Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 460 : thanh vũ là giáo hoàng?

Diêu Hạo hoàn thành công việc xử lý đám người Huynh Đệ Hội, trói chặt chúng bằng một sợi dây xích khóa linh, khóa chặt linh lực, không cho bọn chúng sử dụng một chút linh lực nào để thoát được. Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng và Trương Hằng thì đang bắt chuyện làm quen với nhau. “Vậy anh là người truyền tin cho anh Thanh Vũ?” Hạc Vĩnh Tuân hiếu kỳ hỏi. Trương Hằng gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi gặp anh Thanh Vũ vào mấy ngày trước, lúc đó anh ta còn phá hủy một trận pháp cấp ba do tôi vừa mới bố trí xong, làm tôi đau lòng một phen, nhưng không đánh thì không quen biết, nhờ đó tôi mới kết giao với anh Thanh Vũ được và còn được anh ta bồi thường viên tinh thạch kỳ lạ này.” Trương Hằng tận tình kể lại, tay cầm tinh thể tiến hóa cấp hai đưa lên cao để cho Hạc Vĩnh Tuân và Thương Lăng nhìn thấy. “Quả là một câu chuyện đầy bất ngờ!” Hạc Vĩnh Tuân mỉm cười cảm khái một tiếng, đôi mắt ngó tới tinh thể tiến hóa, quan sát và đánh giá xem tinh thạch này là thứ gì để cho tu sĩ Kết Đan sơ kỳ phải ngạc nhiên. “Một viên tinh thạch ẩn chứa năng lượng thật thuần khiết, không biết Thanh Vũ lấy nó từ đâu.” Thương Lăng tắc lưỡi một cái vì kinh ngạc trước sự thuần khiết gần bằng với tinh hoa linh khí từ bọn Tà Đồ kia. “Tôi cũng không biết nữa, chỉ mới một viên tinh thạch lại có giá trị hơn cả trận pháp cấp ba, tôi rất muốn hỏi nguồn gốc của nó nhưng chưa lên tiếng.” Trương Hằng lắc đầu nói. “Năng lượng gần bằng một viên linh đan dành cho tu sĩ Kết Đan kỳ.” Hạc Vĩnh Tuân cảm thán. “Nếu tính ra giá trị của nó cũng không nhỏ đâu, ít nhất là mấy chục ngàn linh thạch hạ phẩm trở lên đó.” “Đến cả thiếu chủ của Phi Hạc thương hội còn không xác định giá trị của viên tinh thạch này?” Trương Hằng giật mình hỏi. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy viên tinh thạch loại đó.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu trả lời. “Này, anh có biết nó là gì không?” Hạc Vĩnh Tuân quay sang Diêu Hạo đang nhìn chằm chằm lũ Huynh Đệ Hội, giống như muốn ăn tươi nuốt sống đám người đang hoảng sợ kia vậy. Cũng phải thôi, bọn họ bắt giữ cô em gái thân yêu của Diêu Hạo, không đánh chết tươi bọn họ đã là một ân huệ rồi, để khống chế lực lượng ẩn chứa trong cơ thể Tứ Dương kỳ cực hùng hồn, Diêu Hạo đã rất cố gắng rồi, còn nhờ vào lời nói cảnh tỉnh của Thanh Vũ nữa. “Tinh thể tiến hóa cấp hai?” Diêu Hạo nhíu mày lên tiếng trong khi nhìn vào viên tinh thạch trên tay Trương Hằng, Diêu Hạo từng nhận nhiều tinh thể tiến hóa từ Thanh Vũ, phục vụ nhu cầu tu luyện và cậu cảm thấy tinh thể tiến hóa là một vật phẩm có nhiều chức năng thần kỳ. “Cái này gọi là tinh thể tiến hóa cấp hai?” Trương Hằng đưa khuôn mặt ngu ngơ nhìn Diêu Hạo, đứng trước tu sĩ Nguyên Anh kỳ vẫn còn chưa khống chế được linh áp, làm cho không gian lạnh lẽo và ngưng trọng, Trương Hằng không hề dám tỏ ra bản thân thanh cao làm gì. Trương Hằng là tán tu biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm! Với tu sĩ mạnh hơn mình rất nhiều, Trương Hằng sẽ tỏ lòng tôn kính chứ không tùy tiện, giống như những gì Trương Hằng làm với Thanh Vũ. “Đúng vậy, đó là một loại tinh thạch gọi là tinh thể tiến hóa, cấp hai ám chỉ nó chứa năng lượng bằng với Trúc Cơ kỳ, trong tay anh là một viên tinh thể cấp hai trung kỳ, hãy cẩn thận, nó chứa năng lượng vượt hơn vẻ bề ngoài, ít nhất bằng với một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm.” Diêu Hạo bình tĩnh giải thích cho đám người đang không hiểu. “Thì ra là vậy!” Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng, Trương Hằng đều chẹp miệng kêu một tiếng kỳ lạ với loại tinh thạch này. “Nghe nói anh là người của Giáo Đình phải không?” Hạc Vĩnh Tuân bắt chuyện tiếp. Diêu Hạo gật đầu trả lời, giọng nói nhàn nhạt: “Đúng vậy, một thành viên bình thường của Giáo Đình, không có gì nổi bật lắm.” Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng hay thậm chí là người có trái tim miễn dịch sự rung động như Trương Hằng cũng phải im lặng trước lời nói từ miệng của Diêu Hạo, mấy chữ không có gì nổi bật y như một con dao đang găm vào lòng họ vậy. Mười mấy tuổi đầu, cảnh giới Nguyên Anh kỳ? Không có nổi bật? Thật sao? Hạc Vĩnh Tuân cố nhịn lắm mới áp chế nội tâm đang chảy máu, giờ phút này, cậu muốn mắng chửi người, tại sao có người lại không hề biết giá trị của bản thân như Diêu Hạo chứ? Nếu tin tức về Diêu Hạo phát tán ra ngoài, thì có hàng chục, thậm chí hàng trăm thế lực đổ dồn về đây để đưa ra lời mời đầy mê hoặc cho Diêu Hạo. Trương Hằng hắng giọng một cái, để mọi người thoát khỏi sự đả kích tinh thần, còn Thương Lăng đã đứng người như tượng gỗ, ông cảm thấy cuộc đời ông quá uổng phí, mấy trăm tuổi đầu mới đạt cảnh giới Kết Đan đỉnh phong, nhìn xem, người ta có mười lăm, mười sáu tuổi thôi đấy! “Anh biết về tinh thể tiến hóa nhiều nhỉ?” Trương Hằng cười nói. “Tất nhiên, Giáo Hoàng đã ban thưởng nó cho tất cả thành viên của Giáo Đình, tôi cũng nhận được một ít.” Diêu Hạo bình tĩnh gật đầu, còn lấy vài viên tinh thể tiến hóa ra cho mọi người xem. “Cái này, nguồn năng lượng thật lớn lao!” Thương Lăng kinh hãi chỉ tay vào viên tinh thể tiến hóa trên tay Diêu Hạo. “Ồ!” Hạc Vĩnh Tuân và Trương Hằng cũng giật mình. “Ý của ông là viên tinh thể tiến hóa cấp ba trung kỳ này?” Diêu Hạo cười hỏi. “Cấp ba trung kỳ? Vậy thì năng lượng ẩn trong đó bằng với tu sĩ Kết Đan trung kỳ?” Thương Lăng hoảng hồn hỏi, ánh mắt tỏa ra sự khát khao mãnh liệt, linh lực ông đang truyền ra cảm xúc ham muốn với viên tinh thể tiến hóa cấp ba, nếu có nó thì thời gian đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ của ông sẽ rút ngắn lại hơn rất nhiều, giảm đi mấy chục năm ấy chứ. Với một người cao tuổi như Thương Lăng, thời gian là thứ giá trị nhất! Và nghĩa là, viên tinh thể tiến hóa cấp ba kia có tác dụng quan trọng với Thương Lăng, ông hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân quá mất mặt trước mọi người, ông đè nén cảm xúc của nội tâm và không nhìn vào tinh thạch kia nữa. “Ý của anh nói là chính Giáo Hoàng đã ban thưởng cho anh?” Hạc Vĩnh Tuân thì chăm chú vào từng chữ trong lời nói của Diêu Hạo và trừng mắt lên hỏi. “Đúng vậy!” Diêu Hạo gật đầu trả lời. “Còn anh Trương Hằng? Anh Thanh Vũ đưa cho anh viên tinh thạch đó sao?” Hạc Vĩnh Tuân cảm thấy cậu vừa phát hiện ra bí mật động trời nào đó và hấp tấp hỏi Trương Hằng. Trương Hằng ngu ngơ một vài giây, sau đó đôi mắt lóe lên ánh sáng của trí tuệ: “Đúng thế, vậy là anh Thanh Vũ chính là Giáo Hoàng thần bí được người đời đồn đãi.” “Tôi cũng định nói giống anh vậy!” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu mạnh. “Mấy người còn chưa biết anh Thanh Vũ là Giáo Hoàng hả?” Diêu Hạo nở nụ cười hỏi, bỏ qua đám người Huynh Đệ Hội đang ngẩn ngơ đến ngây dại kia. Từng chữ của mọi người ở đây đang làm cho trái tim họ thắt chặt lại, nói giỡn sao, bọn họ vừa bị một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, khuyến mãi thêm một Giáo Hoàng, một thiếu chủ của Phi Hạc thương hội tấn công? AAA! Họ chỉ muốn thét dài vì sao bọn họ lại xui xẻo đến vậy chứ? “Suy đoán của tôi đúng rồi hả?” Hạc Vĩnh Tuân, Trương Hằng cùng nhau thốt lên, còn Thương Lăng thì lắc đầu vì ông cũng cho rằng Thanh Vũ là Giáo Hoàng từ khi Thanh Vũ đưa ra lời đề nghị về sự ủng hộ của Giáo Đình cho Hạc Vĩnh Tuân. “Mọi người đang nói gì vậy?” Vào lúc này, một giọng nói từ tốn vọng ra từ phía hang động, có tiếng bước chân vang lên, họ vội vàng nhìn qua và thấy Thanh Vũ đang đi cùng hai người, một lão già gầy còm và một cô gái có mái tóc màu lam, nét mặt xinh xắn đáng yêu. “Diêu Nguyệt! Em có bị làm sao không?” Diêu Hạo vừa thấy cô gái thì cậu đã biến mất khỏi thần thức của mọi người, nháy mắt sau, Diêu Hạo đứng trước Diêu Nguyệt rồi đưa tay ra cầm chặt tay của Diêu Nguyệt, giọng nói ân cần lo lắng. “Thuấn di?” Thương Lăng giật mình kêu lên. “Là thuấn di! Một loại năng lực đại diện cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ!” Trương Hằng rung động nói. Thuấn di, hay gọi là dịch chuyển tức thời giả cũng được, tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thần thức mạnh hơn một bậc so với tu sĩ cảnh giới nhỏ hơn, làm cho sự điều khiển linh lực dễ dàng hơn nhiều, dùng thần thức chọn một vị trí, sau đó dùng linh lực ở áp lực cao nhất, đẩy tốc độ lên một mức khủng bố, trong chớp mắt liền tới một vị trí khác, xa khoảng vài chục mét đến vài trăm mét tùy vào mỗi người. Diêu Hạo vừa sử dụng thuấn di, nhưng theo hơi thở phù phiếm chưa vững vàng, rõ ràng Diêu Hạo vừa đột phá không lâu, tại sao cậu ta lại nắm giữ một năng lực chỉ có ở tu sĩ lão luyện trong cảnh giới Nguyên Anh kỳ chứ? Vì thế, Thương Lăng, Hạc Vĩnh Tuân hay Trương Hằng đã coi trọng Diêu Hạo hơn trước gấp mười lần, nghĩ thầm Diêu Hạo cũng là một thiên tài hiếm có. Bọn họ không biết chứ Thanh Vũ thì hiểu rõ, lý do rất đơn giản là vì công pháp của Giáo Đình, Quang Minh Thánh Điển, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, Thanh Vũ chưa thấy có loại công pháp nào bá đạo và mạnh hơn hai công pháp đó đâu. Một chữ Thánh không phải để trưng bày! Siêu phàm thoát tục xưng là Thánh Giả! Diêu Nguyệt nhìn khuôn mặt lo toan của Diêu Hạo, nước mắt ứa ra ngoài, cô cười lắc đầu rồi lên tiếng nói: “Em không sao, anh Thanh Vũ đã cứu em khỏi tay người này, bọn họ đang có một âm mưu gây hại đến toàn thể Không Vũ quốc, anh nên giải quyết việc đó trước tiên.” “Thật là tốt quá!” Diêu Hạo thở dài một hơi, mắt chăm chú xem Diêu Nguyệt có bị thương gì không, rõ ràng câu ta là một người anh cuồng em gái! Đứa nào động tới Diêu Nguyệt, đánh trước nói sau. “Cảm ơn anh Thanh Vũ.” Diêu Hạo quay sang cúi đầu trước Thanh Vũ, giọng nói chân thành, đó là người đã thay đổi cuộc đời của họ, làm cho cuộc sống vốn đơn thuần tẻ nhạt của họ trở nên sinh sống và có nhiều màu sắc hơn. “Chúng ta là người trong nhà, không cần phải nói lời cảm ơn.” Thanh Vũ lắc đầu, từ tốn nói. “Ta vừa bắt được một tên đầu xỏ của Huynh Đệ Hội, hắn là Đặng Tùng.” Thanh Vũ chỉ tay vào Đặng Tùng đang đứng run rẩy ở một bên vì cảm nhận uy áp của Diêu Hạo đang đè nặng lên cơ thể ông. “Lại thêm một cường nhân! Vì sao số ta khổ vậy?!” Trong lòng Đặng Tùng đã chết lặng. “Nào, ngươi nói cho bọn họ biết kế hoạch của Huynh Đệ Hội đi.” Thanh Vũ cười nhạt nói với Đặng Tùng. “Vâng!’ Đặng Tùng gật đầu, không dám cãi lời, nhìn mọi người một vòng rồi lên tiếng kể bí bật của đại trận triệu hoán vong hồn. Siêu phàm thoát tục xưng là Thánh Giả! Diêu Nguyệt nhìn khuôn mặt lo toan của Diêu Hạo, nước mắt ứa ra ngoài, cô cười lắc đầu rồi lên tiếng nói: “Em không sao, anh Thanh Vũ đã cứu em khỏi tay người này, bọn họ đang có một âm mưu gây hại đến toàn thể Không Vũ quốc, anh nên giải quyết việc đó trước tiên.” “Thật là tốt quá!” Diêu Hạo thở dài một hơi, mắt chăm chú xem Diêu Nguyệt có bị thương gì không, rõ ràng cậu ta là một người anh cuồng em gái! Đứa nào động tới Diêu Nguyệt, đánh trước nói sau. “Cảm ơn anh Thanh Vũ.” Diêu Hạo quay sang cúi đầu trước Thanh Vũ, giọng nói chân thành, đó là người đã thay đổi cuộc đời của họ, làm cho cuộc sống vốn đơn thuần tẻ nhạt của họ trở nên sinh sống và có nhiều màu sắc hơn. “Chúng ta là người trong nhà, không cần phải nói lời cảm ơn.” Thanh Vũ lắc đầu, từ tốn nói. “Ta vừa bắt được một tên đầu xỏ của Huynh Đệ Hội, hắn là Đặng Tùng.” Thanh Vũ chỉ tay vào Đặng Tùng đang đứng run rẩy ở một bên vì cảm nhận uy áp của Diêu Hạo đang đè nặng lên cơ thể ông. “Lại thêm một cường nhân! Vì sao số ta khổ vậy?!” Trong lòng Đặng Tùng đã chết lặng. “Nào, ngươi nói cho bọn họ biết kế hoạch của Huynh Đệ Hội đi.” Thanh Vũ cười nhạt nói với Đặng Tùng. “Vâng!’ Đặng Tùng gật đầu, không dám cãi lời, nhìn mọi người một vòng rồi lên tiếng kể bí bật của đại trận triệu hoán vong hồn.