Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 768 : đại chiến đẫm máu

La Tiêu Tiên Tướng là một trong những Tiên Tướng nhận lệnh từ Tiên Triều, thống lĩnh hơn mười triệu Tiên Binh tiến hành vây bắt Thiên Hoàng Quy, địa vị cao quý, dù ở Tiên Giới cũng có thể coi là cự đầu, bá chủ một vùng trời, rất nhiều tiên nhân, yêu tiên thậm chí là linh tiên đều chẳng dám chọc đến Tiên Tướng. Linh tiên là là linh tộc tu luyện thành cảnh giới giống như tiên, một số linh tiên tiêu biểu là Sơn Thần, Hà Thần, Thủy Thần, Hỏa Thần, Thổ Thần, Mộc Thần, Kim Thần, các loại khoáng mạch thông linh sinh ra linh trí, linh trí đột phá cảnh giới cở bỏ thể xác trở thành một sinh vật tự do… linh tộc là một trong những chủng tộc mạnh nhất Tiên Giới, thậm chí là áp đảo các chủng tộc như nhân tộc, yêu tộc, hồn tộc… Đáng tiếc, năm mươi ngàn năm trước, La Tiêu Tiên Tướng tưởng rằng có thể lập công khi Thiên Hoàng Quy đã bị đuổi giết rất nhiều năm trời, thậm chí còn có Thánh Giả ra tay đả thương, nhưng thực lực của Thiên Hoàng Quy vẫn mạnh mẽ vô biên, sinh lực tràn đầy, Thiên Quy Long Sinh Hành vừa vận chuyển liền xoắn nát Tiên Binh, chôn vùi Tiên Hồn, không để lại một chút cơ hội sống lại. Mười triệu Tiên Binh do rất nhiều Tiên Tướng thống lĩnh lập ra tiên trận chặn đường Thiên Hoàng Quy, trận chiến kia phải nói là kinh thiên động địa, đánh xuyên qua bức tường không gian của Tiên Giới, ảnh hưởng đến hàng trăm thế giới khác nhau, đánh cho trời đất xoay cuồng, nhật nguyệt vô quang, cuối cùng, Thiên Hoàng Quy trấn sát hơn năm triệu Tiên Binh, nuốt chửng thêm hơn bốn triệu Tiên Binh, Tiên Tướng cũng nhau nhau hồn phi phách tán, vẫn lạc. Thiên Hoàng Quy rơi vào thế giới này cùng với rất nhiều Tiên Binh, Tiên Tướng ở trong bụng, không thể không bỏ qua thân thể vá bổn nguyên, ẩn nấp trong một thế giới như Trúc Cơ Cốc, chờ ngày phản kích. Còn đám Tiên Binh, Tiên Tướng cũng quá xui xẻo, thể xác Thiên Hoàng Quy quá cứng cỏi, bọn chúng lại bị luyện hóa bởi Thiên Hoàng Quy từ trước nên trạng thái suy nhược, không thể thoát khỏi Thiên Hoàng Quy. Nhưng điều đó còn chưa phải là ác mộng, thế giới bên trong bụng Thiên Hoàng Quy bắt đầu chia năm sẽ bảy tạo thành nhiều thế giới nhỏ hơn, cùng với đó là từng đợt năng lượng cuồng bạo mang theo sức mạnh hủy diệt quét ngang, một đám Tiên Binh, Tiên Tướng cứ thế mà chết thảm, thi thể biến thành cương thi, mảnh vỡ linh hồn thì trở thành quý dữ. Số Tiên Binh, Tiên Tướng còn sót lại cũng bị lạc mất nhau trong rất nhiều thế giới nhỏ hơn, có bị cương thi hút hết máu tươi, có bị quỷ dữ thôn phệ hồn phách, có kẻ thì ẩn nấp không dám hoạt động, có kẻ thì cố gắng tìm đường chạy thoát khỏi Thiên Hoàng Quy. La Tiêu Tiên Tướng chính là một trong những kẻ đang cố gắng tìm đường thoát khỏi, hắn ta tìm kiếm hơn bốn mươi chín ngàn năm, gặp phải nguy hiểm, từ từ suy yếu, cơ thể bị đánh nát chỉ còn lại một trái tim, Tiên Hồn cũng ảm đạm, nhưng hắn đã tìm thấy một lối ra! Đây là thế giới bên trong một cái chân của Thiên Hoàng Quy, các con đường là mạch máu, còn các bức tường chống đỡ trời đất chính là phần thịt, cơ bắp bị hóa đá! La Tiêu Tiến Tướng dùng sức từ từ mài mòn thế giới này, trong vòng năm trăm năm, hắn đã phá hủy rất nhiều trụ cột của thế giới là Phong Hỏa Linh Tủy, sự áp chế cảnh giới ngày một yếu đi, từ Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ cho đến Pháp Tướng kỳ! Nhưng mà không hiểu tại sao, lúc hắn có đủ sức mạnh mở ra hàng rào không gian rời khỏi thế giới này thì hắn bị một đám hải yêu, hung thú tấn công từ cánh cửa phía bên kia, bọn chúng nhảy vào thế giới này, điên cuồng tấn công hắn, khiến hắn không thể rời khỏi, sau một trận đại chiến gian khổ, La Tiêu Tiên Tướng bị phong ấn bởi một trận pháp kỳ dị của hải yêu. Kẻ cầm đầu bọn hải yêu chính là một cô gái Nhân Ngư cầm tam xoa kích, một thân chiến lực cường đại khó tin, lúc đầu, các hải yêu, hung thú còn đấu đá lẫn nhau, coi trái tim của La Tiêu là một món bảo vật, nào ngờ La Tiêu quá mạnh, một mình chém giết hơn mười hung thú, hải yêu cảnh giới Pháp Tướng kỳ, cho nên hải yêu liền trở thành đồng minh, cùng nhau trấn giết La Tiêu. Trái tim bị trói lại bởi mười xiềng xích, lấy sợi xích trong miệng con rùa trong suốt làm chủ! La Tiêu Tiên Tướng nhận ra con rua này chính là Linh Hồn Vạn Vật! Một trận pháp mượn nhờ sức mạnh của tự nhiên, chín Phong Hỏa Linh Tủy hỗ trợ, Linh Hồn Vạn Vật làm chủ, khóa chặt La Tiêu Tiên Tướng trong năm trăm năm! Cuối cùng, cả một đám Pháp Tướng cảnh chết sạch, chỉ còn lại một cô gái Nhân Ngư kéo dài hơi tàn, còn chín hải yêu kia thì bị Nhân Ngư bỏ vào chín Phong Hỏa Linh Tủy để tiếp thêm năng lượng cho đại trận tự nhiên, Nhân Ngư không đủ thực lực rời khỏi thế giới, sau cùng biến mất, không còn tung tích. Vì Phong Hỏa Linh Tủy, Linh Hồn Vạn Vật được bổ sung thêm nhiều năng lượng, thế giới càng vững chắc, tất cả sinh linh đi vào trong đều bị áp chế, tu vi không hơn Kết Đan kỳ. Không hiểu tại sao, khoảng chừng vài chục năm sau, một đám hung thú, nhân loại, loài yêu đến thế giới này, đặt tên là Vạn Thú Uyên, kể từ đó, La Tiêu dùng tiên thuật hấp dẫn sự chú ý của sinh vật bên ngoài, dẫn dụ chúng đến đây rồi hấp thụ bổ sung năng lượng, chờ đợi một ngày có thể thoát khốn. Nhưng năng lượng của sinh vật cảnh giới Kết Đan kỳ đã ít, mà số sinh vật có thể vượt qua nguy hiểm để tìm đến chỗ của La Tiêu còn ít hơn, mấy trăm năm qua, La Tiêu hấp thụ cũng như không, điều này làm hắn cảm thấy bực bội không thôi. Bỗng nhiên, một ngày nào đó, một tia sét màu tím vàng giáng xuống từ bầu trời, Thiên Quy Đảo chấn động, thế giới Vạn Thú Uyên cũng bị ảnh hưởng mạnh, bắt đầu suy yếu, cho phép sinh linh mạnh mẽ bước vào, lúc đó, La Tiêu nhận ra đây là cơ hội! … Vạn Thú Uyên hỗn loạn! Một đống quái vật bắt đầu săn tìm sinh linh đến từ bên ngoài, bọn chúng quá mạnh, quá đông khiến cho nơi đây trở thành một vùng đất chết chóc, rất nhiều sinh linh chết thảm, ngay cả thi thể cũng không tồn. “GRAAA!!” Một con quái vật giống như cá mập nhưng có phần vây màu đỏ há miệng rộng rít gào, nó từng là một cường giả Pháp Tướng cảnh, mọi người thường gọi với một cách danh xưng kính trọng là Yêu Tôn! “Áp lực gì thế này?” Một nhóm tu sĩ đang chạy vội ở trước mặt con quái vật, bọn họ đổ mồ hội như suối vì cảm nhận một luồng hung thú khủng khiếp phát ra từ con quái vật, chưa kể đến, còn có một đám quái vật xương khô, thú hồn đang đạp lên dòng lũ Phong Hỏa Linh Tủy truy sát. “Phía trước có con đường rẽ, hãy chia ra!” Một tu sĩ hét lên với vẻ mặt hoảng sợ. Các tu sĩ khác nghe vậy liền gật đầu đồng ý, con đường phía trước chia thành bảy con đường nhỏ khác nhau, nếu như bọn họ không tách ra thì bọn quái vật cuối cùng sẽ ăn hết bọn họ, còn tách ra thì tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên nhiều. “Ảnh Quân, hãy đi đường khác!” Bất thình lình, các tu sĩ Hoàng Cương Đao Tông đang lẫn trong nhóm người bỏ chạy, Mạc Trung Kiên trầm giọng ra lệnh cho Mạc Ảnh Quân. Mạc Ảnh Quân giật mình khi nghe lệnh không cho phép làm trái của Mạc Trung Kiên, cậu ta suy nghĩ ra nguyên nhân trong đó, nếu như đi theo Mạc Ảnh Quân cùng các tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân của tông môn thì đám quái vật đuổi theo cũng mạnh cỡ đó, Mạc Ảnh Quân sẽ rất khó sống sót, còn nếu tách ra đi cùng nhóm tu sĩ, loài yêu nhỏ yếu thì an toàn hơn rất nhiều. Đặc biệt, Mạc Trung Kiên còn từng chọc giận con quái vật Huyết Sa, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta. “Được!” Mạc Ảnh Quân gật đầu đáp, không hề do dự. Những tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân của Hoàng Cương Đao Tông thì lạnh nhạt, vẻ mặt không hề tỏ ra hoảng sợ hay khó chịu vì suy nghĩ của Mạc Trung Kiên, bọn họ biết rằng bản thân họ sẽ gặp nguy hiểm lớn, còn Mạc Ảnh Quân sẽ sống sót. Bọn họ phụ trách hấp dẫn quái vật để tạo điều kiện cho Mạc Ảnh Quân giữ mạng mà thôi. Suy cho cùng, Mạc Ảnh Quân không những là Thiếu Chủ, mà còn là một tu sĩ trẻ đầy tiềm năng, tiềm lực vượt qua thế hệ trước như họ rất nhiều, mạng sống rất quý giá, họ sẵn sàng liều một phen vì Mạc Ảnh Quân. Trong nhóm, có rất nhiều tu sĩ, loài yêu cũng có suy nghĩ giống vậy, thế là một đám thế hệ trẻ bắt đầu tập trung lại gần nhau, cùng chọn một con đường. Sau cùng, cả nhóm chia thành nhiều nhóm nhỏ khác nhau rồi phóng thẳng vào mấy con đường rẽ, bọn quái vật cũng thế, chúng chọn con mồi thích hợp rồi đuổi theo, không may rằng, Huyết Sa chọn con đường mà Mạc Trung Kiên đi vào! Ầm! Ầm!! Trên đường bỏ chạy, Mạc Ảnh Quân đề xuống cảm giác bi thương, cậu ta cầm một cây đao lớn rồi ra sức chém giết với quái vật, một bên vừa chạy, một bên vừa tấn công trả đòn để bọn quái vật đau khổ không thôi, các tu sĩ thế hệ trẻ bắt đầu thể hiện ra tài năng, lực chiến kinh người, dù là tu sĩ Kết Đan kỳ nhưng có rất nhiều người bộc phát ra chiến lực Nguyên Anh sơ kỳ! Nhưng có người thể hiện tài năng vượt trội nhưng cũng có người không may bị quái vật đánh chết rồi nuốt chửng, không để lại thi thể, hoàn toàn tan biến giữa thế giới như thể một hạt bụi mờ nhạt. “Kim Hoàng Cuồng Nộ Sư Trảm!” Phía trước thường hay có quái vật chặn đường, mỗi lần như thế thì bước tiến lên của cả nhóm bị cản lại trong ít phút, thế là bọn họ phải chiến đấu bằng cả mạng sống, linh hồn, kích thích tiềm năng, dùng các loại thủ đoạn chống đỡ quái vật, bỏ đan dược hồi phục, chữa thương vào miệng như đang ăn đậu rang. Sau khi kết thúc chuyến đi Trúc Cơ Cốc, Mạc Ảnh Quân may mắn đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ hoàn mỹ, sau đó về lại tông môn vào nơi cấm địa gọi, bên trong có đầy Hoàng Cương Khí, từ đó tu vi gia tăng nhanh chóng, đạt đến Kết Đan trung kỳ. Nhờ vào căn cơ vững chắc từ cảnh giới Trúc Cơ hoàn mỹ, lại hấp thụ bảo vật Hoàng Cương Khí, tự sáng tạo một loại đao pháp mạnh mẽ, sức chiến đấu của Mạc Ảnh Quân đã gần đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, dù thua kém cũng chẳng thua bao nhiêu! Mỗi một lần cậu ta vung đao, toàn bộ các thế hệ trẻ nhìn thấy đều giật mình kinh hãi, bọn họ dường như nhìn thấy một thanh đao phóng xuống từ bầu trời, nó mang trong mình một sức mạnh bá đạo, lăng tuyệt chém giết hết thảy. Cuối cùng, khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, cả nhóm hơn bốn mươi người chỉ còn lại chưa đến mười người, ở một ngã tư đường, bọn họ thấy được một đám tu sĩ vừa chạy vừa thở hòng hộc tiếp cận nơi đây, đám người đó cũng là các tu sĩ trẻ tuổi, trong đó có Lê Sử Hiền của Yêu Nguyệt Tông, vết thương chằng chịt trên người, máu tươi biến quần áo thành màu đỏ. Hai nhóm hợp lại thành một, bị một đám quái vật đuổi giết, tiến thẳng lên phía trước, sau cùng, bọn họ cũng đến một nơi Phong Hỏa Linh Tủy khác, trên mặt đầm nước có một con rùa như ngọc trong suốt, mà trên mai rùa thì có một quả trái tim lớn chừng một mét, trái tim vẫn đập một cách đều nhịp chứng tỏ nó còn sống. Khu vực xung quanh đầm nước còn có rất nhiều hung thú, loài yêu, nhân loại đang tập trung, bọn họ không hề được nghỉ ngơi mà là đang chém giết thảm khốc với quái vật xương xẩu. Ầm! Ầm!! Bỗng nhiên, một con Thú Hồn hấp thụ Vạn Thú Phong bay đến đây nhưng nó chưa kịp làm gì đã bị đánh tan, kẻ vừa đánh giết Vạn Thú Phong chính là trái tim lớn, một cây kiếm màu đỏ như máu phóng ra từ trái tim, đâm thủng Vạn Thú Phong, trực tiếp đánh giết nó, bỏ qua tính chất khó giết của Vạn Thú Phong. “Thật đáng sợ!” Lê Sử Hiền biến sắc. “Các ngươi đừng lo lắng, ta là La Tiêu, Tiên Tướng của Tiên Triều!” Một ý niệm truyền ra từ trái tim để trấn an. “Tiên Triều?” Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên thốt ra. “Ta sẽ ngăn chặn phần lớn bọn quái vật mạnh, nhưng sức mạnh của ta có hạn, các ngươi đừng nghĩ dựa dẫm vào ta để sống sót!” La Tiêu trầm giọng nói. Hơn hai trăm sinh linh đến từ bên ngoài đang ở quanh đây, trong đó phần lớn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đóng góp một phần sức lực quan trọng để chống lại quái vật, một đám lại một đám quái vật bị đánh tan. Mười phút sau, một tu sĩ Chân Quân Hoàng Cương Đao Tông đi ra từ một phía, nhưng vết thương cực kỳ nặng, hơi thở mong manh, Mạc Ảnh Quân liền muốn chạy tới gần giúp đỡ, nào ngờ tu sĩ đó khụy một chân, tay cầm đao chống đất. “Hãy sống sót!” Tu sĩ kia than nhẹ một tiếng rồi nhắm mặt lại, không còn thở nữa, hắn bị thương rất nặng, có thể chạy đến đây đã là một ký tích, hắn muốn nhìn xem Mạc Ảnh Quân có an toàn hay không. Còn Mạc Trung Kiên thì đã chém giết liều mạng với con quái vật Huyết Sa, ngăn cản đám quái vật cho bọn họ bỏ chạy, dữ nhiều lành ít. “Gào!” Một tiếng thú hống phát ra từ sau thi thể tu sĩ Hoàng Cương Đao Tông, Huyết Sa lạnh lùng phóng ra bên ngoài, một luồng ba động yêu lực khủng bố bùng phát làm cho toàn bộ tu sĩ hoảng sợ. Xẹt! Xẹt! Vài luồng kiếm khí sắc bén bắn loạn xạ, Trần Huyền Tôn Giả đẫm máu chém giết, một mình ông đang đánh nhau kịch liệt với một thi thể thông linh có nhiều xúc tu, đó là một loài hải yêu gọi là Bạch Tuộc Thâm Hải, có mười sáu xúc tu biến hóa dài ngắn tùy ý, dầu xúc tu rất cứng như mũi mâu, chúng thường sống một mình giữa biển sâu, khi nào muốn sinh ra đời sau mới tập trung lại với nhau, rất ít khi giao tiếp với các hải yêu hay sinh vật khác. Mỗi một Bạch Tuộc Thảm Hải đều cường hoành, đi vào vùng nước biển càng sâu thì càng mạnh, thậm chí có Bạch Tuộc Thâm Hải đạt đến cảnh giới Cửu Dương từng hiện thân, chư yêu kính gọi loại hải yêu lớn mạnh cỡ đó là Đại Yêu Hoàng! Thực lực cỡ đó có thể diệt đi một Hoàng Triều! Lúc này, kiếm khí Trần Huyền Tôn Giả cắt ra mấy xúc tu cứng cỏi rồi rời khỏi trận chiến, ông ta bay đến tụ họp với đám tu sĩ quanh trái tim lớn, ánh mắt kỳ dị khi nhìn trái tim, một cảm giác bất an cứ quanh quẩn trong lòng của ông. “Tiên Tướng? Tại sao một Tiên Tướng lại xuất hiện ở đây?” Trần Huyền nghĩ thầm một cách khó hiểu. Cùng lúc đó, rất nhiều quái vật vọt tới từ các con đường khác, mỗi một quái vật dẫn đầu đều là thi thể của hải yêu đã thông linh, mở ra trí tuệ, bọn chúng đưa đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào trái tim lớn trên mai rùa. “Giết!” Một tiếng quát giọng nữ vọng đến từ đằng xa, cuối cùng Nhân Ngư đã đến đây, cô ấy tỏa ra yêu lực tràn ngập không gian, bất cứ sinh linh nào cũng phải bị trấn trụ, tim đập nhanh hơn nhiều. “Tại sao lại chỉ có tám thi thể thông linh?” La Tiêu quan sát một vòng, sau đó hắn tự hỏi một câu, rất nhanh, hắn bỏ qua suy nghĩ đó, tập trung tuyệt đối vào trận chiến chuẩn bị diễn ra, để xem ai là kẻ giành chiến thắng sau cùng. “Giết!” Nhân Ngư cao giọng hét lớn, tiếng nói mang theo sát khí khủng bố làm cho không khí ngưng trệ, ánh mắt của Nhân Ngư luôn tập trung vào La Tiêu, không hề dời đi dù chỉ là một giây. “Chuyện gì đang diễn ra thế này?” Trần Huyền cau mày, khi không mọi chuyện trong Vạn Thú Uyên lại diễn ra theo một chiều hướng cực xấu, rất nhiều tu sĩ đã chết, nếu như đánh thêm trận này thì chín phần mười tu sĩ sẽ táng thân ở nơi đây. Tám thi thể thông linh nhào tới, chúng dẫn theo một đống quái vật tấn công sinh linh đến từ bên ngoài, mở màn cho một trận đại chiến thảm khốc nhất của Tử Vi Châu! Tám thi thể thông linh bao gồm Huyết Sa, Bạch Tuộc Thâm Hải, Hải Xà, Cự Kình Yêu, Kim Giải Yêu, Hắc Giáp Quy, Hải Cẩu, Hải Tượng, Bạng Tinh, Kim Giáp Hải Loa. Mỗi một thi thể thông linh đều mạnh một cách đáng kinh ngạc, lực chiến không thua gì tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ! Trận chiến vừa bắt đầu liền rất ác liệt, bọn quái vật bị đánh chia năm xẻ bảy, tu sĩ chết thảm, hung thú bị phân thây, loài yêu rít gào phẫn nộ, vũ khí, pháp thuật bay đầy trời, nếu không phải trái tim dùng các loại pháp thuật và sợi tơ mỏng biến thành kiếm chống lại tám thi thể thông linh thì bọn họ đã chết sạch rồi. Răng rắc! Đột nhiên, một sợi xiềng xích đang khóa lại trái tim nứt vỡ, sau đó gãy thành từng khúc! Nhân Ngư giật mình nhìn cảnh đó, các tu sĩ ngơ ngác quay đầu! Bọn họ nhận ra sức mạnh ẩn trong trái tim lớn đang tăng nhanh, phá vỡ Nguyên Anh đỉnh phong, đạt đến nửa bước Hóa Thần kỳ! Ngay cả đám thi thể thông linh kia cũng mạnh lên một cách đột ngột! “Giao Long đã bị giết!” Nhân Ngư lạnh lùng nói. Giao Long, một trong chín cường giả đã chết, nay làm một phần của Nhân Ngư Trấn Hải Trận, Giao Long bị giết nghĩa là trận pháp yếu đi, sự ràng buộc của thế giới giảm xuống, không còn áp chế tu sĩ nửa bước Hóa Thần kỳ nữa! “Hahaha!” La Tiêu Tiên Tướng cười lớn, đòn tấn công của hắn càng trở nên lăng lệ, tàn nhẫn, trong một vài phút ngắn ngủi, mấy chục sợi tợ của hắn đã đâm thủng Hải Tượng, hút lấy toàn bộ máu thịt, yêu lực của Hải Tượng. Răng rắc! Một sợi xích vỡ ra! Ngay cùng thời điểm đó, cảnh giới của La Tiêu tăng lên Hóa Thần sơ kỳ! Cả đám thi thể thông linh cũng thế! Còn có Dư Phược La, Hỏa Phùng, hai Đại Yêu Vương đã bị nghẹn lâu lắm cũng được dùng toàn lực để chém giết, có thêm sức mạnh của bọn họ, các sinh linh đến từ bên ngoài đang chuyển bại thành thắng. Nhân Ngư mặt không biểu tình, đôi mắt lạnh nhạt nhìn La Tiêu như thể tất cả hành động của La Tiêu đều không thoát khỏi bàn tay của cô. Cảnh giới La Tiêu càng lớn thì hắn càng dùng được nhiều loại tiên thuật huyền ảo, lực chiến tăng lên gấp mấy lần, thong dong đối phó với các thi thể thông linh. Bất chợt, Nhân Ngư cầm chặt tam xoa kích rồi đâm nhanh ra ngoài, một kích đâm thẳng vào thi thể Bạch Tuộc Thâm Hải! Bạch Tuộc Thâm Hải không có đề phòng, nó bị đâm chết ngay tại chỗ, thi thể héo tàn, toàn bộ năng lượng chảy ngược vào Nhân Ngư, ngay cả xiềng xích cũng bị Nhân Ngư nắm giữ vào tay! “Ngươi…!” La Tiêu bất ngờ. Nhân Ngư không hề để ý tới La Tiêu, cô bình tĩnh tiếp tục làm việc, một kích đâm tới giết chết một thi thể thông linh, sức mạnh của cô càng ngày càng hùng hồn, càng ngày càng mạnh, La Tiêu cũng muốn tham gia tranh đoạt nhưng các thi thể thông linh lại lùi về phía sau, mặc cho Nhân Ngư giết chết. Cuối cùng, Nhân Ngư nắm trong tay bảy xiềng xích, còn thừa lại một sợi trong miệng của Linh Hồn Vạn Vật. “La Tiêu, trận chiến kéo dài năm trăm năm giữa chúng ta nên kết thúc!” Nhân Ngư lạnh nhạt nói, dù thân thể tỏa ra mùi vị của mục nát nhưng tư thái của cô vẫn như Mặt Trời ban chưa, thậm chí còn chén lấn luôn cả La Tiêu. “Đúng vậy!” La Tiêu cười gằn một tiếng, ngay sau đó, mấy trăm sợi tơ phóng ra từ trái tim, mục tiêu của chúng là các sinh linh tới từ bên ngoài, hắn muốn cướp đoạt mạng sống, bổ sung năng lượng cho bản thân. “Cái gì?” Các tu sĩ, loài yêu giật nảy cả mình, thân thể lắc mạnh, bọn họ muốn tránh né nhưng tốc độ của sợi tơ đỏ quá nhanh, nó đâm thủng cơ thể họ. “Hống!” Hung thú rít gà muốn bỏ chạy nhưng không thể, ngay cả các Đại Thú Vương như Long Lân Ma Viên, Thiết Giả Hổ, Địa Hành Thú cũng vô lực trước La Tiêu Tiên Tướng, bọn chúng chỉ đành nhìn trái tim lớn với đôi mắt hung tàn nhưng ẩn sâu là trong đáy mắt là tuyệt vọng. Xẹt! Trong khoảnh khắc, tu sĩ, loài yêu, hung thú tưởng rằng họ sẽ chết thì một tia sáng mỏng mạnh xuất hiện từ một hướng khác, nó cắt đứt mấy trăm sợi tợ, giải thoát cho bọn họ. Một người thanh niên dạo bước vượt qua dòng lũ Phong Hỏa Linh Tủy, hắn ta mỉm cười nói: “Nơi này rất náo nhiệt!” “Ta đã bỏ qua việc gì chăng?” Thanh Vũ hỏi xong, hắn đưa mắt nhìn La Tiêu, sau đó lại nhìn Nhân Ngư, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt. “Không biết sống chết!” Nhân Ngư lạnh nhạt liếc Thanh Vũ. “Con kiến vô tri!” La Tiêu lạnh lùng nói. “Đi chết đi!” Nhân Ngư, La Tiêu Tiên Tướng cùng nhau động, bọn họ tấn công thẳng đến Thanh Vũ! Tam xoa kích vung tới, biến thành một vùng biển cả vĩ đại, nó đổ xuống từ trên cao. La Tiêu dùng năng lượng hiển hóa ra một cây kiếm màu đỏ, nó còn mạnh hơn cả cây kiếm đánh giết Vạn Thú Phong khi trước!