Quan Vận
Chương 222 : Lâm vào đại biến
Lời Hô Diên Ngạo Bác vừa nói xong, phòng họp lặng ngắt như tờ, điểm khác với lời nói kinh động bốn phía lặng ngắt như tờ của Tưởng Tuyết Tùng chính là, lời Hô Diên Ngạo Bác vừa nói mọi người đều không dám nói lời nào, đều khiếp sợ sự hống hách của Hô Diên Ngạo Bác.
Đúng vậy, khiếp sợ sự hống hách dám khiêu chiến trước mặt nhân vật quyền uy số một!
Bí thư Tỉnh ủy trong hội nghị thường ủy quả thật có một phiếu quyền phủ quyết, thời kì quyền lực Bí thư Thành ủy tập trung nhất, về cơ bản chính là cục diện Bí thư Thành ủy chuyên quyền. Nhưng theo thể chế cải cách, trung ương dần dần áp dụng hàng loạt biện pháp làm suy yếu hiện trạng Bí thư Tỉnh ủy nắm hết quyền hành, dù sao tập trung quyền lực quá độ, không có lợi cho triển khai công việc, cũng không có lợi cho đại đoàn kết đa số đồng chí.
Trước đây, bất cứ chuyện lớn nào chỉ cần được thông qua hội nghị bàn bạc công việc Bí thư, trên cơ bản chẳng khác nào hội nghị thường ủy vững chắc thông qua, bởi vì những người tham gia hội nghị công việc Bí thư là Bí thư, Chủ tịch thành phố và vài phó bí thư, mấy người này, về cơ bản hơn phân nửa ở trong thường vụ.
Sau này quyền lực của hội nghị công việc bí thư càng ngày càng quá lớn, làm cho hội nghị thường vụ thùng rỗng kêu to, trung ương vì hạn chế sự bành trướng quá mức quyền lực của Bí thư, bắt đầu dần dần giảm số lượng quyền lực cho Bí thư và tăng số người của bộ máy chính phủ trong hội nghị thường vụ, đầu tiên là cho chức vị chủ lực đứng đầu vào thường vụ, cho tới hôm nay, lại có chức phó bước vào hội nghị thường vụ, nhân viên bộ máy chính phủ trong hội nghị thường vụ tỉ lệ từ một mình Chủ tịch thành phố trước đây, trở thành ba người Phó chủ tịch thường trực thành phố và Phó Chủ tịch thành phố, tỉ trọng tăng.
Nhưng mặc dù như thế, Bí thư là một quan lớn chủ trì công tác toàn diện của một thành phố, bằng với đại biểu Tỉnh ủy quản lý một thành phố, đồng thời lại có quyền triệu tập hội nghị thường vụ và quyền tạo thành bộ máy Thành ủy, đương nhiên, trong sự bố trí của Chủ tịch thành phố, Tỉnh ủy trên cơ bản sẽ không trưng cầu ý kiến của Bí thư Thành ủy, nếu không, có khả năng thành phố đó sẽ bị Bí thư Thành ủy điều hành đến mức chật như nêm cối.
Sau khi quyền lực của Bí thư Thành ủy bị lợi dụng vô số lần thể chế suy yếu, quyền uy của Chủ tịch thành phố dần dần tăng lên, hiện tại ngày càng chú trọng kiến thiết kinh tế, không ngừng xuất hiện tình hình Chủ tịch thành phố quyền lực lớn mạnh chống lại Bí thư yếu thế, nhất là khi tác dụng của hội nghị thường vụ càng ngày càng quan trọng, tuy nói Bí thư Thành ủy là người số một, nhưng cũng có xuất hiện thế cục có một Chủ tịch thành phố khác nắm giữ hội nghị thường vụ khiến cho quyền lực của Bí thư không có cách nào thi triểu được dễ dàng.
Trước kia Hoàng Lương chính là như vậy.
Tuy rằng trước kia sự cường thế của Hô Diên Ngạo Bác thường bức Tưởng Tuyết Tùng phải nhượng bộ, nhưng sự nhượng bộ của Tưởng Tuyết Tùng là nhún nhường, là nhường nhịn, hơn nữa Hô Diên Ngạo Bác mạnh mẽ vẫn hoàn mạnh mẽ, ít nhất ở ngoài mặt còn giữ một sự tôn trọng nên có của một Chủ tịch thành phố đối với Bí thư Thành ủy, như vừa rồi chỉ trích Tưởng Tuyết Tùng độc đoán trước mặt mọi người, cũng lấy chế độ tập trung dân chủ để châm chọc Tưởng Tuyết Tùng, muốn lấy quyền uy của Bí thư trực tiếp gõ nhịp vẫn là lần đầu tiên.
Thực sự muốn trình diễn số một và số hai công khai đối đầu rồi sao? Không ít người ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện rốt cục sẽ kết thúc như thế nào.
- Đồng chí Ngạo Bác, đừng nên hành động theo cảm tính, nếu như tôi trực tiếp quyết định chuyện này, còn dùng đến hội nghị thường vụ thảo luận nghiên cứu sao? Lời nói này của anh nói đến mức duy tâm rồi, tôi hy vọng sau này trong hội nghị thường vụ sẽ không phát ra âm thanh như này nữa.
Tưởng Tuyết Tùng chỉ im lặng trong chốc lát, liền phản kích không chút lưu tình nào.
- Nếu như anh không hài lòng đối với tôi, có thể phản ánh vấn đề với Tỉnh ủy, nếu như không hài lòng với thể chế hiện hành có thể hiến kế sách cho trung ương.
- Anh…
Phòng họp suýt chút nữa sôi trào lên, cái tát này của Tưởng Tuyết Tùng đánh thật là vang dội, chẳng khác gì trực tiếp phá hỏng đường lui của Hô Diên Ngạo Bác. Về công về tư, nếu Hô Diên Ngạo Bác muốn kiếm chuyện, cứ lại đây ông ta sẽ tiếp chiêu.
Tưởng Tuyết Tùng lấy khí thế hoành tảo thiên quân trước nay chưa từng có, quyền uy của nhân vật số một hống hách mà cứng rắn mạnh mẽ, trực tiếp tấn công lên người Hô Diên Ngạo Bác, khiến sự tự tin và lòng tự tôn của Hô Diên Ngạo Bác rơi liểng xiểng, thiếu chút nữa thất thố trước mặt mọi người!
Ánh mắt Thôi Đồng híp lại, sắc mặt không thay đổi, ánh mắt lại liên tiếp nảy lên, trong lòng y rõ ràng, Tưởng Tuyết Tùng dùng ba năm mềm mỏng, hôm nay mượn sự thúc đẩy của Quan Doãn đột nhiên phát tác, cố nhiên có sự trợ giúp âm thầm tạo ra được tác dụng nhất định, cũng là ba năm nay bị Hô Diên Ngạo Bác bức bách, bị Trịnh Thiên Tắc uy hiếp đến cực hạn mà phát tiết không nhẫn nại được.
Tính cách của Tưởng Tuyết Tùng thực sự cũng có mạnh mẽ, nhưng phải có một thứ mới có thể kích thích nó phát tác, Quan Doãn đến, phản cung của Trịnh Lệnh Đông, cộng thêm con gái của Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, cùng với áp lực đến từ báo Thanh niên quốc gia, vân vân, một loạt vấn đề chồng chất cùng một chỗ, cuối cùng khiến núi lửa Tưởng Tuyết Tùng bạo phát.
- Đồng chí Tưởng Tuyết Tùng, lời nói này của anh có ý gì?
Mặt Hô Diên Ngạo Bác đỏ lên, tác phong trước kia của ông ta chính là cứng rắn, hống hách, trong lúc đảm nhiệm Bí thư huyện ủy, còn từng trải qua một trận với Chủ tịch huyện, lúc ấy đánh đập tàn nhẫn, đánh cho Chủ tịch huyện đầu rơi máu chảy, sau này sau khi đến Phó giám đốc sở, tính tình cũng thu lại vài phần, từ tàn nhẫn chuyển sang âm thầm, đến cấp bậc Chủ tịch thành phố, ông ta rất ít lỗ mãng như vậy, rất nhiều chuyện đặt vào chỗ tối, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bị Tưởng Tuyết Tùng đánh trước mặt, lửa giận vẫn bị nhen lên.
Mắt thấy hội nghị thường vụ có thể biến thành nơi bão táp giữa nhân vật số một và số hai, vốn Bạch Sa là người tùy tùng kiên định của Hô Diên Ngạo Bác, muốn ra mặt trước để khuyên giải hoặc kéo lệch đi, nhưng những lời nói bực tức ở cửa ban nãy khiến y không còn tự tin, mấy lần muốn mở miệng lại thấy khí thế bức người của Tưởng Tuyết Tùng không thể mạo phạm, cuối cùng vẫn nuốt trở vào.
Còn các ủy viên khác thì lại càng không dám nói, lúc trước Tưởng Tuyết Tùng giấu mình, nhưng ông ta làm việc ngay thẳng, uy danh rất cao, ngoài việc trước mắt Hô Diên Ngạo Bác nhượng bộ ba phần ra, đại đa số ủy viên đều có năm phần cung kính đối với Tưởng Tuyết Tùng.
- Ý của tôi đã rất rõ ràng rồi, đồng chí Ngạo Bác, anh muốn thảo luận đề tài tôi đưa ra hay là muốn đưa ra ý kiến bất đồng với phương pháp tôi đưa ra?
Tưởng Tuyết Tùng hòa nhã bình tĩnh nói, tuy nhiên trong sự bình tĩnh hòa nhã, vẫn giữ uy thế không giận nhưng tự có uy.
- Nếu như có ý kiến đối với một mình tôi, mời nói chuyện riêng tư, nếu như là thảo luận vấn đề, vậy thì anh bây giờ có thể bày tỏ thái độ tán thành hay là phản đối?
- Tôi không đồng ý thành lập tổ chuyên án.
Hô Diên Ngạo Bác không chút do dự đưa ra ý kiến phản đối trước mặt mọi người.
- Một là không cần thiết, hai là chuyện bé xé ra to, không thể vì Hạ Lai là con gái của đồng chí Hạ Đức Trường và bạn gái của ai đó mà để ý đặc biệt, lẽ nào nói, nếu như Hạ Lai là con gái gia đình bình thường, tổ điều tra sẽ không công bằng chấp pháp sao?
Lúc nói chuyện, Hô Diên Ngạo Bác vẫn vô ý hay hữu ý nhìn Quan Doãn, lời nói của y không những rõ ràng phản đối Tưởng Tuyết Tùng, cũng âm thầm châm biếm Quan Doãn, một mũi tên trúng hai đích.
Quan Doãn không để ý đến lời của Hô Diên Ngạo Bác, đến đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lo ghi chép, kì thực đối với một màn giằng co vừa rồi của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, hắn lẳng lặng để ở trong mắt, đồng thời trong lòng âm thầm khen ngợi Tưởng Tuyết Tùng, lại thêm nhận thức sâu sắc đối với cách làm người của Hô Diên Ngạo Bác. Hô Diên Ngạo Bác một mặt không những hống hách, cũng có một mặt mạnh mẽ, cứng rắn đoạt người. So với Trịnh Thiên Tắc, Hô Diên Ngạo Bác trong chính trị lại càng trưởng thành.
- Đồng chí Ngạo Bác có ý kiến phản đối, có thể, đồng chí Thôi Đồng, anh thấy thế nào?
Tưởng Tuyết Tùng im lặng, trực tiếp đá quả bóng về phía Thôi Đồng.
Thôi Đồng là nhân vật thứ ba, là nhân vật cấp quan trọng gần với Hô Diên Ngạo Bác, lời nói của ông ta có phân lượng rất nặng, nếu như ông ta cũng có thái độ phủ định, không còn nghi ngờ gì nữa, hội nghị thường vụ của Tưởng Tuyết Tùng liền thất bại, đề tài thành lập tổ chuyên án liền không cần thiết thảo luận nữa. Mà theo kinh nghiệm trước đây, từ trước đến nay Thôi Đồng có lập trường trung lập, nói cách khác, lúc Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác tranh chấp, Thôi Đồng trước nay không đếm xỉa đến, không giúp đỡ ai cả.
Trong ấn tượng, trong hơn chục cuộc tranh luận giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác trong ba năm, Thôi Đồng chưa từng có lần nào có thái độ rõ ràng ủng hộ bên nào. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, khi Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác vì vấn đề tổ chuyên án mà phát sinh đối lập tính nguyên tắc, Thôi Đồng nhất định lại là thủ đoạn cực kì, không ít người đều đang thầm suy đoán, cũng không biết nếu như Thôi Đồng vẫn là thái độ không giúp bên nào, vậy thì Tưởng Tuyết Tùng có thể kiên quyết tiếp tục biểu quyết kiến nghị của ông ta không, nếu như kiến nghị không được thông qua, quyền uy cua Tưởng Tuyết Tùng sẽ bố trí như thế nào… Bạch Sa mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thôi Đồng, ngóng trông Thôi Đồng nói ra lời nói y mong đợi. Không chỉ Bạch Sa, tất cả ánh mắt mọi người đều dừng trên người Thôi Đồng. Mà Thôi Đồng tuy là số ba. Lúc này lại có uy nghiêm số một nhất ngôn cửu đỉnh, đổi lại là người bình thường, nhất định cảm thấy sức ép trên người tăng gấp bội.
Thôi Đồng lại yên tĩnh tự nhiên, sắc mặt không thay đổi, vẻ mặt như thường, dường như tranh chấp vừa rồi của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác không hề ảnh hưởng đến tâm tình của ông ta, quả nhiên sâu không lường được. Đến ngay cả Quan Doãn cũng dừng việc ghi chép, ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt không chút biểu cảm nào của Thôi Đồng, bỗng nhiên nhớ đến mỗi từ trong lời nói của ông cụ Dung, lên đến đỉnh, không thấy chân tướng, không xuống được tới đáy, sâu không lường được. Thôi Đồng có cùng thủ đoạn ẩn dật như Quan Doãn, cũng sâu không lường được, lúc nào có thể tu luyện đến cảnh giới ung dung bình thản giống như Thôi Đồng, hẳn là coi như đã đạt đến cái người ta gọi là tầng thứ nhất trong quan trường.
Một tầng luyện thân, hai tầng luyện tâm, ba tầng luyện tính. Thân bất động mà tâm động, là cảnh giới quan trọng đầu tiên, thân bất động và tâm cũng bất động, là cảnh giới quan trọng thứ hai, thân và tâm đều bất động, đồng thời tâm tính cũng thản nhiên như không, đó là cảnh giới cao nhất.
Thôi Đồng trầm mặc một lát, đón lấy ánh mắt mong chờ mà bức thiết của tất cả mọi người, lạnh nhạt nói:
- Đồng chí Tuyết Tùng đối với đề nghị thành lập tổ chuyên án, tôi cho rằng là một ý kiến hay giải quyết công tác điều tra trì trệ trước mắt, đương nhiên, đồng chí Hô Diên đưa ra không cần thiết chuyện bé xé ra to, không nên vì Hạ Lai là con gái đồng chí Hạ Đức Trường mà để ý đặc biết, cũng có đạo lý.
Lời này vừa nói ra, không ít người đều thở phào một cái, Thôi Đồng vẫn là lập trường trung lập như trước, lời vừa rồi, rõ ràng là không giúp bên nào? Hô Diên Ngạo Bác và Bạch Sa nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia đắc ý.
Giọng nói của Thôi Đồng cũng không uy nghiêm như Tưởng Tuyết Tùng, cũng không khí thế như Hô Diên Ngạo Bác, nhưng trong sự bình thản thản nhiên, lại có sự uy nghiêm khiến người ta không dám khinh thường, bỗng nhiên trong đầu Quan Doãn nảy ra một ý nghĩ, phong cách của Thôi Đồng cũng chôn dấu sâu khó lộ diện giống như Tề Toàn?
Lại nghĩ, nếu như trong đề nghị thành lập tổ chuyên án, vẫn tiếp tục duy trì lập trường trung lập, hội nghị lần này, thực sự kết thúc không tốt rồi.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
14 chương
13 chương
43 chương
865 chương
17 chương