Quan Vận
Chương 218 : Thời cơ tới
Ở trong ấn tượng của Quan Doãn, Lãnh Nhạc vẫn là người luôn bình tĩnh thong dong, giống như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay. Nhưng Lãnh Nhạc bây giờ, vẻ mặt đang rất khẩn trương, mơ hồ để lộ ra chút bất an.
Tình thế... Thật sự nghiêm trọng tới tình trạng này sao?
- Tôi có lời muốn nói với Bí thư Tưởng.
Lãnh Nhạc bước từng bước về phía văn phòng Tưởng Tuyết Tùng. Quan Doãn theo sát phía sau.
Trong văn phòng, Tưởng Tuyết Tùng đứng khoanh tay ở phía trước cửa sổ, cũng không quay người lại, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng nói:
- Có vài người muốn gây rối đến mức không gỡ ra nổi. Bản thân tôi cũng không muốn để đấu tranh chính trị ảnh hưởng ổn định xã hội và phát triển kinh tế của Hoàng Lương. Nhưng khi khiêm nhượng lại bị một vài người xem là nhường nhịn và yếu đuối. Không có cách nào khác, chỉ có thể ra mặt.
Suy cho cùng, Tưởng Tuyết Tùng là người có học. Ngay cả khi nói những lời ngoan độc cũng rất có khí chất của người có học. Trong lòng Quan Doãn không biết là nên cảm thấy may mắn vì Tưởng Tuyết Tùng bị buộc bất đắc dĩ phải hạ độc thủ, hay là nên cảm thấy bất hạnh cho Trịnh Thiên Tắc vì ông ta đã tức giận. Dù sao Bí thư Thành ủy cũng là nhân vật số một. Thật sự trêu chọc khiến nhân vật số một nóng nảy, quyền ủy của nhân vật số một phóng ra, cũng sấm sét oai phong.
Lãnh Nhạc không nói tiếp, Quan Doãn cũng không nói tiếp, đều đợi chỉ thị tiếp theo của Tưởng Tuyết Tùng.
- Lãnh Nhạc, cậu nói sơ qua về tình hình một chút.
Tưởng Tuyết Tùng trở lại ngồi trên ghế, trên mặt cũng lộ ra vẻ tức giận, bất bình.
- Là như vậy, do Trần Tư Thanh và Thôi Hướng thành lập tổ điều tra sự cố. Sau khi trải qua một loạt điều tra lấy bằng chứng, bước đầu cho ra kết luận, Hạ Lai bị buộc nhảy lầu là một hành vi phạm tội. Nguyên nhân gây ra sự kiện là khi Hạ Lai ở phỏng vấn về vấn đề chiêu sinh của học viện Tiến Thủ, phát hiện ra một vài tin tức của học viện Tiến Thủ, dẫn tới học viện Tiến Thủ tức giận. Dưới tình hình bị uy hiếp tới sự an toàn của bản thân, Hạ Lai bị bắt nhảy lầu, khiến cô ấy bị hôn mê ngay tại chỗ. Người chịu trách nhiệm đứng đầu trong sự cố này là Phó hiệu trưởng học viện Tiến Thủ kiêm Chủ nhiệm Trịnh Lệnh Đông.
Lãnh Nhạc nói sơ qua về kết luận bước đầu của tổ điều tra. Quan Doãn nghe xong nhất thời buồn bực. Phải nói rằng, kết luận này rất công bằng, không sai với sự thật là mấy, có thể làm tham khảo cho sự kiện. Vậy vì sao còn nói tình thế càng nghiêm trọng?
Lãnh Nhạc nhìn ra nghi vấn của Quan Doãn, lắc đầu nói:
- Ban đầu Trịnh Lệnh Đông rất phối hợp điều tra, cũng thừa nhận với kết luận trên. Thưng ngay vừa rồi, khi Cục trưởng Quách và Cục trưởng Thôi đang báo cáo công tác, muốn lấy nó làm kết luận quyết định của án kiện, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Cục, Trịnh Lệnh Đông phản cung.
Tuy nói Lãnh Nhạc dùng phản cung đến hình dung việc Trịnh Lệnh Đông nói mâu thuẫn trước sau cũng không thực sự chính xác. Hiện tại, Trịnh Lệnh Đông hẳn là xem như bị giam lỏng, mà không phải tạm giam hình sự. Kỳ thật lấy mực độ nghiêm trọng trong sự kiện của Hạ Lai, Trịnh Lệnh Đông nên sớm bị bắt chính thức. Nhưng hiện tại ngay cả tạm giam hình sự cũng không phải, có thể thấy được mức độ ảnh hưởng to lớn Trịnh Thiên Tắc đối với hệ thống Công an. Làm người ta không nói được lời nào.
- Trịnh Lệnh Đông nói thế nào?
Quan Doãn biết rõ hắn không nên hỏi nhiều, nhưng vẫn không nhịn được nói ra. Hắn vừa nghĩa đến tất cả những việc phát sinh ở học viện Tiến Thủ, liền cảm thấy tức giận ngút trời. Tuy rằng hắn không đánh trực diện với Trịnh Lệnh Đông, nhưng rõ ràng là, lúc ấy trong cửa sổ trên lầu hắn có thấy được một người. Hẳn đó chính là tên cầm thú này.
- Trịnh Lệnh Đông nói, Hạ Lai đến học viện Tiến Thủ phỏng vấn, lại nói trong vấn đề chiêu sinh học viện Tiến Thủ có hành vi không quy phạm, lại đe dọa về việc thu chi phí lớn của học viện Tiến Thủ. Khi nhận được sự cự tuyệt nghiêm túc từ phía học viện Tiến Thủ nghiêm, Hạ Lai lại mình xé rách váy, uy hiếp nói muốn tố cáo Trịnh Lệnh Đông cưỡng hiếp. Trịnh Lệnh Đông rơi vào đường cùng. Vì bảo toàn danh dự, đành phải đồng ý đưa cho Hạ Lai một khoản chi phí. Nhưng Hạ Lai chê là quá ít. Cuối cùng dưới sự giằng co, Hạ Lai trượt chân ngã xuống dưới lầu...
Lãnh Nhạc vừa nói xong, anh ta và Tưởng Tuyết Tùng cùng một lúc, bốn con mắt của hai người, đồng thời dừng ở trên mặt Quan Doãn.
Gặp chuyện bị nói xấu ngậm máu phun người như thế, bất luận kẻ nào cũng không thể chấp nhận được, cũng phải nổi trận lôi đình. Nếu là trước kia, có lẽ Quan Doãn cũng sẽ mắng to một tiếng:
- Con mẹ nó thật sự là khốn kiếp!
Nhưng hiện tại, hắn chỉ hai tay nắm chặt, móng tay cắm vào trong thịt, đâm sâu tới mức cảm thấy đau, nhưng cũng chỉ là trong lòng thấy máu, một câu thô tục và ngoan độc cũng không nói ra miệng.
Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Nhạc liếc nhau, trong ánh mắt đồng thời lộ ra vẻ tán thưởng. Quan Doãn so với trước kia càng chín chắn hơn nhiều. Tuy rằng sắc mặt hắn xanh mét, nhưng sự kiên nghị trong ánh mắt đã nói rõ hắn có thể trầm mặc bình tĩnh mà đối diện với phương pháp càng vô sỉ càng nham hiểm của đối thủ.
- Quan Doãn, cậu có ý kiến gì đối với chuyện này không? Cậu có thể nói ra.
Tưởng Tuyết Tùng trân trọng tài hoa của Quan Doãn, đồng tình với chuyện Quan Doãn gặp phải, cũng yêu thương Hạ Lai. Lửa giận trong lòng ông ta đang hừng hực thiêu đốt.
- Bí thư Tưởng, Trưởng ban thư ký Lãnh, tôi chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ.
Quan Doãn thấy thời cơ chín muồi, hiện tại không đề cập tới còn chờ tới khi nào. Hắn liền nói.
- Tôi hi vọng điều Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đến Cục công an thành phố.
Tưởng Tuyết Tùng hơi kinh ngạc. Ban đầu ông ta còn tưởng rằng Quan Doãn sẽ lấy thân phận là người thân của người bị hại, yêu cầu Thành ủy tăng cường điều tra để giải oan cho Hạ Lai. Không ngờ hắn lại chỉ đưa ra một yêu cầu dường như không quan hệ gì với sự kiện của Hạ Lai. Ngay lập tức, ông ta không khỏi có suy nghĩ tán thưởng, gật đầu. Quan Doãn biết hắn và Lãnh Nhạc nhất định đã nghĩ ra kế sách đối phó tương ứng, cho nên không vượt cấp đưa ra vấn đề không phải ở mức độ hắn phải quan tâm, mà chỉ bắt tay vào làm từ việc nhỏ.
Điều Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đến Cục công an thành phố, nhìn như không liên quan gì đến sự kiện học viện Tiến Thủ, nhưng thực sự đó chính là một bước cờ hay. Học viện Tiến Thủ vừa tố cáo Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực. Nếu chờ sau khi Cục công an thành phố đưa người tới huyện Khổng lại bất ngờ phát hiện, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đã được điều vào Cục công an thành phố, chẳng khác gì là nắm người một nhà, khẳng định sẽ làm một vài người cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa từ góc độ khác mà nói, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực điều vào Cục công an thành phố, có thể từ chỗ đặt chân nhỏ, không bị Trịnh Thiên Tắc chú ý nhúng tay vào, lại có thể thu được hiệu quả đánh bất ngờ.
Lúc này, Tưởng Tuyết Tùng nói:
- Chuyện này trước hết để cho Lãnh Nhạc liên lạc với Quách Hiểu Húc đã. Còn phía bên Thôi Hướng...
Quan Doãn biết Tưởng Tuyết Tùng không tiện trực tiếp mở miệng với Thôi Đồng, liền nhận nói trước:
- Tôi đi xin ý kiến chỉ thị của Bí thư Thôi.
Lãnh Nhạc lo nghĩ:
- Điều động tới hệ thống Công an, cho dù Quách Hiểu Húc và Thôi Hướng đều gật đầu, cũng có thể sẽ kéo dài đến mười ngày nửa tháng. Thời gian như vậy sợ không kịp. Muốn được giải quyết đặc cách, phải đi theo con đường của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Ban đầu do Ban tổ chức cán bộ lấy danh nghĩa điều tạm trực tiếp đòi người về phía huyện Khổng...
Tưởng Tuyết Tùng cũng vừa suy nghĩ như thế. Phương pháp của Lãnh Nhạc nhanh hơn đánh cũng có hiệu quả đánh bất ngờ. Ông ta quyết định:
- Việc này không nên chậm trễ. Cậu đi Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nói với Diệp Lâm một tiếng, lập tức bắt tay vào thực hiện.
Ông ta lại quay đầu nhìn Quan Doãn nói.
- Quan Doãn, lập tức thông báo toàn thể Uỷ viên thường vụ, lập tức tổ chức họp hội nghị thường vụ nghị, nghiên cứu tiến triển mới nhất trong việc điều tra học viện Tiến Thủ.
Lãnh Nhạc gật đầu, xoay người nhìn Quan Doãn nói:
- Bình thường gọi điện thoại cho các Uỷ viên thường vụ thông báo là được. Đối với Chủ tịch thành phố Hô Diên và Thôi Phó bí thư, tốt nhất cậu nên tự mình qua nói một tiếng.
- Được, tôi và Trưởng ban thư ký cùng đi ra.
Quan Doãn đang có chuyện muốn nói với Lãnh Nhạc nói.
Đi ra khỏi văn phòng Bí thư, Quan Doãn lấy chìa khóa nhà ra:
- Trưởng ban thư ký, tôi sao có thể không biết xấu hổ nhận cái này được?
Lãnh Nhạc đẩy trở về:
- Dù sao tôi cũng không ở lại đó nữa. Để không cũng phí. Cho cậu ở đó, còn có thêm một cái nhân tình.
Đi vài bước, thấy xung quanh không có người, anh ta lại hạ thấp giọng nói.
- Trịnh Lệnh Đông vừa phản cung, Bí thư Tưởng nổi giận, muốn ở hội nghị thường vụ cưỡng ép thúc đẩy thành lập tổ chuyên án về sự kiện học viện Tiến Thủ.
Tốt. Trong lòng Quan Doãn âm thầm trầm trồ khen ngợi. Một khi thành lập tổ chuyên án, xin ý kiến phê bình sự kiện đã chính thức bay lên tới độ cao đấu tranh chính trị. Lãnh đạo tổ chuyên án, nhất định là do Uỷ viên thường vụ tự mình ra trận, so với quy cách của tổ điều tra do Trần Tư Thanh ra mặt lãnh đạo đã cao hơn nhiều. Điều này cũng chứng minh quyết tâm của Tưởng Tuyết Tùng muốn nắm sự kiện học viện Tiến Thủ thành một bài văn lớn.
Nếu Tưởng Tuyết Tùng không cương quyết ra tay, có thể bị buộc đến mức không thể lui được nữa. Tuy nhiên nghĩ đến việc Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương gần ba năm vẫn lấy danh hiệu thủ đoạn mềm mại. Hắn mới đến chưa lâu, lập trường của Tưởng Tuyết Tùng đột nhiên trở nên cương quyết. Hay là nói ông ta cũng đã bị hắn làm ảnh hưởng? Suy nghĩ như vậy, lại liên tưởng đến thế cục Hoàng Lương thay đổi trong nháy mắt, Quan Doãn âm thầm lắc đầu. Chẳng lẽ nói hắn thật sự sẽ trở thành điểm tựa cho thế lực khắp nơi ở Hoàng Lương?
Lại nghĩ đến việc điều động Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người, cũng là nhờ một phần vòa thế cục đại biến của Hoàng Lương. Đổi lại lúc bình thường, hắn với thân phận một thư ký mới tham gia công tác chưa bao lâu đã giáp mặt nói, nhất định sẽ làm Tưởng Tuyết Tùng cảm thấy không vui. Nhưng hiện tại, Tưởng Tuyết Tùng lại hỏi tự mình hỏi đến việc này, có thể thấy được muốn được việc, thời cơ rất quan trọng.
Đi đến văn phòng Thôi Đồng, Lãnh Nhạc chia tay với Quan Doãn lên lầu đi tới Ban tổ chức cán bộ. Quan Doãn do dự một chút. Nếu nói muốn thông báo tổ chức họp hội nghị thường vụ, hẳn là hắn nên đi tới văn phòng Hô Diên Ngạo Bác trước. Nhưng hắn tìm Thôi Đồng còn có chút việc tư. Hắn do dự một chút, vẫn gõ vang lên cửa văn phòng làm việc của Thôi Đồng.
Người mở cửa chính là thư ký của Thôi Đồng, Liêu Vĩ.
Liêu Vĩ 30 tuổi, mang cặp kính đen, bộ dáng hào hoa phong nhã rất giống giảng viên đại học. Kỳ thật bản thân anh ta cũng là một giảng viên đại học. Sau đó lại được Thôi Đồng chọn trúng, điều đến bên cạnh đảm nhiệm chức thư ký. Tương tự với tính cách sâu không lường được của Thôi Đồng, tính cách Liêu Vĩ ngấm ngầm chịu đựng mà khiêm tốn. Phần lớn thời điểm ở Thành ủy cũng không bị người khác chú ý.
- Thư ký Quan. Đến rồi sao, mời vào.
Liêu Vĩ vừa thấy Quan Doãn, rất khách khí mời Quan Doãn tiến đến.
- Đúng lúc Bí thư Thôi đang rảnh.
Đừng nhìn Quan Doãn là Thư ký thứ nhất của Thành ủy, có thể gặp Thôi Đồng dễ dàng, nhưng muốn để Liêu Vĩ không cần thông báo một tiếng đã dẫn hắn đi gặp Thôi Đồng, cũng không phải là dễ dàng gì. Dù sao Thôi Đồng cũng là nhân vật số 3 của Thành ủy.
Hiển nhiên, Liêu Vĩ sớm nghe thấy sự yêu mến đặc biệt của Thôi Đồng đối với Quan Doãn. Anh ta biết người khác tiến đến, Thôi Đồng có thể sẽ nhìn tâm tình quyết định xem có gặp hay không. Nhưng Quan Doãn đến, chắc chắn ông ta sẽ gặp.
Văn phòng Thôi Đồng cũng ở phòng trong. Quan Doãn theo Liêu Vĩ tới phòng trong. Thôi Đồng đang ngồi uống trà ở sau bàn làm việc. Vừa thấy Quan Doãn, ông ta buông chén trà nói:
- Quan Doãn, có việc gì sao?
- Bí thư Thôi, Bí thư Tưởng yêu cầu tôi thông báo với anh, lập tức tổ chức họp hội nghị thường vụ.
Trước tiên Quan Doãn nói về chính sự. Liêu Vĩ ở bên cạnh cũng không tránh mặt, lại rót nước cho Quan Doãn.
- Có đề tài thảo luận gì sao?
Thôi Đồng thoáng giật mình. Bình thường, những vấn đề thảo luận trên hội nghị thường vụ đều là đề tài thảo luận trọng đại. Trước tiên, đều phải thảo luận lên hội nghị công việc bí thư trước. Tuy nhiên suy nghĩ lại, đại khái ông ta cũng đoán được đó là việc gì. Ông ta lại nói thêm.
- Cậu đã thông báo với Chủ tịch thành phố Hô Diên chưa?
- Vẫn chưa.
Quan Doãn thành thật trả lời.
- Chủ yếu vì tôi còn có một việc muốn xin chỉ thị chỉ điểm của Bí thư Thôi, nên tôi đến chỗ Bí thư Thôi trước.
Thôi Đồng hơi khoát tay chặn lại. Liêu Vĩ hiểu ý, lui ra ngoài, đóng cửa lại. Liêu Vĩ vừa đi, ông ta đứng lên, chậm rãi tới trước mặt Quan Doãn, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên thân thiết cũng vô cùng nghiêm túc nói:
- Quan Doãn, cậu vừa rảo bước tiến vào Hoàng Lương, liền dẫn tới rung chuyển. Nhưng cậu không nên bất ngờ nếu chẳng may một bước giẫm vào khoảng không. Cậu muốn thừa nhận hậu quả nghiêm trọng tới mức nào sao?
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
14 chương
13 chương
43 chương
865 chương
17 chương