Quan Vận

Chương 187 : Sinh tử lưỡng trọng thiên

Trịnh Thiên Tắc đã chuẩn bị xong một bụng lí do từ chối, muốn trực diện phản bác Quan Doãn, làm cho sự kiện một lần nữa trở lại quỹ đạo mà ông ta cho rằng chính xác, vừa rồi Quan Doãn tự thuật chuyện trải qua, ông ta biết rõ đúng là sự thật khách quan, Quan Doãn rất thành thực, lại không thấy khuyếch đại, vừa rồi không có bịa đặt. Nhưng từ góc độ khác mà nói, sự thật của Quan Doãn không phải sự thật mà ổng muốn tạo thành, học viện Tiến Thủ rốt cuộc đã xảy ra những gì, Hạ Lai tại sao phải nhảy lầu, sự tình cuối cùng sẽ lấy kết cục gì để kết thúc, đều phải dưới bàn tay thao túng của ông ta, không thể lệch khỏi kết quả mà ông ta muốn. Bất luận vụ án nào trên địa bàn Hoàng Lương, đã bao nhiêu năm, đều do ông ta định đoạt! Nếu nhảy lầu không phải Hạ Lai, không phải thiên kim Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, sự tình đừng nói sẽ kinh động Tưởng Tuyết Tùng, cả Lãnh Nhạc sẽ không biết, sự tình cũng sẽ bị che dấu đi. Nhưng cho dù Hạ Lai là thiên kim của Hạ Đức Trường, rất xin lỗi, ngã chết kệ mày, cũng là đáng đời, ai bảo cô rảnh rỗi không có việc gì tới điều tra ngầm nội tình học viện Tiến Thủ? Học viện Tiến Thủ là nơi nào, cho rằng ai cũng có thể tùy tiện điều tra? Huống chi Trịnh Thiên Tắc trong lòng hiểu rõ, phía sau điều tra ngầm của Hạ Lai, tuyệt đối có mục đích chính trị không thể cho ai biết, cô chính là quân tiên phong của Hạ Đức Trường, một khi nội tình học viện Tiến Thủ bị Hạ Đức Trường nắm giữ trong tay, Hạ Đức Trường nhất định sẽ dùng cái này uy hiếp họ Trịnh của Hoàng Lương nghe theo chỉ huy của ông ta, duy nhất nghe theo hiệu lệnh của ông ta, tiến tới nhúng tay công việc của họ Trịnh, bụng dạ khó lường. Cũng may, Hạ Lai tuy rằng tiếp xúc đến một phần chân tướng học viện Tiến Thủ, điều tra được một số nội tình, nhưng hẳn là còn chưa truyền ra ngoài. Nếu không lúc ấy cũng sẽ không muốn đem cô vây ở trong học viện, muốn là không cho cô đem tư liệu mang ra ngoài. Một khi tư liệu nội tình chảy ra, không cần đăng ở trên báo chí, chỉ cần đem tư liệu giao vào tay Tưởng Tuyết Tùng. Tưởng Tuyết Tùng có thể đóng cửa học viện Tiến Thủ, sau đó sự kiện lấy học viện Tiến Thủ làm cơ hội dứt khoát ra tay, nói không chừng thật có thể hủy đi nền móng họ Trịnh! Đúng là căn cứ những lo lắng trên, Trịnh Thiên Tắc mới có thể tận hết sức lực mà nghĩ đem sự việc san bằng, không tiếc đắc tội Tưởng Tuyết Tùng thậm chí Hạ Đức Trường! Hơn nữa còn có một điều, nếu Hạ Lai đã chết ngược lại tốt rồi, cuối cùng tùy tiện tìm một người chịu tội thay một mạng đổi một mạng là xong, Hạ Lai vừa chết, chuyện cô điều tra liền người chết đèn tắt, vĩnh viễn không có khả năng làm rõ chân tướng, nguy cơ cũng liền hoàn toàn giải trừ. Nhưng nếu Hạ Lai không chết, sau khi cô tỉnh lại, vẫn có thể lại đem nội tình học viện Tiến Thủ công bố, như vậy họ Trịnh vẫn như cũ gặp phải nguy cơ bị loại trừ... Trịnh Thiên Tắc chưa bao giờ có cảm giác khẩn trương giữa sự sống và cái chết giống hiện tại, tim đập nhanh hơn, không thể nói ra một câu, chỉ là nhìn trừng trừng Hạ Lai bị đẩy ra khỏi phòng giải phẫu. Không chỉ Trịnh Thiên Tắc quan tâm chết sống của Hạ Lai, Tưởng Tuyết Tùng cũng lộ ra vẻ mặt thân thiết, Quan Doãn và Kim Nhất Giai lại càng không cần phải nói, đều không để ý Tưởng Tuyết Tùng và vài vị lãnh đạo ở bên cạnh, trực tiếp việt vị về phía trước, xem xét thương tích của Hạ Lai.. Hạ Lai hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trắng bệch như tờ giấy. Tuy rằng không thấy một vết máu, nhưng giống như đã không có dấu hiệu sinh mạng. Trái tim Quan Doãn chìm đến đáy cốc, thân mình hơi choáng, suýt nữa đứng không vững té ngã xuống đất, chẳng lẽ mối tình đầu của hắn, Hạ Lai trẻ trung tốt đẹp thật sự hồng nhan bạc phận sao? Bác sĩ bất đắc dĩ lắc lắc đầu: - Chúng tôi đã cố gắng hết sức... Kim Nhất Giai vừa nghe, chỉ nói một câu: - Chị Lai... Liền hôn mê, Quan Doãn đưa tay đỡ cô, lệ rơi đầy mặt, trong lòng hò hét, Hạ Lai thật sự bỏ hắn mà đi rồi? Cô mới gần 23 tuổi, sang năm mới là năm tuổi lần thứ hai trong cuộc đời, cách sinh nhật 24 tuổi của cô còn không đến hai tháng, sinh nhật của cô là mười tám tháng giêng. Hồng nhan trong nháy mắt già, chớp mắt thơm hoa, nhưng dung nhan Hạ Lai chưa già, vẫn còn thanh xuân, lại ngọc nát hương tan, là việc thương tâm bi thảm nhất trong đời người, hay là Hạ Lai đúng như ông lão Dung nói tình thâm không thọ? Xưa nay mỹ nhân như danh tướng, không để nhân gian thấy đầu bạc... sâu trong đáy lòng Quan Doãn bỗng nhiên dâng lên một nỗi bi thương trước nay chưa có, nỗi đau như dao, từng nhát dao trong lòng, đau triệt đáy lòng, đau không thể nói, gần như khiến hắn không thể đứng thẳng, không thể hô hấp, nhưng hắn lại nhất định phải đứng thẳng, nhất định phải hô hấp, nếu hắn ngã, Kim Nhất Giai dựa vào hắn cũng sẽ ngã xuống. Hắn là đàn ông, càng đau khổ càng bị thương nặng, cũng nhất định phải ngoan cường đứng thẳng, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy hắn yếu đuối, không để người có ý đồ riêng cho là hắn có thể bị đánh bại. Hắn là Quan Doãn vĩnh viễn sẽ không bị người đánh bại đánh ngã! Chỉ có điều Quan Doãn kiên cường, hắn cũng chỉ là một người đàn ông 23 tuổi mà thôi, hắn một tay đỡ Kim Nhất Giai, một tay bắt lấy cánh tay Hạ Lai, tiếng nói đã khàn khàn, thanh âm đã run rẩy: - Hạ Lai... Chỉ một câu Hạ Lai, núi cao nước xa, âm dương cách trở, dường như thời gian bốn năm tốt đẹp nhất nhất hiện lên trước mắt, vết thương cũ của Quan Doãn chưa khỏi hẳn, đau lòng lại tới, giống như một thanh kiếm sắc đâm xuyên trái tim, tình cảm mấy năm, một năm mến nhau đau khổ, mơ mộng vô số lần, đều như vậy hóa thành một đám khói nhẹ tiêu tan... Hắn không cam lòng! - Phụt… Một ngụm máu tươi phun ra, tình cảm sâu đậm, tổn thương nghiêm trọng, tình thâm không thọ không chỉ là nói Hạ Lai, cũng là hắn nữa? Ý thức của Quan Doãn ngẩn ngơ một hồi, máu tươi đỏ sẫm mà nhìn thấy ghê người văng lên người Hạ Lai, có thể nói rằng, hắn và Hạ Lai từ nay về sau cũng huyết mạch liên kết rồi? Quan Doãn hộc máu, ngay tại chỗ chấn kinh mấy người Tưởng Tuyết Tùng. Tưởng Tuyết Tùng không để ý thân phận, tiến lên một bước đỡ Quan Doãn, trong mắt toát ra lo lắng và thân thiết: - Quan Doãn, cậu không sao chứ? Cậu đứa nhỏ này, sao có thể như vậy? Hạ Lai đi rồi, cậu lại có mệnh hệ gì, tôi sẽ thành tội nhân. Dưới tình thế cấp bách, sự quan tâm của Tưởng Tuyết Tùng đối với Quan Doãn, không còn là lãnh đạo yêu thương cấp dưới, mà là trưởng bối quan tâm vãn bối. Nhất là cách nói ông ta tự nhận mình thành tội nhân, thâm ý sâu sắc, tuy nhiên mấy người ở đây đều bị tình huống đột phát làm sợ ngây người, ai cũng không nghĩ kĩ. Mà ngay cả sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác cũng biến đổi lớn, Quan Doãn thật sự là một người trẻ tuổi có tình có nghĩa, một ngụm máu tươi này bao hàm bao nhiêu là cảm tình và bi thương. Hốc mắt Thôi Đồng và Lãnh Nhạc đồng thời ẩm ướt, Quan Doãn nếu gào khóc có lẽ sẽ không khiến người khác cảm thấy đau khổ kỳ lạ, nhưng hắn không khóc không hô, chỉ là không nói gì phun ra một ngụm máu tươi, khiến cho người khác cảm động lây, bị tình sâu nghĩa nặng của hắn cảm động. Thôi Đồng gật đầu, âm thầm tán thưởng Quan Doãn là một người đàn ông tốt trọng tình trọng nghĩa. Lãnh Nhạc lại khẽ lắc đầu, Quan Doãn cái gì cũng tốt, chỉ là quá xem trọng tình cảm, người trong quan trường, chung quy phải qua được ải tình, nếu không ngã vì vấn đề phụ nữ thì thật không đáng. Lãnh Thư đầu tiên là vì một ngụm máu tươi của Quan Doãn sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu, mới "Oa" một tiếng lên tiếng khóc lớn: - Quan Doãn, anh làm sao vậy Quan Doãn? Mặc kệ tất cả chạy tới, nước mắt đầy mặt, cả người run rẩy, đỡ lấy Quan Doãn, lấy ra khăn tay thay hắn lau máu tươi trên khóe miệng. Lãnh Thư vừa tràn trề khóc, Lãnh Nhạc lại bất đắc dĩ thầm than một tiếng, Hạ Lai vừa mất, với thiện cảm của Lãnh Thư với Quan Doãn, lại thêm Quan Doãn tình thâm, người con gái nào không thích? Lãnh Thư đừng rơi vào mới tốt, đường tình của Quan Doãn, chỉ sợ còn có gập ghềnh. Quan Doãn nhẹ nhàng đẩy Lãnh Thư ra: - Tôi không sao, cảm ơn cô, Lãnh Thư, phiền cô đỡ lấy Nhất Giai. Hắn đem Kim Nhất Giai ổn định qua một bên, trịnh trọng khác thường nói với Tưởng Tuyết Tùng - Bí thư Tưởng, xin cho phép tôi hộ tống Hạ Lai đi thành phố Yến, tôi muốn cùng cô ấy đi đến đoạn đường cuối cùng. - Nên, nên… Tưởng Tuyết Tùng quay đầu nói với Lãnh Nhạc - Cậu lập tức sắp xếp mấy chiếc xe, phái thêm vài người... - Không cần, cảm ơn ý tốt của bí thư Tưởng, tôi chỉ cần hai chiếc xe là được, do tôi cùng Nhất Giai, Bảo Gia bọn họ một đường hộ tống Hạ Lai về nhà là được, cô thích yên tĩnh, không thích người xa lạ đi cùng... Quan Doãn không nói được nữa, trong lòng đau đớn từng đợt co rút lại. - Đồng ý, đều đáp ứng cậu. Tưởng Tuyết Tùng liên tục đồng ý, ra hiệu Lãnh Nhạc lập tức sắp xếp. Lãnh Nhạc muốn nói cái gì, ngẫm nghĩ một chút, chỉ là lắc lắc đầu, bước chân nặng nề rời đi. Không bao lâu sắp xếp xong xuôi hai chiếc xe hơi, một chiếc xe tải lớn, có thể cho Hạ Lai nằm thẳng bên trong, ngoài ra còn có một chiếc xe có rèm che, Quan Doãn tự mình ra trận, muốn đưa Hạ Lai đi. Lưu Bảo Gia thương tích khá nhẹ, sau khi đưa đến bệnh viện liền tỉnh, nhưng thân thể vẫn suy yếu như cũ, bác sĩ đề nghị anh ta nằm trên giường nghỉ ngơi, anh ta làm sao đồng ý, giãy dụa đứng lên, cùng Lôi Tấn Lực, Lý Lý phải một đường cùng Quan Doãn đi tới thành phố Yến. Vài nhân viên hộ lý và bác sĩ đem Hạ Lai đặt lên xe tải, Kim Nhất Giai cũng tỉnh lại, chỉ có điều đờ đẫn lên xe, ngồi bên người Hạ Lai, Lãnh Thư cũng nhảy lên xe hơi, ngồi bên cạnh Kim Nhất Giai, Lãnh Nhạc muốn ngăn lại, thấy vẻ mặt Lãnh Thư buồn rầu, cuối cùng không có mở lời... Từ đầu đến cuối, Trịnh Thiên Tắc ở một bên không nói được một lời, chớp động đôi mắt vốn không lớn, càng không ngừng nhìn trên người Hạ Lai, dường như không tin sự thật Hạ Lai đã tử vong, hơn nữa ông ta còn vài lần quan sát vẻ mặt mấy hộ lý và bác sĩ, muốn từ trong đó tìm manh mối gì đó. Hạ Lai đã chết thật rồi? Trịnh Thiên Tắc không phải không tin Hạ Lai đã chết, mà là luôn cảm thấy sự tình có kỳ quái, giống như có chỗ nào thoát ly khỏi khống chế của ông ta, suy nghĩ kỹ rốt cuộc hiểu ra, đúng, chính là Hạ Lai từ lúc ngã xuống đến lúc đưa đến bệnh viện, lại đến lúc cấp cứu, ông ta đều chưa kịp nhúng tay, chẳng trách ông ta nhìn thế nào cũng cảm thấy sao mấy người hộ lý và bác sĩ lạ mắt, hẳn không phải là người của bệnh viện số một. Chẳng lẽ trong đó có lừa dối? - Bí thư Tưởng, có cần sắp xếp xe cảnh sát hộ tống một đoạn? Trịnh Thiên Tắc đột nhiên nảy ra một ý niệm trong đầu, khoảnh khắc lúc ô tô nổ máy, ông ta không do dự nữa, lập tức đề nghị Tưởng Tuyết Tùng. - Không cần, có Quan Doãn là được rồi. Tưởng Tuyết Tùng thản nhiên khoát tay chặn lại - Không nghe Quan Doãn nói, Hạ Lai không thích ồn ào à? Về Thành ủy, lập tức mở một hội nghị khẩn cấp, chuyện học viện Tiến Thủ, tôi muốn nghe báo cáo tỉ mỉ. Nói xong, ông ta ai cũng không để ý tới, mặt giận dữ bước đi. Đợi ô tô biến mất ở cửa bệnh viện, thói quen nghề nghiệp nhiều năm trên chiến tuyến ở công an dưỡng thành đột nhiên khiến Trịnh Thiên Tắc trong lòng kinh hoàng một trận, thừa dịp người khác không chú ý, ông ta xoay người qua một bên gọi một cú điện thoại. Nói chuyện điện thoại xong mới chú ý tới cách đó không xa, ánh mắt Thôi Đồng giống như hai thỏi băng trong trời đông giá rét, gắt gao nhìn chăm chăm vào ông ta, lập tức khiến ông ta không tự chủ được giật mình một cái. Theo đám người Quan Doãn rời đi, bệnh viện lại khôi phục tĩnh lặng, nhưng một tràng gió lốc khác, đang ở thế không thể đỡ, trên hội nghị Thành ủy nhanh chóng nổi lên thành hình, thế cục thành phố Hoàng Lương, mưa gió sắp đến, sấm sét vang dội.