Quan Vận

Chương 223 : Một trong những phá cục

- Nhưng… Đột nhiên sắc mặt Thôi Đồng biến đổi, hàm ý vừa chuyển, ông ta kiên trì ba năm đứng trong lập trường trung lập không đổi. Khi Quan Doãn lần đầu tiên tham gia Ủy ban thường vụ thì đã có đại biến. Sự thay đổi của Thôi Đồng quá đột ngột, thế cho nên những lời của ông vừa mới thay đổi thì sắc mặt của bốn người Hô Diên Ngạo Bác, Bạch Sa, Lưu Tư Viễn và Đinh Tư Ngọc cũng thay đổi tức thì. Trong nháy mắt Quan Doãn đã nhìn rõ biểu hiện của từng người, trong lòng lập tức có kết luận rằng, trong Ủy ban thường vụ, ngoài Bạch Sa ra thì Trưởng ban tuyên giáo Lưu Tư Viễn và Bí thư quận ủy Đinh Tư Ngọc, đều đi rất gần Hô Diên Ngạo Bác. Mặc dù hàm ý của Thôi Đồng có sự thay đổi nhưng âm điệu lại không có biến chuyển gì, vẫn bình thản. Chỉ có điều ở trong cái bình thản đó có một chút sát khí, nhưng sát khí này lập tức khiến cho hội trường đột nhiên tràn ngập không khí khẩn trương. Nếu như nói sự đối lập giữa Tương Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đã khiến cho không khí trong hội trường như ngưng thở, thì khẩu khí của Thôi Đồng cũng khiến cho không khí trong hội trường biến chuyển, giống như núi cao nguy nga, biển rộng mênh mông, không ít người trong lòng đều như nghẹn lời, vô cùng khẩn thiết đợi lời diễn văn của Thôi Đồng. - Nhưng… Điều tra một vụ án nhảy lầu đã kéo dài vài ngày mà vẫn không có tiến triển gì, không khiến người khác phải nghi ngờ rằng cách làm việc của tổ điều tra không đủ nghiêm túc, chứ còn vì nguyên nhân gì khác mà khiến cho việc điều tra gặp phải trở ngại đây? Vào được học viện chính là một việc lớn, không phải vì Hạ Lai là con gái của Hạ Đức Trường, mà là vì Hạ Lai là nhà báo của Báo Thanh niên quốc gia. Một người bạn trong giới truyền thông ở trên Bắc Kinh còn gọi điện hỏi việc này, anh ấy nói tin tức ở Bắc Kinh đang lên tiếng ủng hộ hoạt động của Hạ Lai. Đại loại là có mười mấy tòa soạn quốc gia đang liên kết lại với nhau để bắt tay vào việc đưa tin người ở học viện đã ép một nhà báo nữ phải nhảy lầu. Các đồng chí, không điều tra ra chân tướng sự việc thì Hoàng Lương đã nổi danh rồi. Lời nói của Thôi Đồng giống như hồi chuông cảnh tỉnh, đánh một cú nặng nề vào đầu Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu ong ong. Thôi Đồng không chỉ lần đầu tiên xác định lập trường rõ ràng mà còn ném sự thật ra khiến người khác phải khiếp sợ. Đầu tiên hoạt động của tin tức Bắc Kinh là thật hay giả, nhưng việc này do chính miệng Thôi Đồng nói ra, giống như một quả bom có uy lực rất lớn, nổ ầm ầm, khiến cho trời đất của Cục thế Hoàng Lương sụp đổ. Bạch Sa nhìn chằm chằm, nhưng đã dừng lại để suy nghĩ, không biết nên miêu tả thế nào về tâm trạng bây giờ. Những Ủy viên khác như Thái Diễm Lệ kinh ngạc há hốc mồm, khó mà tin được, nhìn chằm chằm vào Thôi Đồng. Còn Lãnh Nhạc thì vẻ mặt bình thản, dường như tất cả những việc này đều nằm trong dự liệu, nhưng trong ánh mắt rõ ràng cũng lóe ra chút kinh ngạc. Biểu hiện của Trưởng ban tổ chức Trương Thiên Hào nổi bật nhất, giống như nửa cười nửa không, ánh mắt không nhìn Hô Diên Ngạo Bác, không nhìn Bạch Sa, nhưng ánh nhìn đó lại rơi vào khuôn mặt đang đối diện với anh ta - Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Phùng Quốc Bình, giống như đang âm mưu tìm kiếm từ biểu hiện của Phùng Quốc Bình cái gì đó như dấu vết chẳng hạn. Phùng Quốc Bình thì bấm chặt môi, ánh mắt trợn tròn, sợ ngây người ra. Nhưng khuôn mặt của phó Chủ tịch thường trực thành phố Tăng Vĩ Hiến vẫn rất bình thản, dường như đã hồn bay đi đâu mất, đối với việc Thôi Đồng trong ba năm lần đầu tiên thể hiện lập trường rõ ràng giữa Tương Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác không mấy quan tâm. Ánh mắt Quan Doãn quét qua một lượt những Ủy viên thường vụ ở đây, khó có thể bỏ qua được cơ hội quý giá quan sát lập trường của các Ủy viên. Hắn ta thu hết vẻ mặt của những người ở đây lại, trong lòng tính toán, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Vu Văn Khải. Vẻ mặt Vu Văn Khải thản nhiên, mặc dù có chút giật mình những biểu hiện lại rất bình tĩnh, hơn nữa sau khi giật mình còn rất nhanh chóng trở lại trạng thái như ban đầu, biểu hiện của y khiến Quan Doãn phải giật mình. Quan Doãn cũng có lý do để tin tưởng sự chuyển biến đột ngột của Thôi Đồng tuyệt đối ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Ngay cả hắn ta cũng không ngờ rằng Thôi Đồng sẽ tung ra tin tức giới truyền thông ở Bắc Kinh mà lên tiếng ủng hộ hoạt động đó. Hắn ta dám khẳng định rằng tin tức của Thôi Đồng không phải là tin đồn vô căn cứ, mà còn rất xác thực nữa. Ngay cả hắn ta cũng chưa nghe tin tức giới truyền thông Bắc Kinh ủng hộ, tin rằng Tương Tuyết Tùng không biết tí gì về việc này. Thôi Đồng đã biết trước những người khác một bước thì trong lòng Quan Doãn có phán đoán rằng quan hệ của Thôi Đồng và giới truyền thông Bắc Kinh hẳn là không tồi. Thực ra trước đó Quan Doãn cũng biết một sự thật, mặc dù Hạ Lai là phóng viên xuất đạo nhưng dựa vào mạng lưới quan hệ của nhà họ Hạ ở Bắc Kinh thì khi Hạ Lai xảy ra chuyện nhất định sẽ lợi dụng giới truyền thông để tạo áp lực cho bên Hoàng Lương. Nhưng sau khi Hạ Lai xảy ra chuyện thì giới truyền thông Bắc Kinh không tung bất kỳ một tin tức nào về việc này, như vậy có thể thấy rõ việc này là do Tương Tuyết Tùng đã ra mặt làm công tác. Nếu như mấy tòa soạn liên kết lại với nhau cùng tung tin về việc nhảy lầu của Hoàng Lương thì đương nhiên có thể gây áp lực cho bên Hoàng Lương. Nhưng là một Bí thư thành ủy thì Tương Tuyết Tùng hiển nhiên là người phải chịu áp lực lớn nhất, một khi việc bị xé ra to thì ông ta sẽ phải trực tiếp hứng chịu sự nổi giận của lãnh đạo tỉnh ủy. Suy xét ở phương diện này thì Hạ Đức Trường đã dùng đủ mọi cách để nhấn chìm tin này xuống cho đến tận bây giờ, hơn nữa còn giữ thể diện cho Tưởng Tuyết Tùng. Cũng là tin tưởng Tương Tuyết Tùng có thể từ từ giải quyết vấn đề. Những lời của Thôi Đồng đã kích thích một làn sóng, nhưng trong Ủy ban thường vụ lại không có âm thanh bàn tán. Anh ta nói xong lại khiến cho không khí trong phòng chìm vào im lặng. Lập trường của Thôi Đồng có sự biến đổi lớn cũng đã đủ để khiến người ta phải khiếp sợ rồi. Tin tức mà anh ta đưa ra đã khiến cho người ta càng cảm thấy một áp lực không rõ từ đâu đến. Trong lòng mỗi người đều đã có tính toán của mình không giả, nhưng một khi đối mặt với áp lực từ bên goài thì sẽ lại đặt việc giữ gìn lợi ích của Hoàng Lương lên hàng đầu, vì vậy sự im lặng chứng tỏ rằng sách lược của Thôi Đồng có hiệu quả. Bây giờ nội bộ bên trong đã chuyển sang cùng đối phó với áp lực bên ngoài. Một lát sau, Tưởng Tuyết Tùng ho khan nhẹ một tiếng, phá vỡ sự im lặng: - Tin tức mà Thôi Đồng cung cấp càng khiến chúng ta ý thức được rằng nếu như sự việc không được giải quyết tốt đẹp thì Hoàng Lương sẽ trở thành một đối tượng để giới truyền thông kia thích viết gì thì viết. Nếu như Hoàng Lương vì sự nổi danh này thì khi tỉnh ủy truy cứu, tôi sẽ không còn mặt mũi nào để đối mặt nữa. Sau đó lại dừng lại, nói hàm ý sâu sắc: - Có thành lập một tổ chuyên án hay không, tôi nghĩ trong lòng các đồng chí đã có quyết định, đúng không? Tưởng Tuyết Tùng nói đúng, lần đầu tiên uy lực mà anh ta và Thôi Đồng cùng đứng chung không phải là nhỏ, trực tiếp khiến cho những Ủy viên hay do dự kia khẳng định ngay lập trường, mà những Ủy viên luôn đi theo Hô Diên Ngạo Bác cũng không dám mạo hiểm lấy tin tức dư luận của Hoàng Lương lan ra toàn quốc mà tiếp tục phản đối việc thành lập tổ chuyên án. Còn một điểm nữa là, trước đây Thôi Đồng ở phía trung lập, còn có thể tìm kiếm lợi ích chính trị trong sự đối kháng giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, nhưng bây giờ thái độ của Thôi Đồng đã thay đổi, rốt cuộc lập trường của anh ta với Tưởng Tuyết Tùng chỉ giống nhau ở trên phương diện này, hay về sau vẫn duy trì mọi chuyện với Tưởng Tuyết Tùng như trước kia, cũng là nguyên nhân khiến cho tư tưởng của rất nhiều Ủy viên không vững vàng. Thôi Đồng nói một cách rất cương quyết, tình thế của hội nghị thường vụ đã chuyển biến, sau thái độ đó, những Ủy viên khác cũng ủng hộ việc thành lập tổ chuyên án, cuối cùng ý kiến về tổ chuyên án của Tưởng Tuyết Tùng cũng được thông qua biểu quyết. Sau khi biểu quyết, lựa chọn người đảm nhiệm vai trò của tổ trưởng tổ chuyên án, Hô Diên Ngạo Bác chủ động đề cử Bạch Sa: - Tôi đề cử đồng chí Bạch Sa làm Tổ trưởng tổ chuyên án. Tưởng Tuyết Tùng đưa ý kiến phản đối: - Đồng chí Bạch Sa đảm nhiệm chức Tổ trưởng tổ chuyên án không phải là không được. Anh ta nói xong, cố ý dừng lại không nói gì, Trương Thiên Hào liền xen vào: - Đồng chí Bạch Sa dù sao cũng làm trong Ủy ban kỷ luật, làm đội trưởng đội an ninh e rằng không thích hợp. Tôi cho rằng đồng chí Thái Diễm Lệ làm Tổ trưởng khá thích hợp, cùng một tuyến chính trị, pháp luật, an ninh mà. - Tôi có một ý kiến. Lãnh Nhạc lên tiếng: - Đồng chí Diễm Lệ là Bí thư đảng ủy công an, cô ấy kiêm luôn chức Tổ trưởng tổ chuyên án không phải là không thể, nhưng để thể hiện trình độ quan trọng của Thành ủy, nếu như đồng chí Thôi Đồng làm chức Tổ trưởng này, thì đồng chí Diễm Lệ sẽ làm chức Phó tổ trưởng, thì càng có thể thể hiện ra được thành ủy, chính quyền thành ủy sẽ coi trọng tổ chuyên án hơn. - Tôi bổ sung một chút. Đồng chí Thiên Khải là người thích hợp nhất để đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng. Hô Diên Ngạo Bác thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng đề cử Vu Thiên Khải, không thể để cho anh ta hoàn toàn không có tên trong danh sách đề cử này được. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Thôi Đồng, dù sao đề cử Thôi Đồng thì bản thân Thôi Đồng cũng chưa gật đầu. Thôi Đồng chậm rãi gật đầu: - Được rồi, nếu các đồng chí đã tín nhiệm tôi thì tôi cũng thử một lần xem. Tưởng Tuyết Tùng vui mừng cười nói, Hô Diên Ngạo Bác miễn cưỡng cười một cái, những Ủy viên khác có những cách suy nghĩ khác nhau cũng mỉm cười. Trong tiếng cười đầy hòa khí này, kết thúc Hội nghị thường vụ lần đầu tiên có một ý kiến mang tính lịch sử. Sở dĩ được coi là mang tính lịch sử, không chỉ thế cục thay đổi do sự biến đổi lớn về lập trường của Thôi Đồng dẫn đến, mà còn ở việc Hội nghị thường vụ lần này tương đương với một bước ngoặt lớn, dự kiến thế cục cân bằng mà không giống nhau giữa ba dòng họ lớn của Hoàng Lương trong nhiều năm sẽ xuất hiện một khuynh hướng khác. Cuối cùng thì góc nghiêng sẽ lớn như thế nào, sẽ mang lại ảnh hưởng sâu sắc đến đâu thì còn chưa biết được. Nhưng trong lòng mọi người đã biết chắc rằng lần này Thôi Đồng và Tưởng Tuyết Tùng có lập trường giống nhau, cho dù có phải chỉ có lần này hay không thì đối với sự kỳ vọng Thành Ủy Hô Diên Ngạo Bác cũng bị thương nặng. Lần đầu tiên, Tương Tuyết Tùng nắm thế chủ động trong Hội nghị lần này, hơn nữa cuối cùng cũng ép được Hô Diên Ngạo Bác không ngẩng đều lên nổi. Đợi sau khi kết thúc hội nghị, khi mọi người đã ra khỏi phòng họp thì ánh mắt của mỗi người lại lần nữa quét qua một lượt người của Quan Doãn Trương Thiên Hào cố ý thả chậm bước chân và đi cùng với Tưởng Tuyết Tùng, khi xung quanh không còn ai, anh ta mới nhẹ giọng nói: - Bí thư Tương, Quan Doãn đã học đại học Bắc Kinh, dựa theo quy định thì một khi tốt nghiệp có thể có những đãi ngộ nhất định. Anh ta lại còn làm việc vất vả trong huyện hơn một năm, bây giờ mới lên chức Trưởng phòng, cũng là một cán bộ phù hợp để được đề bạt… Tưởng Tuyết Tùng không nói gì, có khẽ gật đầu, chắp tay ra sau lưng, Quan Hoa Ngũ đi ngay sau đó, khi đi qua Trương Thiên Hào bèn mỉm cười gật đầu một cái, nói: - Trưởng ban Trương. Trương Thiên Hào khẽ gật đầu, cười: - Thư ký Quan. Nụ cười này khiến cho cảm tình của Quan Doãn đối với Trương Thiên Hào tốt lên nhiều. Trở lại phòng làm việc, Quan Hoa liền nhận điện thoại của Tề Ngang Dương. Tề Ngang Dương mời Quan Doãn buổi tối đến chỗ anh ta. Nếu như là người khác thì Quan Doãn nhất định không dám tự ý đồng ý, nhưng anh ta không phải người khác, mà là Tề Ngang Dương, nên đồng ý ngay. Dập điện thoại xuống, Quan Doãn nói với Tưởng Tuyết Tùng, Tưởng Tuyết Tùng vui vẻ cười ha hả, đồng ý. Đúng lúc tan giờ làm, Quan Doãn liền bước ra khỏi cửa Thành ủy. Nhà hàng Sơn Hải Thiên cách thành ủy không xa, Quan Doãn chỉ đi bộ, nhưng khi đi ra khỏi thành ủy không xa, thì phía sau có hai cái đuôi, Quan Doãn làm bộ không thấy, trong lòng nghĩ đến người mà hắn muốn gặp là ai, liền mỉm cười một cái, có lẽ tai họa giáng xuống cũng không chừng.