Mọi người im lặng lắng nghe Đặng Tùng kể lại, lòng họ không khỏi lạnh xuống. Hạc Vĩnh Tuân ngưng trọng nói ra: “Đại trận triệu hoán vong hồn cỡ lớn không phải là vật tầm thường.” “Hơn nữa, sau tai nạn Tà Đồ, có nhiều vong hồn vẫn còn ở đây chưa siêu sinh, xem ra người cho các ngươi đại trận đã tính toán kỹ lưỡng.” Thương Lăng gật đầu, nói tiếp lời Hạc Vĩnh Tuân. Đại trận triệu hoán vong hồn với phạm vi toàn bộ phía bắc Không Vũ quốc rất rợn người, sợ rằng Hạc Vĩnh Tuân hay thậm chí là Thương Lăng, Phi Hạc thương hội còn chưa chắc sở hữu một đại trận loại đó, mỗi một góc trận đều đạt cấp ba. “Các ngươi không phải là Trận Pháp Sư, sao có thể bố trí ra đại trận đó?” Thanh Vũ cau mày hỏi. “Chúng tôi nhận một bản tính toán chi tiết đại trận, chỉ cần làm theo bản kia là được, vào ngày Trăng tròn, âm khí lên cao, mượn nhờ âm khí để kích hoạt đại trận, thông qua đó triệu hoán vong hồn tấn công Không Vũ quốc.” Đặng Tùng thấp thỏm trả lời. “Nghe qua cũng có lý.” Thương Lăng gật đầu. “Âm khí ngày Trăng tròn, cộng với số âm khí để lại do người chết tích lũy qua mấy tháng trời, nếu như đại trận thành công, sợ rằng Không Vũ quốc gặp đại tai nạn.” Trương Hằng lên tiếng nói bằng giọng rung động. Ở mặt trên, Không Vũ quốc phát triển cấp tốc, nhưng ở mặt dưới thì lại có nhiều âm mưu đang nhằm vào quốc gia này, nếu không phải Diêu Nguyệt đi điều tra rồi bị bắt thì chắc rằng bọn người Huynh Đệ Hồi sẽ thành công. Khi đó, thây xác ở khắp mọi nơi trong Không Vũ quốc, dân chúng lầm than! “Gặp đại tai nạn?” Đặng Tùng hỏi lại với vẻ mặt ngơ ngác. “Chúng tôi chỉ triệu hoán vong hồn tấn công Không Yên vì hắn dám tấn công Huynh Đệ Hội, không có ý đồ giết hại người vô tội.” “Vậy sao? Có lẽ các ngươi đã bị người thần bí kia lừa gạt, đại trận này vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi.” Diêu Hạo hừ lạnh nói. “Có thật không?” Đặng Tùng giật nảy cả mình, giữa việc giết hại dân chúng và tấn công Không Yên là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tấn công một mình Không Yên thì là giữa tu sĩ với tu sĩ có ân oán, mà tấn công người vô tội thì sẽ chịu lửa giận của các tu sĩ khác nữa. Đó là lý do vì sao khi chiến tranh, tu sĩ không bao giờ làm ngọn lửa kia lây lan đến nơi ở của phàm nhân, dù sao phàm nhân cũng là một nguồn cung cấp nhân tài cho các tông môn. Tuy nhiên, có một vài quốc gia cực đoan thì ngoại lệ, dưới chế độ Vương Quyền cai trị, các tu sĩ khác không tiện nhúng tay vào. “Ngươi làm mà không biết hậu quả sao?” Thanh Vũ lạnh lùng nói. “Tôi thật không biết gì hết, tôi không có ý định giết người vô tội.” Đặng Tùng vội vàng lắc đầu, nét mặt trắng xám không còn giọt máu. “Anh Thanh Vũ, em nghĩ chúng ta nên phá bỏ đại trận tránh đêm dài lắm mộng.” Diêu Nguyệt nói với âm thanh dịu dàng, đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng. “Cảm ơn em vì đã giúp Giáo Đình giải quyết một âm mưu lớn lao ảnh hưởng đến nhiều người, em đã cứu mạng hàng trăm nghìn người ở Không Vũ quốc.” Thanh Vũ mỉm cười với Diêu Nguyệt. “Em chỉ đang làm việc cần phải làm mà thôi.” Diêu Nguyệt lắc đầu nói. “Em gái của anh là giỏi nhất!!” Diêu Hạo thì cười với khuôn mặt tự hào, sợ mấy người xung quanh không biết công lao của Diêu Nguyệt vậy. “Được rồi, giờ ngươi hãy khai ra các góc khác của đại trận để giảm nhẹ hình phạt.” Thanh Vũ bình tĩnh nói với Đặng Tùng đang hoang mang. Nghe vậy, Đặng Tùng gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi sẽ hợp tác để chữa trị cho sai lầm, cầu mong đại nhân giơ cao đánh khẽ.” “Tội lỗi của ngươi sẽ do Quang Minh Giáo Đình xét xử.” Thanh Vũ với bằng âm thanh lạnh nhạt. Đặng Tùng khai ra các vị trí khác của trận pháp triệu hoán vong hồn, Thanh Vũ ghi lại tất cả và dự định phá bỏ chúng trong ngày hôm nay. “Ông từng nghe qua loại trận pháp về vong hồn này chưa?” Thanh Vũ bỗng nhiên nhìn Thương Lăng rồi hỏi, trông ông ta có vẻ dày dặn và lão thành nên Thanh Vũ muốn tìm một số thông tin liên quan. Thương Lăng cười trả lời: “Đại trận này thì chưa bao giờ nghe qua nhưng tôi biết một thế lực tu luyện công pháp liên quan đến linh hồn.” Thương Lăng cảm thấy Thanh Vũ giúp đỡ cho Hạc Vĩnh Tuân rất nhiều và ông cũng muốn tạo quan hệ tốt với Thanh Vũ, giúp cho mọi việc sau này trở nên thuận lợi hơn, còn nữa, Thanh Vũ là Giáo Hoàng của một Giáo Đình thần bí, thực lực cao thâm khó dò, với một Diêu Hạo với tương lại không thể đo lường thì Thương Lăng nghĩ Giáo Đình còn nhiều bí mật mà ông chưa biết. Trả lời một câu hỏi của Thanh Vũ là chuyện hết sức đơn giản. “Là thế lực nào?” Thanh Vũ hỏi tiếp. “Luyện Hồn Tông!” Thương Lăng thốt ra một cái tên. “Luyện Hồn Tông?” Thanh Vũ cau mày nói vì chưa từng nghe qua cái tên này. “Luyện Hồn Tông là một thế lực hai sao cách Không Vũ quốc rất xa, bọn họ rất bí ẩn và không ai biết tông môn của họ đặt ở chỗ nào, vì bọn họ thường hay sử dụng một loại pháp bảo bắt hồn gọi là Luyện Hồn Phiên nên các tu sĩ khác rất kiêng kỵ họ.” Diêu Hạo giải thích cho Thanh Vũ biết. Cậu là Đường Chủ của Ảnh Bộ, phụ trách thu thập thông tin về Tu Chân Giới, tiện tay phát hiện nhiều pháp bảo, linh dược, thiên tài địa bảo vào Cửa Hàng, nhiệm vụ cực kỳ quan trọng cho nên Thanh Vũ đã ưu tiên cho Diêu Hạo sử dụng một viên Tứ Dương Thánh Quả. Diêu Hạo từng biết về Luyện Hồn Tông, và danh tiếng của họ thì rất xấu, chuyên bắt hồn người khác, sử dụng hồn phách gọi là vong hồn để tấn công, thủ đoạn quỷ dị và phiền phức vô cùng, thậm chí có người từng bị rút hồn ra khỏi thể xác vì chọc giận một đệ tử của Luyện Hồn Tông. “Anh Diêu Hạo nói đúng, ngay cả Phi Hạc thương hội cũng không muốn chọc đến bọn họ và trong các thế lực ở gần đây thì chỉ bọn họ mới sở hữu đại trận triệu hoán lớn cỡ này.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói tiếp. “Cảm ơn.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu với Thương Lăng và Hạc Vĩnh Tuân. “Còn anh nữa, anh đã giúp tôi một chuyện quan trọng, coi như tôi nợ anh một nhân tình.” Thanh Vũ đi tới gần Trương Hằng rồi bắt tay. “Không có gì, xem như tích một chút công đức cho con cháu.” Trương Hằng thoải mái nói. “Giáo Hoàng, tôi nghĩ ngài nên kiểm tra Tiền gia, vì ở trong Luyện Hồn Tông, có một Trưởng Lão cũng họ Tiền!” Hạc Vĩnh Tuân ngưng trọng nói. “Tiền gia?” Thanh Vũ gật đầu. “Ồ, mà cậu biết ta là Giáo Hoàng rồi sao?” Thanh Vũ cười hỏi. “Là nhờ vào anh Trương Hằng và anh Diêu Hạo, và viên tinh thể tiến hóa nữa.” Hạc Vĩnh Tuân giải thích bằng một nụ cười thân thiết. “Vậy, cho phép ta giới thiệu lại một lần.” Thanh Vũ từ tốn nói. “Ta là Trần Thanh Vũ, đang đảm nhiệm chức vụ Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.” “Rất hân hạnh được quen biết ngài.” Thương Lăng, Hạc Vĩnh Tuân, Trương Hằng đều cười nói. “Giáo Hoàng?” Đặng Tùng cay đắng nói. Tưởng người bắt ông ta chỉ là một tu sĩ thích xen vào chuyện của người khác hay có quan hệ gì với cô gái kia, nào ngờ đó là Giáo Hoàng! Ở Không Vũ quốc khá lâu nên Đặng Tùng hiểu rõ uy danh của Giáo Hoàng lớn đến cỡ nào, nói tóm gọn lại, đi ngoài đường mười giây, nghe về Giáo Hoàng mười lần! Vậy mà Đặng Tùng chọc ngay người quen của Giáo Hoàng! Tự tìm đường chết mà không biết. “Xin ngài hãy tha lỗi cho tôi.” Đặng Tùng quỳ xuống và cúi đầu. “Giáo Đình sẽ xét xử người, và người xét xử chính là Diêu Nguyệt.” Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn Đặng Tùng. “Tôi là Diêu Nguyệt.” Diêu Nguyệt mỉm cười nói, đôi mắt đẹp cong lên làm cho lòng Đặng Tùng chết lặng. “Được rồi, ta sẽ xử lý chuyện về đại trận và đi tới Tiền gia một chuyến.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra. “Vậy thì chúng tôi không làm phiền ngài nữa, tôi còn có chuyện quan trọng và xin rời đi trước.” Hạc Vĩnh Tuân lên tiếng nói. “Chúc cậu may mắn.” Thanh Vũ gật đầu nói. “Diêu Hạo, cậu hãy bảo vệ Hạc Vĩnh Tuân.” Thanh Vũ quay sang ra lệnh cho Diêu Hạo. Diêu Hạo nghe vậy, cậu hơi chần chờ: “Nhưng anh Thanh Vũ, em còn có việc phải làm.” “Không vội.” Thanh Vũ lắc đầu nói, và truyền âm bí mật cho Diêu Hạo. “Cậu hãy bảo vệ Hạc Vĩnh Tuân trong một vài tuần, tham quan thế giới bên ngoài, củng cố căn cơ còn chưa vững, giao lưu với tu sĩ cùng cấp, ở gần Hạc Vĩnh Tuân là một cơ hội tốt để rèn luyện cho cậu.” “Còn chuyện của Ảnh Bộ thì sao?” Diêu Hạo nhíu mày hỏi, và cảm thấy Thanh Vũ nói rất có lý, vừa đột phá Nguyên Anh kỳ, bỏ qua giai đoạn Kết Đan kỳ khiến Diêu Hạo lạ lẫm với bản thân, cậu cần có một hoàn cảnh tốt để rèn luyện, các đối thủ của Hạc Vĩnh Tuân là một kẻ địch tuyệt vời. “Anh sẽ cho Mặc Hàn sắp xếp trước, khi cậu trở về thì sẽ tiếp quản, hơn nữa, Hạc Vĩnh Tuân đưa ra một triệu linh thạch để thuê cậu, toàn bộ số linh thạch đó đều là của Ảnh Bộ.” Thanh Vũ từ tốn nói. “Một triệu linh thạch hạ phẩm?” Diêu Hạo há hốc mồm, con số kia đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì hơi lớn một chút, nhưng đối với một người có tinh thần còn kẹt ở Nhị Dương kỳ như Diêu Hạo khác nào một bảo tàng tuyệt thế. “Thế nào? Có làm không?” Thanh Vũ cười hỏi. “Em làm, em làm!” Diêu Hạo vội vàng gật đầu. “Nhớ kỹ, tới đó hãy cẩn thận, làm gì cũng phải tính toán, gặp nguy hiểm thì kích hoạt vật này, anh sẽ tới giúp đỡ ngay.” Thanh Vũ đưa cho Diêu Hạo một vật dùng để định vị tọa độ, khi kích hoạt, Thanh Vũ liền biết chính xác nơi ở của Diêu Hạo và dùng Danh Hiệu, cộng với uy năng của Thánh Dực, phá tan mọi không gian, đi đến cứu viện cho Diêu Hạo. “Cảm ơn anh.” Diêu Hạo cảm động vì lời nói lo lắng ân cần của Thanh Vũ, ngoại trừ cha mẹ và người thân ra, Diêu Hạo chưa bao giờ nghe lời nói đó từ bất cứ ai, ngoài Thanh Vũ, Nguyễn Thanh, Vũ Hy, những người trong Giáo Đình. “Cố gắng làm đi, khi trở về anh sẽ đãi cậu một bữa thịt nướng ngoài trời.” Thanh Vũ vừa vỗ vai Diêu Hạo vừa cổ vũ, tiếp thêm động lực cho cậu ấy. “Vâng, em sẽ cố gắng hết sức, bảo vệ cho Hạc Vĩnh Tuân an toàn tuyệt đối.” Diêu Hạo nghiêm túc lên tiếng. “Còn anh sẽ chăm sóc cho Diêu Nguyệt.” Thanh Vũ cười nói. “Được rồi, đi thôi.” Diêu Hạo hít một hơi, quay sang chào tạm biệt Diêu Nguyệt. “Anh đi đây, vài tuần nữa anh sẽ trở lại, em hãy bảo trọng.” “Anh cũng vậy.” Diêu Nguyệt cười gật đầu, vô vàn lời nói gói gọn bằng ba chữ chứa đầy tình cảm giữa anh em cùng chung một dòng máu, đơn giản nhưng lại bộc lộ ra toàn bộ tấm lòng. “Tôi là người phụ trách bảo vệ cậu.” Diêu Hạo đi tới gần Hạc Vĩnh Tuân rồi lên tiếng chào hỏi. “Cứ gọi tôi là Diêu Hạo.” “Diêu Hạo, rất hân hạnh được làm việc với anh.” Hạc Vĩnh Tuân cười gật đầu, thông thường, Hạc Vĩnh Tuân phải xưng Diêu Hạo một tiếng tiền bối, đại nhân, Chân Quân gì đó nhưng tuổi đời của Diêu Hạo rất thấp, ngang bằng với Hạc Vĩnh Tuân nên không gọi ra được, may là Diêu Hạo không xem trọng mấy cái giao tiếp kia. Cũng đúng thôi, người trẻ tuổi nào lại thích được gọi là tiền bối, đại nhân? Thoáng chốc liền già đi mấy trăm tuổi, tổn thọ chết người á! “Tôi là Thương Lăng, làm phiền cậu rồi.” Thương Lăng cười nói. “Thương Lăng, mong từ nay về sau, ông sẽ chỉ giáo cho tôi nhiều hơn.” Diêu Hạo cười nói, không vì hơn người khác cảnh giới mà kiêu ngạo, tự cao, hay xem thường Thương Lăng. “Tạm biệt ngài.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu với Thanh Vũ, sau đó cậu truyền âm cho đám người ở Không Vũ quốc cứ ở lại đó, mua một căn nhà làm người truyền tin giữa cậu và Giáo Đình hay Không Vũ quốc. Ba người bay lên bầu trời, nhắm thẳng về phía đông bắc, vị trí của Đà La Môn, mang theo một niềm vui hứng khởi, cường thế báo tin cho toàn bộ người của Phi Hạc thương hội biết. “Ta, Hạc Vĩnh Tuân đã trở về!” Hạc Vĩnh Tuân với đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phương xa. “Tôi còn có việc, tạm biệt ngài.” Trương Hằng ôm quyền cúi đầu với Thanh Vũ. “Ta cũng có việc quan trọng, một ngày nào đó anh hãy đi đến Giáo Đình, ta sẽ tiếp đãi anh một cách chu đáo nhất.” Thanh Vũ cười nói. “Cảm ơn.” Trương Hằng gật đầu, sau đó bay lên bầu trời, trở về Tứ Hợp Viện để tính toán cho tương lai sau này. “Bắt lấy.” Thanh Vũ cười, quăng một viên tinh thể tiến hóa cấp ba sơ kỳ lên cho Trương Hằng. Trương Hằng lúng túng nhận lấy viên tinh thể tiến hóa cấp ba rồi cầm chặt vì biết được vật này quan trọng, sau đó khom người với Thanh Vũ rồi mới tiếp tục bay đi. Thanh Vũ không cho đó là lời cảm ơn vì Trương Hằng thông báo tin tức cho Thanh Vũ, những gì Trương Hằng làm còn hơn một viên tinh thể nhỏ bé như thế, mà cái đó thì gọi là tình bạn. “Chúng ta trở về đi.” Thanh Vũ nói với Diêu Nguyệt. “Vâng.” Diêu Nguyệt gật đầu đáp lại. Sau đó, Thanh Vũ phá hủy hang động bên dưới lòng đất, hang động đổ sập, Thanh Vũ mang theo đám người của Huynh Đệ Hội và Diêu Nguyệt trở về Vương Thành.