“Draco, ta rất hài lòng về cháu, vì vinh dự của bé Prince hãy dạy dỗ tên tóc đỏ kia thật nhiều vào.” Nói xong tổ tiên Malfoy đại nhân biến mất.
“Chờ tôi đã mình ơi!” Donathew Weasley nóng lòng đuổi theo người yêu, nhưng vẫn nhớ để lại cho cháu chắt một câu dặn dò: “Cố lên Ron thân mến, hãy chiến đấu giành lấy tình yêu của bé Prince đi. Mà nhớ truyền lời tới cha mẹ cháu, đưa bức ảnh ta ra khỏi tầng hầm đi, ta đã bị giam tới tự kỷ rồi.” Donathew tới chậm hơn nên nghĩ lầm Ron cố ý chọc giận Gres là để thu hút, bởi vậy không quên cổ vũ cho con cháu.
Mặt Ron lại bợt bạt thêm một tầng nữa.
“Quyết đấu đi tóc đỏ!” Draco bị chọc giận, cộng thêm nguyện vọng của vị tổ tiên nào đó, Draco quyết định phải dạy dỗ tên Weasley không biết trời cao đất dày này.
Về phương diện chọc giận Malfoy, chúng ta phải đồng ý rằng các Weasley thật thông minh quá đi.
Rất nhanh Ron và Draco đã quyết định quyết đấu đêm nay. Ron lựa chọn Harry và Hermione là trợ thủ, mà Draco thì lựa đôi song sinh Prince.
“Này Draco, tóc đỏ kia thật sự có ý với Gres à?” Hugo hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.
“Yên tâm đi, dù có có thì đêm nay anh sẽ để nó không có.” Đôi mắt lam xám của Draco hiện lên ý lạnh lùng, bảo vệ châu báu của mình, vĩnh viễn không từ bỏ!
Hugo không nói gì, cậu sờ sờ bình dược trong ngực, đây là độc dược cậu mới nghiên cứu, có thể thay đổi mùi vị đồ ăn trong miệng người ta, vốn là để dành cho hai tên đã dám khinh thị ba nhưng cậu có thể cho tên tóc đỏ kia thử trước.
Hiển nhiên Gres đang vui vẻ thì lên kế hoạch xem tối nay mình cần mang theo kiếm nào để quyết đấu đây. Quyết đấu đó, đã lâu cô không tham gia rồi, thật sự ngứa tay quá đi! Gres cười híp cả mắt.
Ban đêm, vài bóng người én lút đi ra từ phòng sinh hoạt Gryffindor và Slytherin.
Đêm là thời gian dành cho tình nhân, một người đàn ông xoay lại ngồi thẳng xuống chỗ đang cương nào đó, rồi vặn vẹo eo hoà hợp làm một với người phía dưới. Ánh trăng ló ra sau màn mây, xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Theo ánh trăng, khuôn mặt cả hai cũng rõ ràng dần, người mũi to phía trên cúi đầu nhìn người yêu, đối phương đang nhìn lại bằng đôi mắt xanh sâu nặng
Sarah Quirrell!
Snape lập tức bừng tỉnh, anh lại mơ. Từ khi thức tỉnh huyết thống anh thường xuyên mộng xuân, chẳng qua chưa lần nào để anh nhìn thấy được gương mặt cả. Tuy nhiên vừa nãy trong giấc mơ khủng khiếp do anh chủ động, anh còn thấy rõ người kia.
Y là thằng nhãi Sarah Quirrell nhà Gryffindor, chính là vì thấy mặt y Snape mới bị bừng tỉnh.
Snape rót cho mình một cốc nước để tỉnh táo, bình tĩnh hơn sau giấc mơ hoang đường.
Đúng, hoang đường. Đầu tiên anh cho rằng mình có thể mặt dày chủ động để người ta thượng, nhưng sau đó dù có tự nguyện cỡ nào thì đối phương anh hiến dâng cũng không phải thằng nhãi Sarah Quirrell còn chưa mọc lông kia. Hừ, kể cả anh thật sự có chút gì đó mờ ám với thằng oắt con ấy, thì anh cũng phải là công. Snape tin chắc dù anh không thể công với Chúa tể Hắc ám, nhưng thừa sức công với một thằng oắt.
Uống một cốc nước, Snape cảm thấy mình không còn buồn ngủ, nên mặc quần áo tử tế chuẩn bị ra cửa tóm mấy động vật lượn đêm thay đổi tâm trạng.
Mặt khác, Harry, Ron Hermione đi vào phòng học bỏ hoang tầng hai đã hẹn với nhóm Draco.
“Ron, chúng mình về đi, lượn đêm sẽ bị trừ điểm đấy.” Hermione hơi bất an.
Harry cũng hát đệm, cậu cũng hoảng hốt, nhưng không phải vì trừ điểm mà là vì nơi này quá gần với hang Tử Xà, nó thường đi dạo vào ban đêm.
Ron ghét Draco tới nỗi xem nhẹ ý kiến của hai bạn, mà nhóm Draco đã đến khiến Hermione và Harry không còn lý do nào nữa.
Ron và Draco cùng tiến lên giơ đũa phép, bắt đầu quyết đấu.
Chỉ dựa vào thực lực, còn chưa trải qua tập huấn D.A nên Ron không phải là đối thủ của Draco từ nhỏ đã được huấn luyện từ gia tộc, rất nhanh cậu đã ở thế thua.
Draco vui vẻ chuẩn bị cú tiếp theo sẽ đánh gục tên tóc đỏ này, nhưng một tiếng vang kỳ lạ cắt ngang.
Vài người chạy tới trước cửa thăm dò, một cái thân rất to đang trườn tới đây, đuôi nó đập vào vách tường bụi tung mù mịt.
“Là Tử Xà!” Harry, Draco, Gres và Hugo đồng thanh kêu lên.
“Chạy mau!” Harry gào lên bảo tất cả.
Vài người lao ra khỏi phòng rồi chạy về phía cầu thang.
Tử xà cũng nghe thấy tiếng Harry, nó ngừng một chút rồi càng bò nhanh ngay sau các bạn nhỏ, chút nữa thôi là đuổi kịp.
“Dừng lại!” Một giọng nói đáng lý Ron phải phản cảm lại như tiếng trời vang lên, Snape nắm chặt đũa phép bước tới.
“Giáo sư có Tử Xà!” Harry lớn tiếng nói với Snape.
Snape chỉ chỉ đũa phép,rồi lạnh lùng bảo: “Mấy đứa trốn chỗ khúc quanh, đừng có ra.”
Snape đứng ở ngay đó. Một quái vật lớn xông ra.
“Ba cẩn thận!” Hugo nghĩ tới sự khủng bố của con Tử Xà thì kêu lên.
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
59 chương
493 chương