Quay Về Quá Khứ
Chương 11
Anker là một thành phố không lớn không nhỏ. Tuy rằng thành phố không lớn, nhưng bởi vì lớn nhất quanh đây nên cũng tụ tập khá nhiều người từ bắc tới nam.
Ngày hôm nay có một người đàn ông mang theo hai đứa bé tóc đen giống anh tiến vào Anker, bọn họ đi đến một nhà quán trọ đặt một phòng nghỉ ngơi.
Snape cởi áo choàng bám đầy bụi đất, nhìn hai cậu bé tắm xong, ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm rồi mới mở miệng, “Một lúc nữa ta sẽ đi hoàn thành giao dịch, hai đứa phải ngoan ngoãn ở trong phòng. Nếu ta trở về không thấy ai, hừ!” Snape không nói tiếp, nhưng tiếng hừ phát ra từ chiếc mũi to của anh xác thực ý định của chủ nhân, làm cho hai cậu bé hơi sợ, rụt hai bả vai.
Chúng chính là Carey và Bert, trong rừng rậm kia, Snape dẫn theo Bert. Anh giúp Bert mai táng người cha tinh linh bên cạnh người cha phù thủy của cậu, sau đó đem những thứ có giá trị hai người để lại đưa cho Bert mang ở trên người, xong xuôi, Bert được anh nhận nuôi. Dù sao nuôi một con dê cũng là nuôi, nuôi hai con dê cũng vậy, Snape cam chịu nghĩ.
Bởi vì hình dạng của Bert không thích hợp hoạt động trong thế giới con người, Snape giúp cậu điều chế độc dược che dấu màu tóc và bộ dạng. Vì vậy, nhìn bên ngoài, cậu cũng là một đứa bé loài người như Carey. Chẳng qua, vì bộ dạng gia chủ đời đầu của gia tộc Malfoy tương lai quá xinh đẹp, đa số mọi người nhìn cậu thành cô bé.
Mấy tháng sau khi nhận nuôi Bert, từ một phù thủy lang thang, Snape tình cờ biết được có phù thủy ở một thành phố muốn trao đổi ít dược liệu để lấy loại độc dược nào đó. Mà loại độc dược này, Snape có thể điều chế! Dược liệu trong tay phù thủy kia cũng là thứ Snape cần, vì vậy, Snape dẫn theo Carey và Bert đi tới thành phố này.
Sau khi Snape rời khỏi, từ túi không gian Carey lấy ra một quyển sách bắt đầu lật xem. Đây là bộ sách quý cậu mang ra được từ tòa thành Prince, là một bộ sách về độc dược do một vị Prince cất chứa, ghi lại rất nhiều phương thuốc thú vị. Không biết có phải là dòng máu gia tộc Prince luôn cảm thấy hứng thú với độc dược, hay vì cha nuôi Snape am hiểu độc dược, sự yêu thích của Carey đối với độc dược càng ngày càng tăng. Mỗi lần ngửi mùi độc dược sôi trào bay lên từ vạc, cảm giác lửa nhỏ tí tách, Carey thấy lòng rất vui sướng.
Mà Bert thì tò mò leo lên cửa sổ, vừa lúc phòng bọn họ ở sát đường, ngoài cửa sổ chính là chợ. Chợ ở đây không lớn, nhưng với tinh linh lai trước kia sống trong rừng rậm thấy nhiều cây cối hơn thấy người thì cảm thấy rất thích thú.
“Trở về, mày muốn người khác chú ý tới chúng ta sao?” Đôi mắt Carey không hề rời khỏi trang sách.
“Không đâu.” Bert không hề nghĩ ngợi trả lời.
Trước mắt Snape hai cậu bé này rất ngoan ngoãn, nhưng ở nơi Snape không nhìn thấy, hai người lại chống đối nhau, thậm chí còn chơi ngáng chân. Cả hai đều cho rằng đối phương chiếm lấy sự chú ý của cha, xem đối phương là chướng ngại tranh đoạt tình yêu cha dành cho mình!
“Trở về, Bert Malfoy.” Lần này ngay cả tên họ đầy đủ của Bert, Carey cũng lôi ra.
— Ta là phân cách tuyến dòng họ Malfoy —
Lúc trước Snape đã từng hỏi Bert họ gì, nhưng không biết vì cha mẹ qua đời quá sớm, hay chưa từng nhắc đến, Bert chỉ biết tên của mình mà không biết dòng họ là gì. Vì thế đứa nhỏ đáng thương không có họ nào đó dùng đôi mắt khóc đến sưng đỏ nhìn Snape, mếu máo, mong chờ nói, “Ba nhận nuôi con, có phải con cũng mang họ giống ba hay không?”
Từ khi được Snape nhận nuôi, tên nhóc nào đó một mực gọi Snape là ba khiến Snape rất đau đầu, anh không thể tưởng tượng được lão tổ tông nhà Malfoy gọi mình là ba, đây xem như là chiếm lợi ích của Lucius?
Snape tin nếu để Lucius thấy một màn như vậy, anh sẽ trực tiếp bị Avada Kedavra. Mà hiện tại càng chết hơn là quý tộc Malfoy ngàn năm trước từ đời tổ tông đã muốn sửa họ! Dù là họ là Prince hay Snape, đều không được tự nhiên. Snape không muốn thừa nhận, anh bị kinh hoàng khi nghĩ đến cảnh tượng con công khoe khoang ở tương lai mang họ của mình.
“Cha, con cho rằng nên cho Bert một cái họ đặc biệt để kỷ niệm cậu ấy được cha nhận nuôi.” Carey tranh thủ mở miệng. Cậu không muốn chia sẻ dòng họ của cậu và cha cho tên nhóc đáng ghét này. Tên trước mắt không những vừa đoạt đi sự chú ý của cha, bây giờ ngay cả cái họ cũng muốn giành? Thật sự là rất đáng ghét!
“Malfoy. Bert Malfoy.” Snape quyết định để cho gia tộc Malfoy khoe mẽ mau chóng xuất hiện. “Đây là dòng họ chỉ thuộc về một mình con, trừ con ra không ai có thể có dòng họ này.”
“Dòng họ chỉ thuộc về Bert?” Bert nín khóc mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Snape. “Ba cho con?” Snape gật đầu.
“Thật tốt quá, thật tốt quá. Bert cũng có dòng họ, là ba cho Bert.” Bert vui sướng nhảy dựng lên, giống như có được lễ vật quý giá nhất.
Nhìn Bert như vậy, Snape cũng thoáng giương lên khóe miệng, Carey nhìn một màn này hơi bực mình nắm chặt nắm tay.
— Phân cách tuyến giải thích xong về dòng họ Malfoy —
“Tao muốn mách ba, mày bắt nạt tao.” Bert leo từ trên cửa sổ xuống. “Ba nhất định sẽ phạt mày viết gia quy, hừ.”
“A, ngài Bert Malfoy nuôi hoài không lớn đã đem khả năng khóc đạt tới cảnh giới thu phát tự nhiên lại muốn cáo trạng với cha sao?”
Bởi vì nhìn thấy Bert, Snape nhớ tới con đỡ đầu của anh, Draco, trong quá trình trưởng thành luôn bị Lucius phạt chép gia quy. Vì thế, Carey và Bert một khi phạm sai lầm sẽ bị phạt chép quyển gia quy rất dày do Snape đưa ra. Cuốn gia quy này do Snape tạo thành bằng cách chọn lọc tinh hoa trong nội quy nhà Slytherin và gia quy nhà Malfoy, đáng nói là, bây giờ vẫn đang trên xu thế dày lên.
Carey ở chung với Snape lâu ngày tự nhiên lây nhiễm thói quen phun nọc độc của Snape. Tuy rằng ngôn ngữ còn non nớt, nhưng đã có được hình thức độc mồm độc miệng ban đầu. Tất nhiên việc này phải cảm tạ sự tồn tại của Bert, giúp cậu có đối tượng luyện tập nâng cao năng lực… Ngài Carey Prince tương lai sẽ đạt được thành tựu không tưởng trên con đường phát huy khả năng độc mồm độc miệng!
“Tao nhất định phải mách ba.” Bert thở phì phì rời khỏi phòng.
Lời Carey đâm vào chỗ đau của cậu, bởi vì có dòng máu tinh linh, tốc độ lớn lên của cậu chậm hơn trẻ con loài người. Sau khi Snape nhận nuôi cậu mới phát hiện cậu còn lớn hơn Carey một tuổi. Điều này khiến Snape nhìn dáng người như trẻ con năm sáu tuổi của Bert nửa ngày không nói gì, trong lòng thì lên kế hoạch, nếu thằng bé này tới mười lăm tuổi vẫn nhỏ như vậy, anh sẽ điều chế một ít dược tăng tuổi cho cậu.
“Tên quỷ chỉ biết gọi ba, đó là cha tao, không phải ba của mày đâu.” Carey căm giận nhìn cánh cửa rung lắc do bị đối xử thô bạo, rồi đọc sách của mình. Chẳng qua không đến hai phút, cậu đập mạnh sách xuống, chạy khỏi phòng…
Cánh cửa mới trải qua bạo lực lần thứ hai lung lay sắp đổ.
Bert chạy nhanh ra khỏi nhà trọ đi vào chợ, chợ không lớn, nhưng những gì cần cho cuộc sống, ăn, mặc, ở, đi lại đều có. Bert đi tới trước cái sạp khi nãy thấy trên cửa sổ. Không phải cậu ham chơi, mà là cậu thích một thứ trên chiếc sạp này…
Đó là một dây cột tóc màu đen, rất bình thường, với khiếu thẩm mỹ kế thừa từ tinh linh của cậu thì chẳng có gì là đẹp. Nhưng mà, cái này lại rất thích hợp với người kia, cái người thu nhận cậu, cho cậu cảm giác ấm áp của cha. Bert nhìn như nhỏ tuổi, khờ dại không hiểu cái gì, nhưng chẳng qua đây là lớp ngụy trang.
Trong rừng cậu từng thấy một động vật không tên xinh đẹp yếu đuối dùng chính bề ngoài của mình bắt được một con mồi còn lớn hơn nhiều so với nó, con mồi đó trông rất khỏe mạnh, dữ tợn… Vì thế, tổ tiên Malfoy nho nhỏ còn không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế là cái gì đã học được tri thức đầu tiên từ thiên nhiên, đó là, Lợi dụng vẻ ngoài của mình, ngụy trang tốt bản thân!
Sau đó, vào một ngày, khi nhìn thấy cha con Snape tiến vào rừng rậm, cậu lặng lẽ bám theo. Trực giác nói cho cậu biết, đi theo hai người kia rời đi sẽ tốt hơn ở trong rừng với vô số nguy hiểm rình rập này. Vì vậy, cậu rất tình cờ hiện ra trước mặt hai người. Thành công trở thành con nuôi Snape, Bert âm thầm quan sát cha nuôi của mình… (NN: Quá mưu mô đi, đúng là tổ tiên nhà Malfoy có khác >.
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
59 chương
493 chương