Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 68 : chim sẻ ở đằng sau!

Hoắc Yêu nở nụ cười nói: “Nào, chúng ta trở lại với việc chính thôi!’’ “Nguyễn Vu, ngươi tính toán như thế nào?” Nguyễn Vu hít sâu một hơi rồi nói: ‘’Được ta cùng các ngươi giết sạch chúng rồi chia đều chiến lợi phẩm.’’ Cuối cùng, lòng ham muốn sức mạnh đã chiến thắng nhân tính, Nguyễn Vu quyết định trở thành Tà Đồ. Kinh Nhân Đức cùng những người khác, sắc mặt không tốt, lần này chắc hẳn phải có một trận chiến đẫm máu, cho dù Tà Đồ có cảnh giới cao, nhưng số lượng lại ít, trận chiến này chắc chắn tử thương thảm trọng. Hoắc Yêu không quan tâm lắm, đối với hắn tất cả chỉ là quân cờ dùng để hy sinh lót đường cho hắn mà thôi, nhưng Kinh Nhân Đức lại khác, đây chính là thế lực của hắn, tự tay hắn bồi dưỡng, chết đi một người cũng làm cho hắn đau như bị cắt thịt. ‘’Chúng ta không phải là đối thủ của bọn chúng, tên Hoắc Yêu làm cho ta cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, một hồi ta sẽ dẫn ngươi rời đi khỏi nơi đây.’’ Người mặc áo đen nói một cách nghiêm nghị. ‘’Nhưng mà, bọn họ.’’ Kinh Nhân Đức khó xử. ‘’Lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt? Trước hết hãy thoát khỏi đây rồi tính tiếp.’’ Đáp trả lại Kinh Nhân Đức là giọng nói nhàn nhạt của người mặc áo đen. Giữa bầu không khí ngột ngạt này, hai mắt của Nguyễn Vu ánh lên mãnh liệt, cùng lúc đó, Nguyễn Vu và Kinh Nhân Đức cùng hét lớn: “Hoàng Tinh Long!!’’ Hai giọng nói kèm theo linh lực phát ra, giống như âm thanh của một vụ nổ lớn, làm cho những người khác choáng váng, không để ý ai khác, Nguyễn Vu và Kinh Nhân Đức nhìn nhau một cách khó hiểu. Keng—keng!! Âm thanh ma sát đột ngạt vang ra khắp toàn trường, theo ánh mắt của mọi người, trên không trung, đại trận hộ thành đột nhiên chuyển đột, mười ba thanh kiếm hiện lên giữa hư không, chính giữa có một thân ảnh đang khoảnh tay, hờ hững nhìn tất cả. ‘’Các ngươi đang tìm ta sao?” Thân ảnh kia nhìn xuống, bao quát toàn trường, thanh âm mờ ảo. Đây không phải là Hoàng Tinh Long hay sao? ‘’Hoàng Tinh Long, ngươi còn chờ gì nữa, mau chóng sử dụng đại trận quây khốn tên Kết Đan kia, chúng ta sẽ giết sạch những người còn lại.’’ Nguyễn Vu nhìn Hoàng Tinh Long rồi quát lớn. ‘’Hoàng Tinh Long ngươi mau chóng yểm hộ chúng ta rời khỏi nơi đây.’’ Kế tiếp là thanh âm của Kinh Nhân Đức. Mọi người đã phản ứng kịp, nhìn hai người đang quát kia một cách khó hiểu, nhưng ngay cả họ còn không biết gì. ‘’Ngươi, Hoàng Tinh Long, tại sao ngươi lại phản bội chúng ta?’’ Hai mắt của Không Bá Hưng đỏ ngầu, không thèm để ý tình cảnh nguy hiểm hiện giờ, hắn gào thét. Hoàng Tinh Long người chủ trì đại trận hộ thành, trước đó, cha hắn cũng làm công việc này, độ tín nhiệm của Không Bá Hưng đối với hắn rất cao, không ngờ hắn lại phản bội! Không Bá Hưng cảm thấy cả thế giới đều quay lưng với mình! Gạt hai lời nói của Nguyễn Vu và Kinh Nhân Đức sang một bên, Hoàng Tinh Long nhìn Không Bá Hưng rồi cười nói: “Quốc vương bệ ha, ta không có phản bội ngươi nha, ta chỉ là đang vận chuyển đại trận mà thôi.’’ ‘’Công việc từ đời của cha ta là chủ trì đại trận, bây giờ ta không phải đang chủ trì hay sao?’’ ‘’Ngươi nói như vậy là có ý gì?’’ Không Bá Hưng chất vấn. ‘’Đương nhiên là ta có ý rồi, cho ta mượn máu của ngươi dùng một lát.’’ Hoàng Tinh Long cười giống như nói chuyện với một người bạn thân, nhưng trong nụ cười kia ẩn chứa cảm giác lạnh lẽo tận cùng. Một tay của Hoàng Tinh Long đưa ra, trên không trung, có hai thanh kiếm phóng xuống, tốc độ siêu việt Trúc Cơ, đã đạt đến Kết Đan. Mang theo khí thế bá đạo, hai thanh kiếm đâm thẳng về phía Không Bá Hưng. ‘’Ngươi dám.’’ Không Bá Hưng quát lón, ngay lập tức, hắn bắt pháp quyết như muốn câu thông đại trận hộ thành. Hai thanh kiếm sắc bén tựa hồ bị ảnh hưởng, tốc độ của nó giảm nhanh chóng. ‘’Hừ!’’ Hoàng TInh Long cười lạnh, trong tay hắn hiện ra một cái trận bàn, và tay kia có một viên ngọc dct0tUM8 màu lam, Hoàng Tinh Long không chần chờ, hắn để viên ngọc màu lam vào một cái lỗ trên trận bàn. ‘’Đây là Trận Tâm!’’ Không Bá Hưng hét lên một cách kinh hãi. Rồi sau đó Không Bá Hưng lập tức quay đầu bỏ chạy. Trong lòng hắn đã biết tên Hoàng Tinh Long này muốn làm gì. Trận Tâm đã thất lạc từ khi cha của Hoàng Tinh Long chết, từ đó về sau không tìm thấy nữa, làm cho trận pháp hộ thành giảm đi uy lực lớn, từ có thể đánh giết Kết Đan sơ kỳ, xuống còn vây khốn mà thôi. Nhưng như vậy cũng không đủ để làm cho Không Bá Hưng sợ đến như vậy, bởi vì còn có một bí mật khác, một bí mật mà chỉ có người kiến tạo trận pháp và vương thất mới biết. Không Bá Hưng cố gắng chạy đến trung tâm của vương cung, hắn muốn xuống đến nơi yếu nhất của trận pháp, nơi đó câu thông linh lực mà mạch khoáng hạ phẩm cung cấp để vận chuyển đại trận, chỉ cần phá hủy nơi đó, trận pháp coi như đã mất đi hiệu lực. ‘’Ngươi đang muốn làm gì đấy?’’ Nguyễn Vu đã nhìn thấy sự việc không ổn, lạnh lùng nói với Hoàng Tinh Long. Hoàng Tinh Long nhìn Không Bá Hưng đang chạy trốn, tâm trí câu thông đại trận, hai thanh kiếm đang dừng lại giữa hư không đột nhiên bắn tới Không Bá Hưng. Cảm nhận được nguy hiểm tận cùng, Không Bá Hưng sử dụng linh lực bảo hộ xung quanh mình, không những vậy, trên người hắn hiện ra một cái giáp màu đỏ, ẩn chứa cảm giác kiên cố. Cho dù có nhiều lớp phòng thủ như vậy, hai mắt Không Bá Hưng lộ ra vẻ tuyệt vọng, trận pháp có thể đánh giết Kết Đan sơ kỳ là hắn có thể đối kháng hay sao? Hai thanh kiếm đâm tới, xé mở lớp phòng thủ như đâm một tờ giấy mỏng, sau đó đâm xuyên qua tim của Không Bá Hưng. Với hai mắt trợ trừng lên nhìn tất cả mọi người đang chú ý đến mình, từ đầu đến giờ hắn đã chịu nhiều đã kích, bây giờ biết được Hoàng Tinh Long muốn làm gì, Không Bá Hưng ho ra một ngụm máu, cười lạnh nói: ‘’Ta chờ các ngươi dưới hoàng tuyền.’’ Nếu hắn sắp chết thì còn lo lắng gì mà thông báo kế hoạch của Hoàng Tinh Long? Tất cả xuống địa ngục cùng hắn đi thôi! ‘’KHÔNG!!’’ Không Thiên Hà hét lớn khi nhìn thấy cha mình từ từ nhắm hai mắt lại, bất giác mí mắt hắn đã ẩm ướt, người ta thường nói vương thất không có tình thân, nhưng họ làm sao biết được tình cảm giữa Không Thiên Hà và Không Bá Hưng. Tận mắt nhìn thấy cha mình chết đi, Không Thiên Hà căm hận nhìn Hoàng Tinh Long, cảm thấy được mình thật bất lực, chỉ có thể trừng kẻ thù một cách vô ích. Hoàng Tinh Long không thèm nhìn Không Thiên Hà là vì hắn quá yếu, Trúc Cơ hậu kỳ? Không đáng để coi vào mắt. Tứ lúc Hoàng Tinh Long xuất hiện đến giờ, chỉ trải qua mấy hô hấp, Không Bá Hưng đã bị đâm chết bởi chính đại trận mà hắn coi là thứ để bảo vệ mình. Thật là bi ai làm sao! Giọng nói Không Bá Hưng mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác làm cho mọi người rùng mình, không khỏi nhìn về phía Hoàng Tinh Long. Giờ phút này, thi thể của Không Bá Hưng từ từ xẹp xuống, hai thanh kiếm đang hút lấy từng tia máu của Không Bá Hưng. ‘’Ngươi đang tính làm gì?’’ Nguyễn Vu nén lại sự tức giận, nhìn Hoàng Tinh Long rồi nói, khi nãy khí tức mạnh mẽ từ hai thanh kiếm làm cho hắn do dự không biết có nên cứu Không Bá Hưng hay không, chỉ một chút do dự thôi đủ để chết một mạng người. ‘’Chỉ là mượn máu tươi của quốc vương bệ hạ dùng một lát mà thôi.’’ Hoàng Tinh Long không để ý đến Nguyễn Vu, cười nhạt rồi nói. Người mặc áo đen nhìn một cách chăm chú vào đại trận, ánh mắt của hắn từ từ ngưng trọng cho đến kinh sợ, miệng hắn run rẩy nói: ‘’Mau ngăn cản tên này lại, nếu không chúng ta đừng mong có một cơ hội sống sót.’’ Không ai để ý đến người mặc áo đen, bởi vì đại trận đã chứng minh sức mạnh của nó. Hoắc Yêu lạnh lùng nhìn Hoàng Tinh Long rồi nói: ‘’Ngươi đang tính làm gì?’’ Hoàng Tinh Long nhìn Hoắc Yêu, chân thành nói ra: “Tất nhiên là dùng trận pháp diệt sát hết đám người ở đây rồi hiến tế cho Tà Thần đại nhân rồi.’’ Nghe được vậy, mọi người sợ hãi, không ngờ tên này cùng một bọn với Tà Đồ! Ánh mắt của Hoắc Yêu hòa hoãn lại, còn Nguyễn Vu thở dài một hơi, đại trận này hơi mạnh, nếu muốn đánh với nó thì họ sẽ vất vả một phen, Nguyễn Vu và Hoắc Yêu không cho rằng đại trận này có thể giết mình. Hoàng Tinh Long nói xong, rồi hắn làm biểu tình giống như đang quên gì đó, hắn gõ cái đầu của mình một cái rồi cười nói: ‘’Ấy chết, ta quên một thứ, sau khi hiến tế hết thì tất nhiên ta sẽ đột phá Kết Đan kỳ, nhưng ta không có tài nguyên a, cho nên làm phiền Hoắc Yêu đại nhân và các vị Tà Đồ đang ở đây, chịu khó làm tài nguyên cho ta tu luyện a, thật là bất tiện, ta chỉ có thể ra hạ sách này.’’