Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành

Chương 10 : Thập tử nhất sinh (1)

Nhanh chóng đã đi qua dãy phòng giam lạnh lẽo kia. Vừa mới đến, hoàng đế đã nghe thấy giọng nói sinh động của Triệu Thuỵ Miên. - Lũ khốn nạn, có ngon thì kêu lão hoàng đế tới đây nói chuyện với ta. Đồ con rùa rụt cổ. Triệu Thuỵ Miên hiện tại chẳng khác nào con mụ điên. Cả người bị treo dính vào cây gỗ chữ thập, hai tay bị xích ngang lên. Trên mặt hơi khói và mồ hôi làm nước da cô trở nên sạm đen. Đây chính là kiểu tra tấn kinh điển trong phim. Có điều ngoài đời thật thì khốc liệt hơn nhiều. Triệu Thuỵ Miên đã được chiêm nghiệm điều đó một tuần nay rồi. Thứ duy nhất sáng lên trên gương mặt kia chính là đôi mắt. Đôi mắt đầy căm thù nhìn chòng chọc hoàng đế như muốn liều mạng với lão, có phần giống với những tù nhân khác. Lão hoàng đế bấy giờ vẫn ung dung, nhìn một pháp sư có tài phải ra nông nỗi thế này, lão cũng không nỡ. - Triệu Thuỵ Miên, nhìn ngươi bây giờ, cũng có một phần giống bọn tù nhân kia rồi đấy. - Vào đây rồi, không điên cũng bị ép thành điên. - Giọng nói cô đã có chút bình ổn. Cai ngục lấy cho hoàng đế một chiếc ghế sạch sẽ để ngồi. Chân Nhân đế nâng vạt áo, ngồi chễm chệ. Quả là có phong thái của một vị vua. Đáng tiếc nhân phẩm chỉ bằng một con chó. Hoàng đế cũng không vội, thổi tách trà mới pha, nhấp một miếng, rồi đặt xuống bàn. Mùi vị đúng là không thể nuốt nổi, vẫn là trà thượng hạng trong điện ngon hơn. - Triệu Thuỵ Miên, ngươi ở đây lâu ngày rồi cũng thấy nhàm chán. Trẫm sẽ thành toàn cho ngươi, chỉ cần nói ra, Vương An Cơ đang ở đâu? - Ta không biết. - Triệu Thuỵ Miên trả lời rất nhanh, cũng rất dứt khoát. - Cái này... ngươi đừng làm khó trẫm. Hắn cùng ngươi đến đây, hẳn ngươi cũng biết. - Hoàng đế vắt chéo chân, thong thả ngả lưng - Liên Hương bà bà gì đó, bà ta cũng chút giá trị đấy. Thấy Triệu Thuỵ Miên bắt đầu chú ý, hoàng đế cười nói: - Ngươi nghĩ tại sao chúng ta có thể theo dõi ngươi từ cửa thành nhanh như vậy. Chính vì bà ta nắm rõ nước đi của ngươi. Trong vòng hai ngày, mỗi người trong Chân Nhân thành này đều là tai mắt của trẫm. Trẫm chỉ cần treo thưởng, lưới tự nhiên có cá thôi. - Lão hoàng đế. Người được lắm. Ta còn tưởng ngươi là một lão già u mê, xem ra ta khinh thường củ gừng này rồi. - Triệu Thuỵ Miên giãy dụa. - Mới vừa rồi ta nói đến Liên Hương bà bà. Cái cửa hàng nhỏ của bà ta chắc cũng chẳng kinh doanh được bao lâu nữa đâu. - Ngươi... bỉ ổi! Cầm thú! - Triệu Thuỵ Miên nghiến răng - Ngươi cho rằng ngươi sẽ được như ý sao? - Vương An Cơ đang ở đâu? - Hoàng đế đã không còn kiên nhẫn, đập bàn quát Triệu Thuỵ Miên. - Ta đã nói không biết. - Cô trợn mắt lên - Lúc ta đến đây, hắn đã bỏ trốn rồi. - Ngươi đâu, giết Liên Hương bà bà. - Dừng tay! Các người mau dừng tay lại. - Triệu Thuỵ Miên gào thét, lệ ngấn quanh tròng - Ta thật sự không biết hắn đang ở đâu. Hắn thật đã trốn rồi, có lẽ sợ ta lại đem tới cho ngươi. Ngươi là một hoàng đế, nếu chuyện giết người vô tội này truyền ra ngoài. Ngươi sẽ yên ổn sao? Hoàng đế xoay người lại. Ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, không còn một tia ngả ngớn trong đó. Tất cả chỉ có trống rỗng. Bỗng một thuộc hạ từ bên ngoài đi tới, thông báo: - Bẩm hoàng đế, đã tìm kĩ rồi, trên người cô ta không có gì đặc biệt. Chỉ là mấy bộ đồ thôi. - Vừa nói, thuộc hạ vừa dốc ngược túi gấm. Mấy bộ đồ vương vãi rơi ra. Sắc mặt hoàng đế lại càng thêm trầm trọng. - Dốc toàn lực tìm kiếm cho ta. Còn ngươi... - Hoàng đế nhìn cô - Dùng hình cho đến khi nghĩ ra cách tìm ra hắn thì thôi. Triệu Thuỵ Miên mệt mỏi rũ người xuống, càng muốn thả lỏng thì sợi xích trên người càng thắt chặt như muốn dứt từng mảng thịt. Xúc giác tê liệt toàn hoàn. Mấy ngày nay cô đã gào đã thét rồi, cổ họng khàn khàn sắp nói không ra hơi. Cô căn bản cũng biết, trừ phi có phép màu, bằng không sẽ không thoát khỏi đây được. Nói xong, hoàng đế thật sự đã rời đi, mang theo thị vệ Chân Nhân Chiêu Minh bên người. Cánh cửa lạnh lẽo đóng lại, mang theo hút hơi ấm còn sót của Triệu Thuỵ Miên. Đặng Vân Du tỉnh lại ở một ngôi miếu hoang. Lại một ngày nữa không có ý tưởng gì. Đặng Vân Du sắp trở lại người rừng mất rồi. Mấy ngày không tắm, thức ăn mang theo cũng hết sạch, gà rừng không biết bắt, lại không biết đường đi. Chỉ có thể hái trái cây ăn, cũng không biết có độc hay không. Đặng Vân Du chán nản bóc vỏ nhãn. Ở đây mà cũng có loại trái cây này, thật hay ho. Bất quá, cũng tránh được cái đói. Nhãn rừng quả nhiên không giống nhãn trồng. Vừa nhỏ, hạt to, ít cơm, lại hơi nhạt. Đặng Vân Du ăn xong rồi thì tìm bờ sông rửa mặt cho sạch sẽ. Vừa nghiêng người xuống thì cặp trên lưng chẳng may nghiêng theo, thế là đồ đạc trong cặp đều rơi xuống nước hết. Đặng Vân Du thất kinh, mặt gì cũng không rửa, vội nhảy xuống sông nhặt đồ. Cũng may đây chỉ là con sông nhỏ, cạn nước, nước lại trong nên cũng nhặt được gần hết. Đặng Vân Du nhìn tới nhìn lui, không biết Triệu Thuỵ Miên đi hành sự còn mang theo gương làm gì, tò mò lại cất vào túi. Tiếp theo là mấy lọ đan dược. Nhưng mà rơi xuống nước rồi, chữ mờ đi, không nhìn rõ là thuốc gì. Mà dù sao cô cũng chẳng dùng tới. Tiền, quần áo, còn có mấy cuốn sách mà cô mang theo đọc giải trí, đều bị lấy để đốt lửa. Cuối cùng là mấy viên thuỷ tinh nhiều màu. Đặng Vân Du nheo mắt nhìn vào bên trong, là mấy con vật hình thù kỳ lạ đang nằm cuộn tròn. Nhìn cũng hơi đáng yêu. Triệu Thuỵ Miên đúng là có thú vui sưu tầm những thứ này. Đặng Vân Du lần lượt cất gọn vào trong cặp. Những thứ dễ vỡ thì để phía trên. Còn một viên cuối cùng, nhưng hơi xa, cô với tay để lấy. Không ngờ viên thuỷ tinh di chuyển một đoạn. Đặng Vân Du trợn mắt, hoài nghi mình nhìn lầm. Sẽ không phải đói quá nên mờ mắt chứ? Đặng Vân Du quyết định tỉnh táo, lấy nó một lần nữa. Lần này thì quả thực không sai, viên thuỷ tinh lăn tròn, lăn tròn. Cô dụi mắt lần nữa, viên thuỷ tinh đã yên ả lăn xuống nước. "Bùm" một tiếng. Nước bắn lên tung toé, làm ướt sũng người Đặng Vân Du. Cô đứng như trời trồng. Nhìn con quái thú chui từ trong nước ra, to lớn như hà mã. Chỉ biết tay chân cứng đờ, không còn lực chống đỡ nữa liền ngã xuống. Đặng Vân Du run rẩy chỉ tay: - Ngươi... ngươi là yêu... yêu quái? Ôi mẹ ơi. Cả đời Đặng Vân Du chưa từng đối mặt với yêu quái. Trừ lần trước vô tình gặp ra, đây là lần đầu tiên cô chân chính độc chiến với con yêu quái này. Thầm nghĩ cô thật giống với Đường Tăng hiền lành, không biết yêu quái là gì. - Không lẽ là người giống ngươi sao? - Yêu quái kiêu ngạo lắc đầu - Triệu Thuỵ Miên nhốt ta trong cái quả cầu đó, ta sắp chán chết rồi. - Vậy ngươi... muốn làm gì? - Đặng Vân Du rốt cuộc bình tâm. Đối mặt với những thứ kì quái lâu ngày cũng thành quen. - Không làm gì cả. Bất quá ta tự hứa, nếu sau này có một người giải thoát cho ta khỏi đây, ta sẽ nhận làm ân nhân. Bây giờ, ân nhân, ngươi muốn ta làm gì? - Yêu quái đột nhiên nói một tràng, cuối cùng cung kính gọi cô một tiếng "ân nhân". Đặng Vân Du có phần ngây dại. Tình tiết phim truyền hình diễn biến nhanh quá. Nam nhân cứu nữ nhân, nữ nhân lấy thân báo đáp. Đặng Vân Du muốn nói không cần. Nhưng trong hoàn cảnh nghèo đói không có miếng ăn này, có một nô lệ cũng tốt. Đặng Vân Du nghĩ vậy, ưỡn ngực nói: - Vậy, trước tiên ngươi biến nhỏ lại, tốt nhất là thành người bình thường để ta dễ nói chuyện. - Cái này thì có gì khó. Yêu quái mỉm cười, nước tưới lên người hắn, toả ra hơi mát lạnh. Một thiếu niên trong sáng, ánh mắt linh hoạt xuất hiện. Bước chân nhẹ như bay, thoáng chốc đã đứng trước mặt Đặng Vân Du. Cô choáng ngợp. Đây là yêu quái lúc nãy? Tạo hình cũng hơi quá đáng rồi. Thiếu niên không nhiễm chút bụi trần này vốn là yêu quái chuyên lừa gạt người khác. Đặng Vân Du nháy mắt. Hai người đứng cạnh nhau thế này đúng là cóc ghẻ đứng cạnh thiên nga. Hắn y phục trắng toát, là một thư sinh thông thái, làn da mịn màng như da thiếu nữ, đôi mắt lại hơi xếch lên kiêu ngạo. Cô là một bà cô già nhếch nhác, đen nhẻm từ trên xuống. Đặng Vân Du cười khổ, hẳn là hắn giống chủ nhân hơn. - Ngươi là cái gì? Tên gì? Lai lịch ra sao? - Ta tên Tần Tuệ Minh, là tên giả mà ta đặt. Còn người khác hay gọi ta bằng tên Thuỷ Dạ Hầu, là thuỷ quái ngàn năm dưới thuỷ cung. Chẳng qua ta đi lạc, nên mới bị con nha đầu Triệu Thuỵ Miên bắt được, đã bắt ta mấy chục năm rồi. - Nhắc đến nỗi nhục này, hắn vẫn còn thấy tức. - Tần Tuệ Minh, ngươi... bị giam mấy chục năm mà vẫn chưa chết sao? Con người mấy chục tuổi đã gọi là sống thọ rồi. - Đặng Vân Du nhìn vào dung nhan láng mịn của hắn. - Ta đã sống mấy ngàn năm rồi đấy. - Tần Tuệ Minh liếc mắt - Được rồi. Ngươi có tâm nguyện gì mau nói đi, để ta còn đi làm việc khác. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của hắn, có chỗ nào giống yêu quái đâu chứ? Từ đầu đến cuối, cô chỉ có cảm giác mình đang đứng gần một vị trích tiên nào đó. Ngay cả động tác liếc mắt, giọng nói cũng có chút phần tuỳ hứng, giống như mọi chuyện thế gian tất thảy đều không liên quan đến hắn. Càng thấy khó tin hơn là vị trích tiên này lại xem cô như ân nhân. Có thể sẽ không giết cô đâu. - Ừ. Tình trạng của ta bây giờ đang rất khẩn cấp. - Đặng Vân Du cẩn thận suy nghĩ rồi nói ra một câu. - Có thể nhìn ra được. - Ách... - Bị câu này của Tần Tuệ Minh làm hứng họng - Cho nên ta phải cẩn thận suy nghĩ. Dùng bộ não của con người thế kỉ 21 để tính toán - Đặng Vân Du thực ra mấy ngày nay cũng đã suy nghĩ rồi. Logic ở đây hoàn toàn không giống người thường - Ngươi có thể biến cho ta thật nhiều thức ăn, thật nhiều quần áo không? - Ngươi chỉ yêu cầu cái này? - Tần Tuệ Minh khinh thường, phụ nữ đúng là chỉ cần những thứ này. Còn nói chuyện có vẻ nghiêm trọng. - À không không. Không được, cái này không hợp lý. Bây giờ đầu ta rất loạn. - Đặng Vân Du ôm đầu. Mấy ngày nay nung nấu ý nghĩ muốn thoát ra ngoài, đến khi có cơ hội lại chẳng biết nghĩ gì. Nếu bây giờ yêu cầu Tần Tuệ Minh mang cô tới cửa thành, vậy thì cô có thể trở về nhà rồi. Chuyện gì cũng không cần lo. Nhưng Triệu Thuỵ Miên thì sao? Triệu Thuỵ Miên có bị bắt không? Cũng tại cô nên mới thành ra như vậy. Không được, phải đi tìm Triệu Thuỵ Miên trước. Còn có Vương An Cơ, có hắn ta ở đây thì tốt rồi. - Ngươi có thể giúp ta đi đến Chân Nhân thành không? Ta muốn mua ít đồ. - Cũng được. - Vừa dứt lời, ở bên núi có tiếng bước chân lại gần. Hơn nữa lại càng ngày càng nhiều.