“A… Nhẹ chút…” Ngón tay thô ráp của nam nhân giống như muốn trừng phạt mà hung hăng đánh lên vách thịt, hoa tâm đột nhiên phun ra một luồng nước thấm ướt tay hắn. Tạ Ngự Khi rút tay ra, chỉ thấy ngón tay vùi một đêm trong thịt động bị thấm đến trắng bệch nhăn nheo, đưa bên mũi liền ngửi được mùi lãnh hương quen thuộc, khe cười một tiếng: “Dâm dịch của đại phu cũng thật thơm.” Lâu Minh Tuyết không dám nhìn bàn tay đang đặt ở mũi của hắn, y cảm thấy đầu ngón tay trắng bệch kia là minh chứng cho tội trạng của mình. Nhưng không có ngón tay tao huyệt liền ngứa ngáy, theo bản năng co rút lại, không kiềm được giơ chân dùng nơi riêng tư ma sát với cự vật nam nhân, ngoài miệng cũng gấp gáp nói: “Ngươi đến cùng có làm hay không, không làm lăn xuống!” Nhìn người dưới thân bất mãn, Tạ Ngự Khi ngậm lấy đầu nhũ y cắn một cái, hài lòng nghe y hít một ngụm khí. “Thân thể đại phu tao như vậy, nếu ta không làm sợ là huyệt động sẽ chảy như lũ. Chỉ là nếu lần này không gặp ma giáo lão quỷ, ta ngược lại không nghĩ tới thân thể đại phu còn có diệu dụng như vậy.” Biết trong lời hắn có ý tứ, thân thể Lâu Minh Tuyết run lên: “Ngươi muốn như thế nào?” “Ta trước đây cũng chỉ là nghe nói sư phụ già trên núi tuyết có năm đồ đệ thiên phú dị bẩm. Lão nhị bị đưa vào hoàng cung thành hoạ sĩ huynh trưởng ta, ngươi đứng hàng nào, thân thể có phải giống như lời đồn, một khi phá thân sẽ không thể rời bỏ ***?” “Ngươi hôm nay làm sao nhiều lời như vậy, ta đứng hàng nào liên quan gì đến ngươi, muốn làm liền làm, nếu không ta tìm người khác.” Tạ Ngự Khi không nghĩ tới người này ác liệt như vậy, lại dám nói như vậy kích thích hắn, có phải y cho rằng hắn không nỡ trừng phạt y? Ngón tay kẹp lấy đầu nhũ hung hăng ép, mãi đến khi người dưới thân thốt lên, hắn mới buông tay: “Đại phu sốt ruột như vậy, ta lại không phối hợp, chẳng phải rất có lỗi với đại phu sao, ta bồi tội.” Lời nói vừa dứt, Tạ Ngự Khi nắm chặt mắt cá chân Lâu Minh Tuyết, áp bắp đùi y vào ngực mình nhưng khi nhìn đến cự vật chuẩn bị tiến vào huyệt khoang liền không khỏi sững sờ. Lâu Minh Tuyết thấy hắn rốt cục phát hiện dị dạng bản thân, không nhịn được phù một tiếng bật cười. Ngẩng đầu nhìn đắc ý trong mắt đối phương, sờ soạng khuôn mặt thấy quai hàm cũng là một mảnh bóng loáng, câu khoé môi: “Thì ra đại phu yêu thích như vậy!” “Ai… Yêu thích… A… Đáng chết… Nhẹ chút… Ân… Thật lớn…” Không nghĩ tới Tạ Ngự Khi thô bạo đỉnh vào, Lâu Minh Tuyết thân thể cứng ngắc hít một hơi mạnh, đầu ngửa lên vô tình đem phần cổ thanh mảnh trắng nõn đến trước mặt nam nhân. Tạ Ngự Khi cũng không có khách khí, khom lưng liếm lên hầu kết không rõ ràng, cảm nhận nơi đó lăn lăn chuyển động, nhẹ nhàng gặm gặm in lên dấu răng mờ mờ. “A… Dùng sức… Bên trong ngứa… Không chịu được… Làm làm ta…” Y hai tay ôm cổ hắn, eo chủ động đỉnh đỉnh phối hợp, huyệt động nhiệt tình phun ra nuốt vào côn th*t to lớn. Tạ Ngự Khi thuận thế bế Lâu Minh Tuyết lên, mặt đối mặt người kia, trụ thịt phía dưới dùng sức đỉnh lên, càng vùi sâu vào mật huyệt nóng rực, tạo ra một chuỗi âm thanh xì xì ba ba, ngậm lấy đôi môi đỏ rực đối diện. “A…” Lâu Minh Tuyết nhắm mắt lại, phối hợp cùng nam nhân hôn môi, mạnh mẽ dưới thân làm y khó kiềm chế được thích ý. “A… Quá nhanh… A… Tử cung… Đẩy đến tử cung… A… Muốn hoài…” Lâu Minh Tuyết ôm thật chặt Tạ Ngự Khi, hai chân đè ở trước ngực, bàn tay thô ráp sờ nắn đánh lên kiều đồn, toàn bộ huyệt khoang bị mài ướt đến rối mù, *** thủy nương theo khí cụ chảy ra ngoài. Y  chỉ cảm thấy toàn bộ linh hồn như run rẩy vì nam nhân đang xâm phạm mình nhưng kì quái là, y lại thích vô cùng. Tạ Ngự Khi ôm người trong ngực, ghé lỗ tai y trầm thấp nói: “Hoài không được, bản hầu còn muốn nơi này sinh ra nhãi con, không chừng đã mang bầu của ta rồi.”  (hew hew Đậu cũng không hiểu chữ Hoài này nghĩa là gì, chỉ biết hai nghĩa của nó là mãi không thôi và uổng. Hai nghĩa này đem vào đây không có hợp ah) Dựa theo thể chất cực dễ thụ thai của bọn họ, vừa nghĩ tới thân thể mình đã bị nam nhân biến thành loại người *** loạn không chịu nổi còn có thể mang thai sinh con cho hắn, Lâu Minh Tuyết liền chịu không được: “Không… Ta không muốn sinh… A… Đừng… Muốn hỏng…… A… Muốn tới… A…” Khoái cảm bao phủ cả lý trí, hai thân thể dán chặt vào nhau, hoa tâm bị đùa bỡn sắp thiêu cháy cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa phun ra một lượng lớn chất lỏng, bao lấy đầu đỉnh hắn. Cảm thụ dưới thân người vì cao trào mà huyệt khoang càng chặt, Tạ Ngự Khi giữ chặt y hung hang đỉnh thêm mấy chục lần mới đem dịch thể bắn vào tận cùng bên trong. “A… Không muốn… Thật là nóng… Ha…” Bị bắn vào bên trong, Lâu Minh Tuyết run nhẹ, vòng tay ôm cổ người phía trên cũng thả lỏng, vô lực nằm xuống, đôi mắt vô thần thở hổn hển. Tạ Ngự Khi nằm nhoài trên người y, tính khí mềm nhũn vẫn chôn trong đường hầm ấm áp nóng rực, sờ sờ da thịt bóng loáng người dưới thân ăn đậu hũ: “Tiểu Tuyết, dựa theo luật thân thể ngươi đã bị ta xâm phạm, ta cóquyền thú ngươi làm thê, ngươi có bằng lòng hay không?” Lâu Minh Tuyết đang còn chìm trong mông lung bởi vì câu nói này của nam nhân mà cứng ngắc, không thể tin được nghiêm túc nhìn người nằm phía trên. Hắn cư nhiên lại có ý nghĩ, đôi môi khẽ run rẩy không nói thành lời. “Không quản ngươi có nguyện ý hay không, tâm ta đã quyết, đại chiến lần này qua đi ta sẽ báo cho huynh trưởng, đem ngươi ban cho ta.” Không nghe thấy y trả lời, hắn có chút bất an, hắn sợ cuối cùng nghe được là từ chối, cho nên cũng không có ýđịnh cho Lâu Minh Tuyết cơ hội cự tuyệt. Không nghĩ tới nam nhân mạnh mẽ như thế, vốn có một tia cảm động nay lại xen chút khó chịu: “Mọi người đều là nam nhân, chẳng lẽ ta vì cùng ngươi làm mấy lần liền gả cho ngươi, Hầu gia cũng quá đơn thuần… A… Ngươi…” Cảm nhận được cự vật vừa mới phát tiết lại có dấu hiệu thức tỉnh, y nhịn không được hoảng hốt nhìn hắn chằm chằm. Chỉ thấy Tạ Ngự Khi liếm liếm đôi môi khô khốc: “Đại phu không muốn vậy ta cũng chỉ có thể làm đến khi ngươi nguyện ý.” “A… Không muốn… Ngươi này vô sỉ đáng chết… Từ… Trên người ta… Ân… Lăn xuống… A… Nhẹ chút… Quá nhanh… Hừ hừ… Thoải mái…”