"Lão đại, rốt cuộc là chuyện gì? Ở bên kia tôi bận lắm." Janice hỏi lại một lần nữa, dáng vẻ vội vàng, không nhìn thấy Lục Già cũng ở trong phòng làm việc.
"Không phải tôi tìm cô." Từ Gia Tu không nhanh không chậm mở miệng, "Là Lục Già tìm cô."
"Lục Già!" Hai mắt Janice đột nhiên sáng lên, nhanh chóng quay đầu sang, không hề nhầm lẫn gọi ra tên của cô một cách chính xác.
"Hi, Janice." Lục Già cực kỳ ngượng ngùng, cô vừa mới nói với Từ Gia Tu gì mà, cô muốn ở chung với Jennings, khụ, là cùng thuê.
"Lục Già, cô tìm tôi có chuyện gì?" Janice nhìn cô, vui vẻ hỏi.
"Tôi. . . . . ." Lời nói của Lục Già bị nghẹn lại, không thể làm gì khác hơn là liếc về phía Từ Gia Tu, xin anh giúp cô nghĩ lý do; Từ Gia Tu cũng liếc cô một cái, sau đó làm người trung gian thay cô lên tiếng: "Lục Già muốn hỏi cô chuyện cùng thuê nhà."
Lục Già: ". . . . . ." Chẳng lẽ cô diễn đạt sai à!
"Thật sao? Quá tuyệt vời!" Janice nhanh chóng bước về phía Lục Già, nắm tay của cô, "Tôi còn định đợi lát nữa tự mình xuống tìm cô đấy, không ngờ cô lại lên trước rồi."
"Tôi. . . . . ." Lục Già nhìn về phía bàn tay đang bị nắm lấy của mình, hít một hơi thật sâu, trấn định lại nhìn thêm một lần nữa, tóc ngắn ngủn, mắt một mí, da trắng, trên người là một chiếc áo len bện thừng, phía dưới là quần dài màu nâu cùng giày thể thao. . . . . . Tầm mắt của cô lại chuyển lên trên một lần nữa. . . . . .
Hóa ra đúng là Janice, không phải Jennings! Chị Lan không lừa cô, người lừa cô chính là . . . .
Khụ khụ khụ, Từ Gia Tu hạ lệnh đuổi khách: " Janice, cô dẫn Lục Già sang bên đó trò chuyện đi, tôi muốn gọi điện thoại."
"Ok!" Janice sảng khoái đồng ý.
Sau đó, Lục Già liền bị kéo ra khỏi phòng làm việc của Từ Gia Tu, đi tới phòng làm việc của bộ phận kỹ thuật, phòng làm việc nho nhỏ, trên tường còn treo hai bức tranh thêu chữ thập.
Lục Già ngồi xuống đối diện Janice, cười hai tiếng rồi nói: "Là chị Lan bảo tôi tới hỏi cô. . . . . ."
"Tôi biết rồi!" Cô ấy đoạt lời nói của cô, "Là tôi cố ý nhờ chị Lan hỏi cô."
Mất hai phút để nói sơ qua về tình huống, cô ấy thuê một căn nhà có hai phòng ngủ, bởi vì gần đây muốn tiết kiệm tiền mua chiếc xe để đi hóng gió nên muốn tìm người cùng chịu một phần tiền thuê nhà.
". . . . . . Mặc dù cô vừa tới công ty, nhưng tôi thấy cô với tôi rất có duyên." Nói xong, cô ấy đưa cánh tay dài ra vỗ vỗ bả vai của cô, "Cô thấy tôi thế nào?"
Lục Già không còn lúng túng nữa, tiện thể giải thích lí do khiến cô lúng túng: "Đối với nữ sinh đẹp trai ai tôi cũng thích." Sự thực là đã vượt ra khỏi vẻ đẹp của nữ giới rồi, quả thật so với đàn ông còn đẹp trai hơn.
"Ha ha ha." Janice cười rất vui vẻ, "Dù cô có dọn vào ở chung với tôi không, về sau ở công ty tôi sẽ bảo kê cô."
Lục Già hoàn toàn bị khuất phục, thiếu chút nữa là gật gật đầu như con gà mổ thóc.
Khí thế là cái gì, Lục Già cao 1m 60, đi giày cao gót cũng được coi là cao gầy, trước kia cô với những nữ sinh khác đi cùng với nhau đều là họ kéo cánh tay của cô; bây giờ Janice đứng bên cạnh cô tùy ý đưa tay ra đặt trên bả vai của cô, Lục Già thật sự có cảm giác an toàn hơn rất nhiều!
A a a a, sắp điên rồi! Chiều cao của Janice không khác là mấy so với Từ Gia Tu, khi còn bé ăn gì mà lớn như vậy! Lục Già ngẩng đầu nhìn Janice, Janice cũng nhướn mày nhìn về phía cô: "Tan việc nhớ chờ tôi nhé."
. . . . . .
Về chuyện cùng thuê nhà, Lục Già cũng không đưa ra quyết định ngay lập tức, nhưng mà cô vẫn đồng ý với Janice sau khi tan tầm sẽ tới nhà trọ xem xét xem có hài lòng hay không.
Lục Già biết, khu nhà trọ đối diện với tòa nhà văn phòng Khoa Vũ của Ốc Á đều thuộc sở hữu của Khoa Đạt, khu nhà trọ chủ yếu dành cho những người trẻ tuổi làm việc tại Khu công nghệ cao, công ty cũng có rất nhiều đồng nghiệp trọ ở đây, lão đại cũng ở bên đó.
Lục Già đã hai lần nghe thấy chuyện Từ Gia Tu cũng ở khu nhà trọ đối diện, có vẻ như chị Lan định lôi Từ Gia Tu ra để quảng cáo.
Lục Già quay lại bộ phận tài vụ, hỏi bạn học Tiểu Đạt ngày nào cũng cưỡi xe đạp điện đi làm: "Tiểu Đạt, anh ở đâu, đi làm có thuận tiện không?"
"Tiện lắm." Tiểu Đạt đang vùi đầu trong đống sổ sách nhật ký ngẩng đầu lên, "Tôi sống ở thị trấn Cầu Đá ở gần đây, đi xe đạp điện cũng chỉ mất mười phút."
"Vậy à." Cô từng nghe chị Lan nói qua Tiểu Đạt chính là người ở thị trấn Cầu Đá, thị trấn Cầu Đá thật là tốt! Cô mở miệng nói, "Hôm nào chuyển nhà nhớ mời tôi ăn cơm nhé."
Tiểu Đạt vui vẻ: "Nhất định rồi, đến lúc đó mời mọi người đến khác sạn Châu Sơn ăn tiệc hải sản!"
Giọng điệu này đúng chất thổ hào!
Sau khi Lục Già hoàn thành công việc của mình, cô nghiêm túc suy nghĩ chuyện thuê phòng một lần nữa. Về việc phải đi làm xa, cô và lão Lục cũng từng đề cập tới, từ trung tâm thành phố Đông Châu đến Khu công nghệ cao thật sự quá xa, cho dù lái xe đi làm cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ, mặc dù giao thông Đông Châu không tệ lắm, nhưng đến giờ cao điểm vẫn cứ bị tắc đường. Nếu như cô chuyển đến khu nhà trọ ở phía đối diện, mỗi buổi sáng không chỉ được ngủ nướng thêm một tiếng, buổi tối cũng có thêm một tiếng đồng hồ để làm những chuyện khác.
Hơn nữa, bình thường đi làm thì cô ở bên này, từ thứ sáu đến chủ nhật vẫn có thể về nhà ăn cá sốt chua ngọt của lão Lục.
. . . . . .
Đã tới giờ tan việc rồi, Lục Già quẹt thẻ xong nhanh chóng xuống lầu đợi Janice, Janice xuống rất nhanh, phía sau lưng còn có mấy đồng nghiệp nam đang phấn khởi bước tới, bọn họ vừa đi vừa hẹn Janice buổi tối cùng chơi bóng, không cần nghĩ cũng biết bọn họ cũng trọ ở khu nhà bên phía đối diện, Janice đi tới bên cạnh cô, dường như sợ cô vừa tới chưa quen ai nên cố ý giới thiệu: "Lục Già, mấy người này đều là anh em trong bộ phận kỹ thuật của tôi, cũng ở khu nhà trọ bên kia ."
Mọi người cùng nhau đi sang khu nhà trọ, rồi nhanh chóng trở về tổ của mình, mặc dù bọn họ cùng ở đây, nhưng có người ở tòa nhà A, có người lại ở tòa nhà B. Lục Già đi theo cô ấy quẹt thẻ thang máy vào tòa nhà A, cô có phần tò mò không biết Từ Gia Tu ở tòa nhà nào, lại sợ hỏi ra thì lại có vẻ mình rắp tâm không tốt, ngược lại bọn họ lại nhanh chóng nhắc tới Từ Gia Tu.
"Tôi với lão đại cùng tòa nhà cùng tầng, nhưng mà chúng tôi khác nhau."
Sao lại khéo như vậy như vậy! Lục Già hỏi: "Khác nhau gì vậy?"
"Nhà của anh ấy là mua, của tôi là thuê." Janice buồn bã than thở.
Lục Già gật đầu, cũng có thể hiểu được.
Janice và Từ Gia Tư cùng ở tầng chín của khu nhà A, thiết kế theo phong cách Duplex, mỗi căn hộ đều có cấu trúc như nhau, nhưng diện tích thì khác nhau, có căn là hai phòng ngủ một phòng khách, có căn lại là một phòng ngủ một phòng khách, còn có một dạng khác là "Khu nhà cao cấp " : ba phòng ngủ một phòng khách với một sân phơi rộng rãi.
Căn nhà mà Janice thuê có tiêu chuẩn hai phòng ngủ một phòng khách, hai phòng ngủ đều ở tầng hai, tầng dưới là phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh. Janice dẫn cô lên tầng xem phòng ngủ, căn phòng nhỏ nằm ở hướng nam rộng mười mấy mét vuông, trong phòng có một chiếc giường đơn 1m2 còn có giá sách và bàn đọc sách. Ngoài ra bên trong còn có một chiếc tủ âm tường rộng một mét, bên trong Janice còn cẩn thận đặt long não phòng chống mối mọt.
Thành thật mà nói, Lục Già thật thích.
"Phía đối diện chính là phòng của tôi."
Diện tích phòng của cô ấy cũng tầm ấy, bố cục cũng tương tự, giá sách bày đầy các loại sách, phần lớn là sách chuyên ngành, còn có một số quyển sách khoa học viễn tưởng và một chồng tạp chí.
Khiến Lục Già kinh ngạc chính là ở phía tủ đầu giường lại có một cái áo len đang đan dở, cô tưởng tượng ra cảnh buổi tối trước khi đi ngủ cô ấy ngồi đan áo len, nghẹn lời mất một lúc lâu.
Một lúc sau, Lục Già mới thu lại ánh mắt kinh ngạc: "Janice, cô còn có thể đan áo len à?"
"Dĩ nhiên." Giọng điệu tràn đầy tự tin, "Làm kỹ thuật nên bất kỳ công việc gì có tính kỹ thuật tôi đều có thể làm được."
"Thật là lợi hại." Lục Già khen ngợi từ tận đáy lòng, cô nhìn áo len hôm nay cô ấy mắc, chắc cũng là tự mình đan. Cô không biết đan áo len, cũng có thể thấy áo len trên người cô ấy không phải là áo len dệt thông thường. Đầu năm nay phụ nữ biết đan áo len quả thật không nhiều, huống chi lại còn là một phụ nữ cao một mét tám. Trong nháy mắt, Lục Già đối với cô ấy có một ấn tượng vô cùng tốt, không còn từ nào để diễn tả tình cảm được nữa rồi.
Thấy Lục Già cảm thấy hứng thú áo len của mình, Janice trực tiếp dụ dỗ cô: "Nếu như cô cùng thuê với tôi, tôi sẽ tặng cô một cái áo len, là loại vặn thừng như thế này."
Nếu như trước đó Lục Già còn hơi do dự, nghe được câu này liền đưa ra quyết định ngay lập tức, cô gật đầu liên tục: "Được!"
Tiền thuê phòng hai người chia đều là một nghìn năm trăm tệ, mặt khác Janice đã mua tủ lạnh, máy giặt, lò vi sóng, có thể dùng chung; về phần tiền điện nước, cô ấy rót một ly trà chanh đưa cho cô rồi nói: "Điện nước dùng chung với lão đại."
Ngay lập tức, Lục Già vui vẻ chuyển cho Janice ba tháng tiền thuê nhà, đồng thời viết luôn hợp đồng thuê, sau đó Janice đưa cho cô chìa khóa nhà.
"Lục Già, chắc chắn chúng ta có thể sống chung vui vẻ." Janice nói.
Trong lòng Lục Già cũng hết sức vui vẻ: "Hôm nào cùng nhau đan áo len nhé."
Tất cả mọi việc được quyết định một cách thần tốc. Lục Già nhìn đồng hồ, đến giờ cô phải về rồi, Janice tiễn cô ra cửa, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Lục Già, cô chờ tôi một chút. . . tôi muốn đến siêu thị mua ít đồ ăn, tôi tìm túi mua hàng đã."
Quay vào trong nhà tìm túi mua hàng, Lục Già chờ cô ấy ở bên ngoài, đúng lúc ấy thì từ trong thang máy ở phía đầu hành lang có một người đàn ông thon dài đi ra, không phải Từ Gia Tu thì là ai.
Lục Già: "Tổng giám đốc Từ. . . . . ."
Ánh mắt Từ Gia Tu thản nhiên liếc cô một cái, tay trái anh cầm chìa khóa, tay phải cầm một túi trái cây, tuy vậy, tư thái vẫn thanh nhã như cũ.
"Sang đây xem phòng à?" Anh mở miệng hỏi cô, sau đó dừng lại cách đó không xa. Cánh cửa ở phía đối diện số 906 chắc là nhà anh rồi.
"Ừm, đã xem xong rồi." Lục Già trả lời Từ Gia Tu, cảm thấy bản thân đứng như vậy có phần ngu ngốc.
Từ Gia Tu nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa, cô thở ra, kết quả khi cửa phòng vừa mở ra, Từ Gia Tu đã quay đầu lịch sự hỏi thăm cô, "Có muốn đi vào ngồi một chút không?"
Cô vẫn chưa trả lời, Từ Gia Tu đã mở miệng trước: "Vào đi."
Cô: ". . . . . . Được."
Từ Gia Tu đổi giày vào nhà , phòng ốc sạch sẽ đến mức làm người ta giận sôi. Lục Già đứng ở cửa không vào, Từ Gia Tu xoay người nhìn về phía cô, đi về phía tủ giày lấy ra một đôi dép nam sạch sẽ đặt trước mặt cô: "Đôi này vẫn còn sạch."
Chắc Từ Gia Tu thường đi đôi dép này, Lục Già sẽ không hoài nghi Từ Gia Tu có cái gì không sạch sẽ, nhưng mà đôi dép này rất to, cô xỏ vào bước đi trên sàn nhà sáng màu, mỗi một bước đi là có thể nghe thấy âm thanh thanh thúy "Lộc cộc" .
"Cộc cộc lộc cộc, cộc cộc cộc cộc lộc cộc. . . . . ." Cô đi theo sau Từ Gia Tu.
Căn nhà của Từ Gia Tu là căn nhà cao cấp, Lục Già nhìn xung quanh một vòng, các thiết bị được lắp đặt rất đẹp, bởi vì diện tích lớn hơn, cho nên thoạt nhìn có vẻ rộng rãi sáng sủa hơn.
Từ Gia Tu đặt túi trái cây trong tay lên quầy bar trong phòng bếp, trong túi có táo, cam, dâu tây và sữa tươi, đều là anh thuận tiện mua lúc về.
Trước kia khi tan tầm Lục Già cũng có thói quen mua chút trái cây thay cơm tối, không ngờ Từ Gia Tu cũng giống vậy.
Sự thật là, Từ Gia Tu và cô không giống nhau. Trái cây là Từ Gia Tu vừa mới mua ở trên đường, nhưng nguyên nhân là do anh biết lúc về rất có thể sẽ chạm mặt "Bạn học cũ" tới đây xem phòng, ít nhiều gì anh cũng muốn chiêu đãi một chút, cho nên lúc về anh vào siêu thị trái cây mua mấy thứ này.
Ông chủ bán trái cây còn nói cho anh biết, con gái ai cũng thích ăn dâu tây.
Thật là thích ăn dâu tây không? Từ Gia Tu quyết định rửa một ít dâu tây trước.
Lục Già ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà Từ Gia Tu ăn dâu tây, để bắt chuyện cô bắt đầu từ việc khen ngợi phong cách trang trí: "Phòng ốc được trang hoàng thật là đẹp."
Lời này, nghe rất khách sáo. . . . . .
"Ừm." Từ Gia Tu cũng trả lời cô một cách khách sáo: "Muốn đi thăm thú một chút không?"
Lục Già cười cười: ". . . . . . Có được không vậy?"
"Không có gì là không được cả." Từ Gia Tu nói, nhanh chóng dẫn cô đi tham quan .
Lục Già không thể làm gì khác hơn là đứng lên, sau đó lại một hồi "Lộc cộc lộc cộc" .
Lúc cô và anh định lên trên tầng, cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa. Cửa không khóa, Janice ở bên ngoài cầm một chiếc túi mua hàng nhìn vào: "Lão đại."
Janice nhận thấy không tiện đi cả giày vào, nên thăm dò ý kiến của Từ Gia Tu.
Từ Gia Tu nhìn xuống: "Phía trên tủ giày có giày sáo* đó."
* Giày sáo: giày đi mưa (đại khái là giày lồng ra bên ngoài)
Thì ra là có giày sáo. . . . . . Lục Già theo bản năng nhìn xuống đôi dép quá khổ ở dưới chân mình, ngay sau đó bên tai truyền tới giọng nói không nặng không nhẹ của Từ Gia Tu: "Không có dép lê."
"À." Lục Già lộ ra một nụ cười đắc ý, nhưng sự thật lại không đắc ý được như vậy, cô vừa định bước chân lên, đôi dép không vừa chân liền bị cầu thang bằng gỗ sạch sẽ đến mức soi rõ bóng người làm trượt ngã, để giữ vững thân thể cô dùng sức dẫm lên dép, nhưng sơ ý một chút, toàn bộ chân phải của cô trượt hẳn ra khỏi phần đầu của chiếc dép.
Mẹ kiếp! Này đôi dép rách này còn không bằng giày sáo !
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
72 chương
67 chương
72 chương