Quang minh giáo đình tại tu chân thế giới

Chương 14 : yên bình trước cơn bão

Hôm nay, Thanh Vũ cũng đã đạt đến Luyện Khí Kỳ viên mãn, số Tín Đồ ngày càng tăng bởi vì các Thánh Đồ đang cố hoàn thành nhiệm vụ của họ, đó là tuyên truyền Quang Minh Giáo Đình. Thanh Vũ lấy ra một viên Trúc Cơ đan dược tiếp tục tăng lên đẳng cấp của Linh Lực. Lúc hắn hoàn thành, bên ngoài truyền đến tiếng gỏ cửa, Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra: ‘’Vào đi.’’ Lâm Phong đi vào trong phòng, khom người đưa cho Thanh Vũ một tờ giấy, cung kính nói: ‘’Đây là những gì thuộc hạ thẩm vấn ra được, xin mời Giáo Hoàng xem xét.’’ Tiếp nhận tờ giấy, Thanh Vũ xem qua một hồi, hai tên hắc y nhân đều khai như nhau, họ được Thiếu Chủ của Không Yên thành phái đến để điều tra vụ việc, thiếu chủ của họ còn ra hiệu là giải quyết vụ việc này luôn, cho nên họ mới tấn công Thanh Vũ, không ngờ lại bị Lâm Phong đánh bại. Thiếu chủ của Không Yên thành chính là con trai của Thành Chủ, có lẽ vì ham công nên đã ra lệnh như vậy, Thanh Vũ suy nghĩ một hồi, tay hắn hiện ra 20 viên Hạ Phẩm linh thạch đưa cho Lâm Phong, rồi nói ra: ‘’Được rồi, việc này ta sẽ xử lí, ngươi lui xuống tu luyện đi.’’ ‘’Vâng, đa tạ Giáo Hoàng ban thưởng.’’ Lâm Phong nhìn mấy viên Linh Thạch đang tỏa ra ánh sáng trên tay của mình, vui vẻ nói, rồi đi ra khỏi phòng. Thanh Vũ nhìn Lâm Phong lui ra, trong lòng suy nghĩ: ‘’Phải mau đột phá đến Trúc Cơ Kỳ, chỉ cần vài ngày nữa là ta có đủ điểm tín ngưỡng để mua thêm một viên Trúc Cơ đan, khi đó làm việc cũng không cần gò bó như vậy.’’ Thanh Vũ cười khổ, hôm nay cảnh giới của hắn quá thấp, đối mặt với con quái vật Không Yên thành hay Không Vũ vương quốc thì sẽ bị nghiền ép không còn cặn bã. Một cái Không Yên thành thôi đã có cao thủ vô số, một cái Thiếu Chủ có thể tùy tiện phái ra hai tên Luyện Khí Kỳ viên mãn là biết nội tình của Không Yên thành mạnh như thế nào. Thanh Vũ cũng biết, 27 thành trì đều chia theo hai phe, một phe ủng hộ Quốc Vương, một phe liên minh với nhau để chống đối lại Quốc Vương, sóng ngầm cuồn cuộn. Nếu có một thế lực thứ ba chen vào thì có hai điều sẽ xảy ra, một là sẽ bị hai thế lực chèn ép, đánh đuổi, hai là hai thế lực kia sẽ cố liên lạc và kéo vào phe của họ, nhưng điều thứ hai dựa trên điều kiện phe thứ ba có đủ sức mạnh. Nói chung, không có sức mạnh thì ngươi chẳng là gì cả! ‘’Tình hình bây giờ cũng tạm ổn, cho dù Trúc Cơ kỳ cường giả có đột kích thì ta cũng có thể bảo toàn tính mạng.’’ Thanh Vũ nghĩ đến Ngọc Trang, trong lòng không khỏi hâm mộ, quả nhiên thể chất này quá mạnh mẽ, mạnh đến nổi người ta giận sôi. Nửa tháng này, không dài cũng không ngắn, đủ để mọi người trong làng quen thuộc với cuộc sống mới, họ đã quen với việc luôn có một đội ngũ Thánh Kỵ Sĩ đi tuần tra trong làng, trên đường cái, hẻm ngỏ, các bóng người ăn mày, hay các trẻ mồ côi đều biến mất, dưới sự chỉ dẫn của Quang Minh Giáo Đình, cả ngôi làng đều từ từ chuyển biến rõ rệt. Người người đều là tu sĩ, nhất là Thanh Vũ đã ra quyết định cho phép Tín Đồ tu luyện công pháp đến Trúc Cơ Kỳ, giờ đây đường phố đều là tu sĩ, cảnh giới trung bình đều là luyện khí tầng hai, tầng ba. Một trăm người thuộc Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ nhờ vào tài nguyên được cung cấp bởi Quang Minh Giáo Đình, tốc độ tu luyện tăng nhanh như gió, cảnh giới đều đạt dbKWW3vy đến Luyện Khí Tầng 5, tiểu đội trưởng quản lí mười người đều đạt đến Luyện Khí Tầng Năm đỉnh phong. Từ năm ngày trước, Lưu Úc cũng đã đưa ra quyết định đó là các tiểu đội đều phải vào Hắc Viên rừng rậm săn giết hung thú, cho nên mỗi ngày đều có năm tiểu đội vào rừng tiêu diệt hung thú, tìm kiếm linh thảo, trải qua nhiều lần chém giết thì khuôn mặt non nớt của họ đều biến mất, thành thục hơn nhiều. Hôm nay, Diêu Hạo là người dẫn đội vào rừng chém giết, đi chung hắn là 20 tên Thánh Kỵ Sĩ, bước chân nhỏ nhẹ, hít thở đồng đều, những con mắt luôn chú ý xung quanh, họ đã nhận lấy nhiều thua thiệt từ lần đầu tiên vào rừng săn giết, giờ đây họ đã nâng mức cảnh giác đến cực hạn. Lúc trước, Ngôi Làng cũng có nhiều người đi săn bắn, nhưng không dám vào sâu, bởi vì vào càng sâu thì hung thú, quái vật càng mạnh mẽ, Diêu Hạo đã thâm nhập được 30km, không gian khu rừng yên tĩnh, không một tiếng động, đây chỉ là vẻ bề ngoài thôi, nếu ngươi mạnh mẽ có thần thức có thể bao phủ cả khu rừng thì ngươi sẽ cảm nhận được sát khí tỏa ra xung quanh, nhưng đặc biệt là các sát khí đó đều được chủ nhân thu liễm một cách hoàn hảo. ‘’Mùi máu tươi.’’ Diêu Hạo đang đi trên đường, gạt đi một cành cây, mũi của hắn ngửi được mùi máu tươi, ngay lập tức hắn đã biết được phương hướng, ra hiệu cho các Kỵ Sĩ sau lưng đi theo mình, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Diêu Hạo, họ lập tức cảnh giác. Vài phút sau, trước mặt đoàn người là một con Báo, khí tức mạnh mẽ của Luyện Khí Kỳ tầng 7 tỏa ra trên cơ thể nó, sát khí đọng lại trên hai con mắt, nhưng đặc biệt là, xung quanh chiến trường không có dấu vết chiến đấu, trên cổ của con Báo có một vết cắt rất ngọt. Diêu Hạo kiểm tra thi thể, nói ra: ‘’Đây là vết thương do kiếm gây ra, chỉ có thể là con người gây ra, một tu sĩ mạnh mẽ đến mức chỉ dùng một kiếm miểu sát con báo này.’’ ‘’Đây chính là việc nghiêm trọng, hôm nay chúng ta không đi săn nữa, mau quay về báo cho Giáo Hoàng biết.’’ Diêu Hạo nhìn mọi người, nói ra. Mọi người nghe vậy, không khỏi gật đầu, đây chính là một con hung thú mạnh mẽ, cho dù 20 người cùng lên thì cũng vất vả lắm mới chém giết được, không ngờ lại chết một cách gọn gàng thế này. ‘’Đây là..’’ Tuân Vu cũng quan sát tình hình xung quanh, phát hiện một cành cây có dấu vết chân, hắn tiến lên kiểm ra rồi kết luận. ‘’Tu sĩ đó đang đi sâu vào rừng.’’ Diêu Hạo gật đầu, nói ra: ‘’Quan sát tốt lắm, kẻ đến không thiện, chúng ta hãy mau quay về.’’ … Thanh Vũ nghe được Lưu Úc nói ra chuyện lạ thường ở Hắc Viên rừng rậm, hắn lập tức ra lệnh: ‘’Truyền lệnh, tất cả các Tín Đồ ngừng các hoạt động xâm nhập vào rừng, lập tức đề cao cảnh giác, nhất là các Thánh Kỵ Sĩ hãy chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.’’ ‘’Vâng.’’ Lưu Úc cung kính đáp. Thanh Vũ cảm nhận được một cổ bất an, tựa hồ có một thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình, lúc trước chỉ là Thiếu Chủ của Không Yên thành, đã qua mấy ngày, chắc chắn Thành Chủ cũng đã nhận ra được có một thế lực muốn ở trong địa bàn mình phát triển, tất nhiên sẽ ngăn chặn. Chỉ là Thanh Vũ vẫn không biết được Thành Chủ sẽ sử dụng thủ đoạn gì để đối phó hắn. Thành Chủ chính là Trúc Cơ trung kỳ cường giả, nếu hắn xuất thủ thì Quang Minh Giáo Đình sẽ có một tràn tai nạn, đương nhiên là một Thành Chủ thì không thể dễ dàng rời đi địa bàn của mình, dù sao các thế lực Thành Chủ đối địch khác vẫn đang nhìn chằm chằm, chỉ đợi một cơ hội xuất thủ mà thôi. Đêm tối, Ngôi Làng được chiếu sáng bởi Mặt Trăng, ánh sáng dịu nhẹ xua đi bóng đêm của Ngôi Làng, tất cả đều an tĩnh, yên bình như vậy. Bỗng nhiên, từ xa trong Hắc Viên rừng rậm truyền ra một tiếng của dã thú đang gào thét: ‘’Gào.’’ ‘’Gào.’’ Thanh âm gào thét này càng ngày càng xuất hiện nhiều, tầng số càng tăng, quan trọng hơn hết là thanh âm càng ngày càng to. Ngôi Làng bị thanh âm đánh thức, các dân làng lập tức cảnh giác, đội Thánh Kỵ Sĩ chạy vào chổ của mình, hướng về phía khu rừng quan sát. Trong ít phút, thanh âm gào thét từ từ biến mất, một thân ảnh từ từ trong khu rừng bước ra, đó là một con viên hầu, thân cao gần hai mét, các chi hiện lên cơ bắp lực lưỡng, bộ lông màu đen đậm, hai mắt của nó dữ tợn nhìn về phía Ngôi Làng, trong đôi mắt tỏa ra một cổ hận ý sâu đậm. Không dừng lại ở đó, khu rừng xuất hiện càng ngày càng nhiều thân ảnh, những thân ảnh đó đứng sau lưng của con hắc viên kia. Thanh Vũ đã di chuyển đến tường thành, bên cạnh hắn lục tục xuất hiện các thân ảnh quen thuộc, đó là Ngọc Trang, Diêu Hạo, Diêu Nguyệt, Lưu Úc và các tiểu đội trưởng trong đó có Nguyễn Nam, Lê Tấn và Lê Anh, hai mắt hắn ngưng tụ nói ra: ‘’Cuối cùng cũng đến--’’ ‘’Trúc Cơ sơ kỳ Yêu Thú, Hắc Viên!!!’’