“Nguyễn Vu, ngươi muốn trở thành Tà Đồ hay sao? Ngươi phải biết rằng, trở thành Tà Đồ không khác gì phản bội lại thế giới, hậu quả không cần nói cũng biết!” Người mặc áo đen, ánh mắt lập lòe, nhìn Nguyễn Vu rồi nói. Nguyễn Vu nghe được, tâm tình có chút chập chờn, chắc hẳn trong lòng hắn đang đấu tranh. Hoắc Yêu cười lạnh nhìn người mặc áo đen rồi nói: “Muốn sử dụng thủ đoạn ly gián hay sao? Ngươi còn chưa lo được cho tính mạng của mình, đừng ở đây giở trò vô ích. Nguyễn Vu, ngươi hãy nhớ lại, là ai cho ngươi tài nguyên để đột phá Kết Đan kỳ, chỉ cần trở thành một trong chúng ta, đừng nói là Kết Đan, cho dù cảnh giới cao hơn, thì ngươi cũng có hi vọng!” Cảnh giới cao hơn! Bốn chữ này giống như một âm thanh phát ra từ những tia sét khi đánh xuống, nó vang vọng trong lòng Nguyễn Vu. ‘’Nguyễn Vu đừng nghe tên Tà Đồ làm mê hoặc, ngươi không nhìn thấy hắn cũng ở cảnh giới bằng ngươi sao? Có chỗ tốt thì hắn đã chiếm lấy, có lẽ trong tổ chức Tà Đồ, hắn không có địa vị cao gì, chi bằng ngươi hợp tác với chúng ta, tiêu diệt hết sạch lũ vô nhân tính này, sau đó cùng chia đều chiến lợi phẩm.” Nhìn thấy Nguyễn Vu đang suy tư, Kinh Nhân Đức khuyên bảo. ‘’Ngươi không phải muốn linh thạch hay sao? Ta có thể cho ngươi một trăm vạn!” Nếu hôm nay, hành động của Kinh Nhân Đức thất bại, thì có lẽ hắn sẽ không còn hy vọng chữa khỏi ‘căn bệnh’ của mình nữa, từ nay vô duyên với cảnh giới Kết Đan. Cho nê n, Kinh UTwxGUS Nhân Đức cắn răng, dùng tài nguyên để mời Nguyễn Vu hợp tác, hắn có chuẩn bị ở sau. ‘’Tiểu tử, chỉ mới là Trúc Cơ đỉnh phong mà dám xen mồm vào! Ngươi không sợ chết hay sao?”Cương Sinh nhìn Kinh Nhân Đức rồi nói, thanh âm lạnh lẽo, ẩn chứa sát ý. Ba bốn lần nhìn thấy có người mưu đồ phá hủy kế hoạch, ông lão tên là Cương Sinh, một trong ba người cảnh giới Kết Đan kỳ. Cương Sinh âm thầm sử dụng uy áp Kết Đan đè xuống Kinh Nhân Đức, nhưng Kinh Nhân Đức chỉ nhíu mày một cái rồi coi như không có chuyện gì xảy ra. Những người còn lại nhìn Kinh Nhân Đức như nhìn thấy quỷ, họ có nghe đồn rằng, Kinh Nhân Đức được Yêu Nguyệt Tông coi trọng thiên phú, nhưng bây giờ đã trở thành phế nhân, trong tiềm thức không coi trọng hắn, giờ đây nhìn thấy hắn bị uy áp của Kết Đan đè xuống vẫn ung dung đứng thẳng, thật không hổ là thiên tài mạnh nhất của Kinh Hồng quốc. Hoắc Yêu nhìn Nguyễn Vu rồi suy tư, thật sự hắn muốn thu tên này vào tổ chức, khi đó hắn sẽ được một bút phần thưởng, nhưng xem ra tên này có dị tâm, không thể thu nạp. Hoắc Yêu âm thầm truyền âm cho những tên Tà Đồ: “Chuẩn bị động thủ, giết sạch người ở đây, kể cả Nguyễn Vu.’’ Linh Băng là cô gái cảnh giới Kết Đan của Tà Đồ, nghe được rồi cười nói: ‘’Xem ra, chiến lợi phẩm lại tăng lên một phần.’’ Áp lực hòa lẫn với sát khí, vô thanh vô tức chìm ngập toàn quảng trường, những cường giả Trúc Cơ sơ kỳ đổ mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy không tự chủ được. Không Bá Hưng nhìn bọn người kia không ai để ý đến hắn, nói đúng hơn là không để hắn vào mắt, một cảm giác thất bại nặng nè trong lòng dâng lên, hắn không biết mình đã tạo ra nghiệp chướng gì để hôm nay lại có tình cảnh như vậy xảy ra. Ba cỗ thế lực mạnh mẽ có thể hủy diệt vương quốc lại chuẩn bị đánh nhau trong vương cung của hắn, còn trò cười nào hơn thế nữa không? Không Bá Hưng đưa đôi mắt vô thần nhìn lên bầu trời, xem ra hôm nay Không Vũ vương quốc tất nhiên diệt vong. Giữa bầu không khí khẩn trương này, có một thanh âm vang vọng khắp toàn trường: ‘’Các vị, nghe lão hủ nói một câu, lão hủ là người của Luyện Đan Sư công hội, không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu này, cho nên lão hủ xin phép đi trước.’’ Mọi người nhìn theo hướng âm thanh này phát ra, họ nhìn thấy một ông lão, trên người tản ra mùi hương của dược liệu, đây không phải là Trương Dư Hi sao? Trương Dư Hi khẩn trương nhìn xung quanh để coi biểu hiện của mấy người này như thế nào, hắn cả đời chỉ muốn luyện đan, rất ít đánh nhau với người khác, nào có nhìn thấy tràng diện này? Hắn mới chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong a! Trong đầu hắn tính toán làm việc ở đây vài năm, vơ vét một ít tài nguyên rồi tiến hành đột phá Kết Đan, sau đó trùng kích nhị tinh đan sư, chuyển lên làm ở chức vụ cao hơn, từ nay sinh sống một cuộc đời nhàn nhã. Kết Đan sơ kỳ có ba trăm năm tuổi thọ, tuổi của hắn trong cảnh giới đó chỉ xem là một người thanh niên. Hắn có ước mơ, làm một luyện đan sư cao cao tại thượng, cường giả đến cầu xin hắn luyện đan như mây, không ai dám đắc tội hắn, chỉ cần hắn ho một tiếng là có ngươi dâng lên tài nguyên a. Trời tính không bằng người tính, ước mơ nhỏ nhoi của hắn còn chưa thực hiện lại gặp tình cảnh này, đây là trời phạt hắn vì hắn đã vơ vét tài nguyên hay sao? Không phải! Ta chỉ vơ vét một viên Trúc Cơ đan bằng ba phần tài liệu luyện chế mà thôi, mỗi lần chỉ ăn có năm viên Trúc Cơ đan, không phải con số lớn a. Người khác mà biết hắn nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ đập chết hắn trong nháy mắt! Trương Dư Hi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn xung quanh, ánh mắt ẩn chứa sợ hãi bởi vì có hàng trăm ánh mắt đang nhìn hắn, áp lực này hắn chưa bao giờ bị, cho nên hắn không thể chịu đựng nổi. Không đợi có người mở miệng, Trương Dư Hi lắc mình một cái, bay lên trời, hóa thành một đạo cầu vòng muốn rời khỏi đây, hắn đã sử dụng tốc độ nhanh còn hơn lúc hắn bú sữa mẹ để chạy! Nơi này không khác gì một cái địa ngục trần gian. “Ta cho ngươi đi rồi sao?’’ Hoắc Yêu nhìn Trương Dư Hi đang chạy một cách miệt thị, một tên nhất tinh luyện đan sư coi như không tệ, có thể thu phục được cũng là một công lao nhỏ. Linh Băng và Cương Sinh nghe Hoắc Yêu mở miệng trước, không tiện xuất thủ, chỉ là cười cười nhìn Trương Dư Hi, thằng này già rồi nhưng là gan quá nhỏ. Nguyễn Vu và Kinh Nhân Đức cùng những người khác cũng không dám nói gì, dù sao tính mạng của họ đang ở nguy hiểm, không muốn nhúng tay vào chuyện thị phi. Trương Hư Hi nghe được một thanh âm lạnh lùng, giống như sấm sét đánh thẳng vào tai hắn, ngay cả lông tơ hắn cũng đã dựng ngược lên, hắn cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có. Một bàn tay của Hoắc Yêu thò ra, mang theo tà khí xung thiên, che cả bầu trời, muốn bắt lấy Trương Dư Hi. Tốc độ của Trương Dư Hi không thể nào chạy thoát khỏi bàn tay này, trong thần thức của Trương Dư Hi, nhìn thấy bàn tàn ác ma đã phủ lên đầu của hắn, ngay lập tức, Trương Dư Hi không chần chờ, hắn lấy ra từ trong túi trữ vật một chục viên đan dược đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh rồi nuốt vào miệng. Tốc độ của Trương Dư Hi bạo tăng gấp hai, nhanh chóng chạy đến bên ngoài vương thành. Người dân bên dưới cũng đã nhìn ra dị biến, chỉ thấy một đạo cầu vòng gào thét, muốn chạy khỏi nơi này. “Hừ!’’ Hoắc Yêu hừ lạnh, dùng uy áp của mình đánh thẳng vào Trương Dư Hi, đáng tiếc Trương Dư Hi không phải thiên tài gì, bị một luồng uy áp đánh xuống, thân hình lảo đảo một cái, bàn tay kia nhân cơ hội này liền bắt lấy hắn. ‘’Ta là Luyện Đan sư, là người của công hội, ngươi không thể bắt lấy ta như vậy, ngươi có biết là mình đang làm gì không? Ngươi muốn tuyên chiến với công hội Luyện Đan Sư hay sao?’’ Thân hình của Trương Dư Di bị bắt lấy, cố gắng dẫy dụa, trong lúc đó, hắn còn gào thét ra một đống từ ngữ mà hắn đã chuẩn bị từ trước khi làm luyện đan sư cơ. ‘’Ngươi đang uy hiếp ta?’’ Hoắc Yêu híp mắt nói. ‘’Ta không phải đang uy hiếp ngươi, chỉ là đang trần thuật một sự thật mà thôi, nếu ngươi không thả ta ra thì ngươi sẽ bị toàn công hội Luyện Đan Sư truy sát!’’ Trương Dư Hi nhìn ánh mắt nguy hiểm của Hoắc Yêu, giọng nói của hắn yếu thế hơn nhiều. “Truy sát? Đúng là một tên ngu xuẩn, nếu đã ngu đến như vậy thì ngươi không có giá trị gì để chúng ta lợi dụng, chết đi!” Hoắc Yêu cười lạnh, bàn tay của hắn bóp một cái, thân hình của Trương Dư Hi bị nghiền thành thịt vụn, rồi sau đó Hoắc Yêu phủi tay, vun rẩy những tia máu ra khỏi người mình. Hoắc Yêu chính là tên mà hắn tự lấy, giống như cái tên này, hắn hoàn toàn không làm việc theo lẽ thường, và hắn ghét nhất là có người uy hiếp hắn! Toàn trường im lặng, một tên nhất tinh Luyện Đan sư bị bóp chết, không có một chút nào tiếc nuối, Hoắc Yêu làm việc y hệt như đang đập chết một con ruồi. Mọi người không có đồng tình với Trương Dư Hi, đúng là một tên Luyện Đan sư, ngay cả tình hình hiện tại cũng không phân rõ, nực cười hơn chính là hắn đi uy hiếp một tên Tà Đồ là sẽ bị truy sát? Đây không phải là nói nhảm hay sao? Tà Đồ đi đến đâu mà không bị truy sát?