Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới
Chương 767 : la tiêu tiên tướng!
Tà Đồ thường phân thành ba loại.
Một là Tà Đồ vì dục vọng với quyền lực, sức mạnh, tiền tài hay sắc dục mới tự nguyện tìm đến con đường tà ác, tìm kiếm tế phẩm hiến cho Tà Thần để đổi lấy sức mạnh, những kẻ này rất có lý trí, không dễ dàng bị mất tỉnh táo, chúng biết ẩn nhẫn, hành động cực đoan, cực kỳ tàn ác và coi đó là một lẽ đương nhiên.
Nguyễn Vu là một ví dụ điển hình, ông không cam lòng làm một người tu sĩ bình thường, ông rất cầu tiến nhưng lại không thể tìm ra được phương hướng đúng đắn, sau cùng ông gần như biến thành Tà Đồ, may rằng Thanh Vũ xuất hiện và cho ông một cơ hội làm lại, chỉ cho ông đâu mới là điều đúng đắn mà ông cần phải làm.
Hai là người bị Tà Đồ mê hoặc hay đe dọa, không thể không trở thành Tà Đồ, nếu không họ sẽ bị coi là một vật tế phẩm cho Tà Thần bởi Tà Đồ khác, bởi vì Tà Đồ thưởng hay hỏi các vật tế phẩm rằng, có ai muốn trở thành một trong những đồng bạn của chúng hay không, nếu có kẻ muốn làm Tà Đồ thì sẽ nhận được một con dao, tàn sát người vô tội mới chứng minh tư cách biến thành một Tà Đồ đúng nghĩa.
Những người như vậy thường rơi vào bóng tối vô tận, không thể khống chế dục vọng, khát khao sức mạnh đạt đến mức độ khủng bố nhưng ít khi có đủ lý trí để phán đoán một việc gì đó, thua xa bọn Tà Đồ loại thứ nhất.
Tà Đồ thứ ba, Thanh Vũ từng gặp phải mười kẻ như thế, khi rơi vào trong tuyệt vọng, bọn họ đã giãy giụa một cách quyết tuyệt, bỏ qua tất cả nhân tính vì để trả thù, vì để làm một việc gì đó mà nó còn quan trọng hơn cả đời của họ, sau cùng, khi hoàn thành tâm nguyện, lòng thanh thản, không còn mục đích của cuộc sống, họ cống hiến phần sinh mạng, linh hồn cho những Tà Đồ khác, trả lại tất cả cho Tà Thần.
Cho nên, mười Tà Đồ cùng nhau tự bạo để hoàn thành nghi thức Thập Tế Tà Chú là hành động tự nguyện, không hề bị ép buộc bởi bất cứ ai. Mà những Tà Đồ như thế còn có rất nhiều, họ thường sinh sống trong rừng sâu, một cuộc đời lặng lẽ, cuối cùng, cái đợi họ chính là một cái chết.
Giống như tên Tà Đồ kia từng nói với Thanh Vũ, Tà Thần đã cứu rỗi bọn họ!
Và toàn bộ Tà Đồ, bất kể loại nào cũng có một suy nghĩ chung duy nhất, Tà Thần là vị thần duy nhất của thế gian, những vị thần khác đề không chính thống, không cần thiết phải tồn tại!
Một trong những lý do dẫn đến việc Tà Đồ năm lần bảy lượt tấn công Giáo Đình là vì thế! Chúng nhận ra tín ngưỡng của Vị Thần Quang Minh, một tín ngưỡng không được phép xuất hiện trong thế giới mà Tà Thần là duy nhất, là tuyệt đối!
Hai mươi Tà Đồ cười ha ha với sự hưng phấn khó tưởng tượng được, trong đó hơn mười lăm Tà Đồ là loại thứ nhất, bọn chúng tự mình đến đây bắt Giáo Hoàng hiến tế vì để đạt được địa vị cao hơn, năm Tà Đồ còn lại là sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc, bị cuộc chung một giuộc, không thể chạy thoát.
Bọn chúng bắt đầu dàn trận hình theo hình vòng cung, một vài kẻ liếm môi như thể đang thèm khát máu tươi, ánh mắt mang theo một dã tính xâm lược, không kiêng kỵ gì, phảng phất như thú săn mồi đang đứng trước bữa ăn ngon lành.
“Giáo Hoàng, sau khi bọn ta hiến tế linh hồn tị tiện của ngươi cho Tà Thần, mục tiêu kế tiếp là Quang Minh Giáo Đình!” Một tên Tà Đồ hớn hở nói.
Thanh Vũ cười nhạt, hắn biết tên Tà Đồ đang dùng thủ đoạn tấn công bằng lời nói, để Thanh Vũ bất an, không thể tập trung vào chiến đấu, từ đó việc tiêu diệt Thanh Vũ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đáng tiếc, Thanh Vũ chẳng hề cảm thấy lo lắng về vấn đề đó, lời nói của Tà Đồ giống như gió thổi qua tai mà thôi.
“Tại sao ngươi không nghĩ rằng ta sẽ giết sạch các ngươi, sau đó nhổ tận gốc hang ổ, nói không chừng còn có thể tiêu diệt luôn Tà Thần mà các ngươi đang sùng bái?!” Thanh Vũ điềm tĩnh nói.
“Đáng chết!” Mấy tên Tà Đồ tức giận hét lớn, vẻ mặt dữ tợn, dám cả gan nói xấu về Tà Thần trước mặt chúng, đúng là không để bọn chúng vào trong mắt.
“Từ lâu đã nghe danh Quang Minh Giáo Đình toàn là hạng người miệng lưỡi cay độc, hôm nay ta đã được tận mắt chứng kiến!” Một tên Tà Đồ trầm giọng nói.
“Hừ! Đừng nhiều lời, có lẽ tên Giáo Hoàng đê tiện, vô sỉ này đang câu kéo thời gian chờ đợi viện binh.” Một Tà Đồ khác lên tiếng, giọng nói mạnh bạo.
“Để mười người lại đối phó bọn nhải nhép, số còn lại cùng nhau lên lấy đầu tên Giáo Hoàng!” Một Tà Đồ trông rất trầm tĩnh đưa ra kế hoạch trước mặt nhóm Thanh Vũ.
Bọn chúng cũng không phải là hạng người ngu dốt, chúng dám tới đây nghĩa là chúng dám mạo hiểm dựa trên nhiều cơ sở, tâm tính của chúng rất cứng rắn, tâm linh của chúng rất thông suốt, tinh thần của chúng tuyệt đối tỉnh táo!
Mấy chục người Trần Liễu, Minh Nguyệt, Trọng Huy, Linh Long đều là tu sĩ Tứ Dương kỳ trở lên, chúng liền cử mười tên Tà Đồ đứng ra giải quyết, nếu không làm được thì cũng kéo dài thời gian cho đến khi mười tên còn lại xử xong Thanh Vũ.
Không cho nhóm Thanh Vũ thời gian bàn bạc kế hoạch, mười Tà Đồ lập tức khóa chặt nhóm Trần Liễu, trong một vài cái chớp mắt ngắn ngủi, bọn chúng liền xông lên, thúc giục tà khí tấn công.
Tà khí cuồn cuộn ăn mòn linh lực có trong không khí, từng gương mặt dữ tợn hiện ra trộn lẫn giữa tà khí, đó là các sinh linh bị hiến tế bởi Tà Đồ, tất cả những thứ đó tạo nên một cảnh tượng quỷ dị, khủng khiếp, ở nơi này, bọn Tà Đồ có thể dùng toàn lực mà không sợ làm kinh động đến những tu sĩ khác.
Nhóm người Trần Liễu bình tĩnh ứng phó, tư thái thong dong như thể không cảm nhận ra sự đáng sợ của mười Tà Đồ Nguyên Anh đỉnh phong, một trận chiến kinh thiên động địa cứ âm thầm diễn ra tại nơi đây, không một tu sĩ nào có thể nhìn thấy.
Một bên là Quang Minh Giáo Đình, một bên là Tà Đồ tín ngưỡng Tà Thần!
Một chính, một tà đang giao tranh!
“Ngươi rất thông minh.” Thanh Vũ đứng giữa không trung, xung quanh hắn là mười Tà Đồ, mỗi một kẻ đều đưa mắt nhìn Thanh Vũ chằm chằm, tà khí dũng động, cuồng phong rít gào, ngay cả những quái vật trong Vạn Thú Uyên cũng hoảng sợ, nhao nhao bỏ chạy, chẳng dám đến gần.
Một Tà Đồ nhìn thấy Thanh Vũ nói với hắn, hắn liền cười nhạt: “Ta từng là một người giữ chức quan nhỏ.”
“Trước khi Tà Đồ ập tới, ta chính là một người công bằng công chính, nhưng khi nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt diệu của sức mạnh mà Tà Đồ thể hiện, kể từ đó, ta quyết định trở thành Tà Đồ!”
“Ta chính là Lý…”!
Tà Đồ chưa nói hết lời, bỗng dưng hai mắt hắn trừng to ra, thân thể uốn cong như một con tôm bị luộc chính và rồi bay vụt về phía sau như một tia chớp đen, lóe lên liền biến mất khỏi vị trí cũ, hắn đụng thẳng vào bức tường vĩ đại, thân thể bị ép thành một đống bùn nhão.
“Chúc mừng ký chủ tiêu diệt một Tà Đồ, phần thưởng bốn mươi triệu điểm tín ngưỡng, một Quang Minh Tín Ngưỡng Quả.”
Thanh Vũ vừa nghe thấy âm thanh nhắc nhở vừa thu một nắm đấm lại, Quang Minh Thánh Dực mở rộng sau lưng Thanh Vũ, ánh sáng hoàng kim sáng ngời, nó như thể một vật hoàn mỹ không tỳ vết, luôn luôn trở thành tâm điểm của toàn bộ thế giới xung quanh, nhưng lúc này, chín tên Tà Đồ còn lại đang rung rẩy vì nhìn thấy thứ ánh sáng tuyệt luân đó.
“Tới lượt các ngươi!” Thanh Vũ thản nhiên nói trong khi liếc mắt nhìn chín Tà Đồ.
…
“Một mình ngươi cũng muốn vọng tưởng ngăn cản ta?” Một Tà Đồ lạnh nhạt nói trong khi đưa mắt khinh miệt nhìn vào Trần Liễu.
Trần Liễu là tu sĩ tu vi Tứ Dương trung kỳ, đó còn nhờ vào việc nhận được một cơ hội đột phá từ Thanh Vũ nên mới tu luyện nhanh đến vậy, với tu vi đó thì thực sự Trần Liễu chẳng phải là đối thủ của Tà Đồ Nguyên Anh đỉnh phong.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ phiến diện từ Tà Đồ mà thôi, Trần Liễu là một trong những Thánh Đồ sớm nhất của Quang Minh Giáo Đình, là người sáng tạo ra Thần Thông Độc Bản!
Trần Liễu hơi nâng mí mắt nhìn Tà Đồ đang ở đối diện, cậu ta thản nhiên lên tiếng:
“Ngươi quá yếu!”
“Nực cười!” Tà Đồ quát to một tiếng tức giận, hắn không ngờ tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ lại khinh thường hắn, một kẻ không biết sống chết, đứng trước Tà Đồ như hắn còn không mau quỳ xuống cầu xin tha mạng, lại dám buông lời miệt thị, hắn quyết định trừng phạt Trần Liễu một cách điên cuồng nhất!
Ngay lập tức, đôi tay của tên Tà Đồ chuyển động kết thành từng ấn pháp quỷ dị, tà lực trong cơ thể tuôn trào vào tà thuật, cuối cùng, hắn đưa một bàn tay vồ tới.
“Diệt Sinh Tà Trảo!”
Một cái móng vuốt màu tím đen âm trầm hiện ra giữa bầu trời, mục tiêu của nó là Trần Liễu!
Trần Liễu rút ra thanh kiếm bên hông rồi lắc đầu nói một cách nhàn nhạt: “Lá rụng về cội, tà khí là sức mạnh giúp ngươi làm nhiều việc xấu, hôm nay, chính nó sẽ biến thành thứ lấy mạng của ngươi, đền tội đi!”
Mắt thấy Diệt Sinh Tà Trảo mang theo năng lượng chết chóc đang tiếp cận, Trần Liễu giơ thanh kiếm màu trắng bạc lên cao hơn đầu, lưỡi kiếm nghiêng về phía Tà Đồ, một luồng khí thế phảng phất như Đế Vương tỏa ra từ Trần Liễu, không giận tự uy, giờ phút này, trong mắt Tà Đồ, Trần Liễu là người đứng trên cao đang phán xét vận mệnh của hắn!
“Vô Tận Nhân Sinh.” Trần Liễu khẽ nói một câu, lưỡi kiếm chém xuống chạm nhẹ vào Diệt Sinh Tà Trảo.
Bành!
Cùng lúc đó, cơ thể Tà Đồ đang chiến đấu với Trần Liễu liền chia năm xẻ bảy như thể có một sức mạnh đang sợ phá hủy từ bên trong.
“Chúc mừng Thánh Sứ Trần Liễu tiêu diệt một Tà Đồ, phần thưởng bốn mươi triệu điểm cống hiến.”
Trần Liễu thở ra một hơi nhẹ nhõm, để diệt trừ Tà Đồ Nguyên Anh đỉnh phong trong một chiêu duy nhất, Trần Liễu đã dùng tới Linh Vương Thể Phách, một loại thể chất cho phép linh lực tích trữ trong cơ thể Trần Liễu hùng hồn hơn người khác, cộng với Thần Thông Vô Tận Nhân Sinh, Trần Liễu đã giành lấy chiến thắng tuyệt đối, dù vậy, cậu ta cũng chẳng còn lại bao nhiêu linh lực.
Trần Liễu đưa mắt nhìn tình cảnh quanh đây, những người khác đang trong thời điểm quyết định chiến thắng sẽ thuộc về ai, cậu ta không tiến lên giúp đỡ, đây là cơ hội rèn luyện của người khác, cậu ta không muốn xen vào nếu như tình hình không trở nên xấu đi.
Hư Minh, Băng Tu, Không Tinh cùng nhau dùng ra Thần Thông liên kết.
“Đông Vạn Vật!”
Tên Tà Đồ đang đối chiến với họ liền bị nhốt trong một cái quan tài bằng băng lạnh giá, sự sống từ từ héo tàn.
Ở cách đó không xa, Trần Minh Nguyệt cầm lấy song đao, hai cây đao bỗng dưng bay ra rồi biến thành một Vầng Trăng tròn, một tia sáng màu trắng bạc bắn ra, mục tiêu là Tà Đồ.
“Huyền Nguyệt Bạch Quang!” Trần Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Tà Đao Phệ Huyết!” Tà Đồ liền kết ấn, tà khí biến thành một cây đao lớn, nó bay vùn vụt xuyên qua không khí, trông như một điểm đen khó nhìn thấy.
Hai luồng sức mạnh liền đụng độ trực tiếp, Thần Thông của Minh Nguyệt đánh tan Tà Đao Phệ Huyết, sau đó đánh trúng vào Tà Đồ làm hắn ta bắn ngược ra ngoài, nhân lúc đó, các Thánh Đồ, Thánh Sứ liền dùng pháp thuật bồi thêm, thừa lúc Tà Đồ đang choáng váng liền lấy mạng của hắn.
Một nơi khác, Hắc Tinh đang dùng toàn lực để chém giết cận thân với Tà Đồ, Thánh Viên Thông Linh Quyền càng đánh càng hăng, càng đánh càng bá đạo và mạnh mẽ hơn! Tà Đồ hoảng sợ trong lòng, máu trong cơ thể sôi cuồng hết cả lên, miệng còn thổ huyết liên tục.
Trọng Huy vung vẩy cây chùy lớn, cơ bắp hiện đầy trên cơ thể, ánh mắt có thần, một búa đập tới đánh tan tà thuật và đẩy lùi Tà Đồ, rất cương mãnh.
Dương Bảo cũng tham chiến, ông ta di chuyển linh hoạt, lâu lâu lại cung cấp đan dược cho người đang cần, thỉnh thoảng lại thả một chút pháp thuật tấn công hệ hỏa, biến thành đủ loại hình thái khiến Tà Đồ tức giận mà không làm gì được.
Đỗ Kiến Huy quan sát trận chiến với vẻ mặt sáng láng, hiếm khi chứng kiến trận chiến của nhiều tu sĩ Tứ Dương kỳ, đây là một kỳ ngộ khó có được nếu như Đỗ Kiến Huy vẫn còn là tu sĩ nhỏ yếu giống trước, cho nên cậu ta rất tập trung, vừa nhìn vừa suy nghĩ về pháp thuật, cách thức chiến đấu và lấy được một chút lợi ích thiết thực.
Linh Long giữ nhiệm vụ điều tiết các trận chiến, cậu ta đứng giữa các chiến trường rồi dõi theo tình hình, nếu như có người gặp nguy hiểm thì Linh Long sẽ dùng phù chú giúp họ ngăn cản Tà Đồ trong giây lát, sau đó chẳng can thiệp nữa, chiến lực của Linh Long đã đạt đến nửa bước Ngũ Dương kỳ, một mình cậu ta đánh vài Tà Đồ cũng không thành vấn đề.
Cũng phải thôi, nhiệm vụ chủ yếu của Linh Long là luyện chế phù chú cung cấp cho các bộ phận khác sử dụng, sau đó là tu luyện nâng cao tu vi, cậu ta mạnh hơn nhóm Trần Liễu, Minh Nguyệt là chuyện dễ hiểu, họ còn có công việc trong các vùng đất tín ngưỡng mà họ đang quản lý.
Trong lúc mọi người vẫn đang chiến đấu hăng say thì một vài tiếng động nặng nề làm họ chú ý.
“Cái gì?” Một tên Tà Đồ nhìn qua, kế tiếp hắn hét lên một cách kinh hoảng, biểu tình khó tin.
“Không thể nào!” Có Tà Đồ hoảng sợ quát to.
Bọn chúng nhìn thấy mấy thi thể Tà Đồ bay đến rồi đập mạnh vào mặt đất, tất cả đều là người chết!
Mười Tà Đồ cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong bị tiêu diệt bởi Giáo Hoàng chỉ trong vòng chưa đến năm phút đồng hồ!
Thanh Vũ khoan thai nhấc chân đi đến, khóe miệng treo một nụ cười hiền hòa nhìn bọn Tà Đồ.
Bọn chúng đã bị chấn nhiếp, Thanh Vũ chỉ cần đứng ở đó, không hề động tay chân nhưng lại tạo ra áp lực khủng bố giáng thẳng vào tâm linh của chúng làm chúng nhanh chóng bại lui rồi bị diệt sát.
Nhóm Trần Liễu, Minh Nguyệt đều ngồi xuống đất nghỉ ngơi, họ lấy ra đan dược do Nguyễn Thanh chuẩn bị rồi bỏ vào miệng và hấp thụ, hồi phục linh lực, thể lực tiêu hao.
Trận chiến vừa rồi rất nguy hiểm, một số Thánh Đồ, Thánh Sứ bị thương, tay gãy chân đứt rời, cả người đẫm máu trông rất đáng sợ.
Nhất là Hắc Tinh, vì dùng sức quá nhiều và bị đánh trúng bởi các loại tà thuật, một cánh tay vô lực, mấy chục khúc xương trên người rạn nứt, bộ lông trắng chuyển thành màu đỏ đậm, còn tỏa ra mùi máu tươi khó chịu nữa, Hắc Tinh ngồi bệch một chỗ, thở hỗn hển vì mệt mỏi, nhìn rất tội nghiệp, tuy vậy, vẻ mặt cậu ta hưng phấn, một trận này đánh đã tay, Hắc Tinh cảm thấy mãn nguyện và vui vẻ.
May rằng Tà Đồ mới nắm giữ sức mạnh Nguyên Anh đỉnh phong chưa lâu nên không thể phát huy ra lực chiến mạnh nhất, nếu cho chúng thêm thời gian thích ứng với cảnh giới thì cảnh tượng bây giờ còn thê thảm hơn gấp mấy lần.
Thi thể Tà Đồ bắt đầu bốc cháy, đó là ngọn lửa của trời đất thanh lọc tà khí, biến tà khí thành năng lượng thuần khiết có giá trị rất cao, Tà Đồ cảnh giới càng cao thì ngọn lửa cháy càng lâu, khoảng năm phút sau, toàn bộ Tà Đồ đều biến thành một đám năng lượng trôi nổi trên không.
Đỗ Kiến Huy phụ trách thu lấy năng lượng bỏ vào bình ngọc, dù Giáo Đình không cần dùng năng lượng đó tu luyện nhưng cũng có thể bán cho tu sĩ khác lấy một ít tài nguyên.
“Hống!”
Bất chợt, một sinh vật dài hơn mười mét bay ra từ đầm nước, nó là Giao Long nhưng đôi mắt không linh động chứng minh nó không có trí khôn đáng kể, cơ thể thì tỏa ra mùi vị của sự mục nát, đôi mắt đỏ hồng nhìn chòng chọc vào đống năng lượng trên tay Đỗ Kiến Huy.
Ngay lập tức, Giao Long uốn lượn, di chuyển bằng tốc độ cao đến khó tin, nó tiếp cận Đỗ Kiến Huy chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, cái miệng rộng mở to, nó muốn nuốt lấy năng lượng lẫn Đỗ Kiến Huy vào trong bụng.
“Cuộc sống của mình đến đây là chấm dứt!” Đỗ Kiến Huy tuyệt vọng nói thầm.
Ầm!!
Một âm thanh lớn vang lên, Giáo Long cắn xuống với sức mạnh lớn lao nhưng bị ngăn cản lại, đứng trước nó là Thanh Vũ, hai tay đang bắt lấy hai cây răng nanh của Giao Long rồi dùng sức đẩy mạnh, Giao Long bị đẩy ngược lên trời cao rồi ngã vào trong đầm nước.
“Cẩn thận!” Thanh Vũ nghiêm nghị nói.
…
Trong cùng lúc đó, nơi trái tim lớn đang bị khóa lại bởi xiềng xích, một nhóm tu sĩ vui vẻ chạy đến từ một con đường, bọn họ không nhìn thấy trái tim và con rùa trong suốt vì nó đang ở giữa một cái đầm nước Phong Hỏa Linh Tủy.
“Chúng ta giàu to rồi!” Một tu sĩ phấn khích nói.
“Mau mau thu lấy Phong Hỏa Linh Tủy rồi rời khỏi đây, còn những nơi khác nữa!” Có tu sĩ thúc giục, mặt treo nụ cười sảng khoái.
Bỗng nhiên, hàng chục sợi tơ màu đỏ đậm phóng ra từ trong đầm nước trong lúc các tu sĩ đang cúi người xuống thu thập Phong Hỏa Linh Tủy, bọn họ liền cảm thấy khổng ổn nên muốn phản kháng, nhưng đã quá muộn, sợi tơ đâm xuyên qua trái tim của bọn họ, thân thể họ đang co lại, làn da bắt đầu nhăn nheo, trong ít giây sau chỉ còn lại một bộ thây khô.
Nếu như có thể nhìn xuyên qua Phong Hỏa Linh Tủy thì có thể thấy được mấy chục sợi tơ đỏ vừa hấp thụ sinh mệnh của tu sĩ đang lùi lại vào trong trái tim lớn, dường như sức sống của trái tim kia ngày một tăng cao.
“Một chút năng lượng này chẳng đáng là gì.” Một ý thức truyền ra từ trái tim.
“Cái quái gì? Đám Tà Đồ kia tại sao lại chết sạch rồi?”
“Còn nữa… đó là thi thể thông linh!”
“Chết tiệt, bọn chúng đang cướp đoạt năng lượng để thoát khốn, nhưng như vậy cũng tốt, chúng thoát ra nghĩa là phong ấn sẽ giãn ra, sau cùng ta có thể rời khỏi đây!”
“Không được, chúng càng mạnh thì ta sẽ càng nguy hiểm!”
Ý thức trong trái tim suy nghĩ trầm tư thật lâu, sau đó hắn ta quyết định, dùng số năng lượng ít ỏi vừa lấy được để truyền âm khắp Vạn Thú Uyên:
“Toàn bộ hãy nghe đây, ta là La Tiêu Tiên Tướng, đám quái vật kia đã thông linh, chúng sẽ cắn nuốt các ngươi và ngày càng mạnh mẽ, nếu như các ngươi muốn sống thì hãy tập trung ở chỗ này, ta sẽ đứng bên cạnh các ngươi diệt trừ đám quái vật khát máu!”
Toàn bộ sinh linh đang có mặt trong Vạn Thú Uyên đang chém giết khốc liệt với các quái vật nhào lên từ đầm nước, họ đột nhiên nghe thấy thanh âm kia, họ liền ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt biến ảo, sau một hồi, cảm thấy quái vật quá mạnh, bọn họ liền đi thẳng về hướng của tiếng nói, sau họ là những con quái vật mang hình thù kỳ lạ, mùi vị mục nát khó ngửi đang đuổi theo.
Cả hung thú cũng vội vàng chuyển hướng, chạy thẳng một mạch tới vị trí của trái tim, bọn chúng nhận ra nơi đó có một thứ đang kêu gọi chúng.
“Giết!”
Ở trong một đầm nước nào đó, một cô gái thân người đuôi cá mở mắt, hai con ngươi băng lãnh, tay cầm một cây tam xoa kích vung mạnh một cái, giọng nói lạnh nhạt không cảm xúc.
“Hống!” Hàng loạt âm thanh gào thét vang vọng Vạn Thú Uyên, một đống quái vật xương xẩu hay Thú Hồn đang điều khiển Vạn Thú Phong, Vạn Thú Hỏa bị đánh thức bởi một âm thanh đó, bọn chúng cùng nhìn vào một hướng rồi mở rộng bước chân, vừa gặp phải tu sĩ, hung thú, yêu loại liền nhào tới cắn xé như thể đang ngăn cản những kẻ nào dám tới gần trái tim.
“Hống!” Trong đám quái vật, nổi bật nhất là bảy thi thể thông linh có hình thù như sinh vật sống trong nước, bọn chúng cực kỳ cường đại, những kẻ bị chúng để mắt tới đều khổ không thể tả, vừa gặp liền chạy vội.
Ầm! Ầm!
Đầm nước Phong Hỏa Linh Tủy bỗng nhiên xao động mạnh, chúng chảy ngược lên mặt đất rồi tràn tới như một cơn lũ quét kinh hoàng đi theo sau đám quái vật, Nhân Ngư mục nát đạp lên dòng lũ, một đường thẳng tiến về phía con rùa trong suốt, trên mỗi một quái vật phóng ra từ đầm nước đều có một sợi xiềng xích màu đỏ nối vào trái tim, trên đường đi, rất nhiều sinh linh bị tàn sát, biến thành thức ăn.
“Ngay cả con ả kia cũng thông linh!” La Tiêu ngưng trọng, hắn cảm thấy bản thân đang bị uy hiếp.
Hắn không nghĩ tới, trải qua năm trăm năm, các cường giả từng hi sinh bản thân để phong ấn hắn cứ thế mà sống lại một lần nữa với trạng thái khác, thân thể của họ sinh ra ý thức nhờ vào sự tẩm bổ của Phong Hỏa Linh Tủy, một ý thức mang tính xâm lược, cắn nuốt sinh linh để thoát khỏi trói buộc là phong ấn.
Ngày mà bọn chúng thoát khốn cũng là ngày La Tiêu được tự do, thế nhưng, hắn phải đối mặt với các quái vật đã hấp thụ được nhiều năng lượng, dữ nhiều lành ít, hắn phải trở nên lớn mạnh để bảo vệ bản thân, đây là một cuộc thi đua hấp thụ năng lượng!
Hơn một ngàn sinh linh đang trong Vạn Thú Uyên chính là mục tiêu của bọn họ!
La Tiêu vốn định mượn nhờ tay đám Tà Đồ kia thiết kế tế đàn hiến tế chín cường giả hải yêu đang tạo thành phong ấn nhưng kế hoạch đó đã bị phá hủy triệt để.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
96 chương
36 chương
87 chương
70 chương