Quan Vận

Chương 184 : Ào ào vũ bão

Hạ Lai được đưa lên xe cứu thương, khẩn cấp đưa đến bệnh viện, Lưu Bảo Gia cũng được đưa lên xe cứu thương, Kim Nhất Giai, Lôi Tấn Lực và Lý Lý đi cùng, Quan Doãn ở lại, phối hợp cảnh sát điều tra. Lãnh Thư cũng ở lại, cô phải ở bên cạnh Quan Doãn. So với Kim Nhất Giai khóc đến chết đi sống lại, Lãnh Thư lúc này ngược lại tỉnh táo khác thường, mím chặc đôi môi, ánh mắt kiên định, vẻ mặt cũng vô cùng cứng rắn, cô lặng yên ở bên cạnh Quan Doãn, không nói lời nào, chỉ lấy sự tồn tại lặng lẽ để biểu hiện sự quan tâm của cô với Quan Doãn. Báo cảnh sát không ra quân, hiện tại xảy ra mạng người, cảnh sát mới khoan thai đến chậm, lực khống chế của họ Trịnh với hệ thống công an, quả thực rất lớn. Cảnh sát tiến đến phụ trách điều tra cũng họ Trịnh, kêu Trịnh Hàn, khoảng 30 tuổi, để tóc húi cua, ngạo mạn giống như đồ khờ khạo, là đội trưởng chi đội hình sự phân cục Lâm Giai. Vốn dĩ ra quân phải là đồn công an cảnh sát nhân dân, nhưng cảnh sát nhân dân chậm chạp không có ra quân, đợi khi lại có điện thoại báo cảnh sát, thì biến thành án mạng, Trịnh Hàn vừa nghe nói là học viện Tiến Thủ xảy ra chuyện, liền không nói hai lời tự mình hành động. Học viện Tiến Thủ là nơi nào? Là căn cứ nhân tài ở thành phố Hoàng Lương của họ Trịnh, cũng có người dám gây rối? Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác ở thành phố Hoàng Lương nhiều năm, ngay từ đầu đều muốn lấy học viện Tiến Thủ khai đao, cuối cùng đều lại thu tay về. Vì sao? Còn không phải thiếu chút nữa bị học viện Tiến Thủ cắn tay. Trịnh Hàn cho rằng gây rối ở học viện Tiến Thủ không phải họ Thôi thì là họ Vương, không nghĩ tới, là một tiểu tử thối không biết xuất hiện từ đâu, chẳng những ông ta không biết, hơn nữa rõ ràng còn không phải người Hoàng Lương. Khiến cho ông ta trên cao nhìn xuống nhìn Quan Doãn, lại từ trong lỗ mũi hừ ra một câu: - Quan Doãn? Cậu là đơn vị nào? Tại sao ở học viện Tiến Thủ gây rối? Quan Doãn hiện tại lòng nóng như lửa đốt, không rảnh đếm xỉa tới Trịnh Hàn mắt chó xem thường người, nhưng không ứng phó ông ta vài câu, ông ta sẽ không thả hắn đi, hắn trước kia ở huyện Khổng luôn luôn ôn hòa, nhưng hôm nay, hắn biết ôn hòa chỉ có thể đối với người có tư cách, đối với một số loại hàng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không thể dùng màu sắc giả. - Tôi là Quan Doãn Phó chánh văn phòng Huyện ủy huyện Khổng kiêm Trưởng phòng phòng Thư ký. Quan Doãn mới mở miệng liền không lưu tình chút nào đả kích dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của Trịnh Hàn - Đội trưởng Trịnh, tôi đến học viện Tiến Thủ vì cứu người. Tại sao lại là làm loạn? Ông không hỏi xanh đỏ đen trắng liền vu oan cán bộ quốc gia, ông có mục đích gì? - Cậu... Trịnh Hàn ở Hoàng Lương luôn luôn tự xưng là một nhân vật, thân là thành viên ba dòng họ lớn, bối cảnh vững chắc, lại có quyền trong tay, khó tránh khỏi vênh váo tự đắc, không ngờ Quan Doãn trước mặt mới 20 đến tuổi cũng là phó phòng, khiến cho trong lòng của hắn không phục, lại bị khí thế Quan Doãn bức ép, lập tức nổi trận lôi đình - Ở huyện phía dưới tới? Cấp bậc ở huyện có thể gọi là cấp bậc? Không tính, ở chỗ này của tôi, cậu là Chủ tịch huyện cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu! Đi. Dẫn đi! Trên đường Trịnh Hàn đã đại khái hiểu được chuyện đã xảy ra, biết sự tình hôm nay dính đến một phóng viên tòa soạn báo cấp quốc gia. Sự tình có thể sẽ làm lớn, hiện tại nhất định phải hết mọi khả năng đem sự tình áp chế trước. Ông ta vừa rồi đã nói chuyện điện thoại cùng Trịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc chỉ thị, mặc kệ dính đến ai, trước khống chế rồi nói sau. - Đợi một chút, Trịnh Hàn, ông muốn bắt anh ta, ông có biết anh ta rốt cuộc là người nào không? Lãnh Thư bước về trước một bước, chắn trước mặt Quan Doãn. - Tôi quản hắn là ai, cũng không cần biết cô là ai, cô cũng chạy không thoát, hết thảy mang đi. Trịnh Hàn vung tay lên, không kiên nhẫn nói - Tôi đối với các người khách khí, các người phải biết cân nhắc, lại làm loạn, thì còng tay các người. - Có bản lĩnh ông còng tay tôi. Lãnh Thư cũng tức giận, khuôn mặt nhỏ cứng lại, lạnh như băng. - Còng tay tôi, có tin tôi một cuộc điện thoại khiến cho ông thả người, còn phải chịu nhận lỗi hay không? - Cô là ai? Trịnh Hàn nheo mắt, cười xem thường. - Nói dối cũng đừng nói quá lố, ở thành phố Hoàng Lương, ai có thể một cuộc điện thoại khiến cho tôi thả người? Cục trưởng Trịnh? Chủ tịch thành phố Hô Diên hay là bí thư Tưởng? Trừ ba người trên, nếu không, chính là Trưởng ban thư ký Thành ủy. Lãnh Nhạc, cũng không nhất định có tác dụng. Một câu khiến Lãnh Thư vừa tức vừa vội, Quan Doãn thấy thế, nhẹ nhàng đem cô kéo qua một bên, thì thầm vài câu, vẻ mặt Lãnh Thư kinh ngạc: - Thật sự khả thi? - Cũng phải thử một lần. - Được, tôi nghe cô. Trịnh Hàn ngạc nhiên nhìn Quan Doãn và Lãnh Thư thực sự lên xe, ông ta liền yên tâm, qua một bên gọi mấy cuộc điện thoại, lại gặp người học viện Tiến Thủ, sau đó lên xe phía trước dẫn đường, áp giải Quan Doãn và Lãnh Thư về cục. Dọc đường Trịnh Hàn điện thoại không ngừng, không ngừng nhận chỉ thị, nửa giờ sau đã trở về thành phố, lái vào phân cục Lâm Giai. Vừa mới dừng xe, liền nhìn thấy cục trưởng phân cục Diệp Lôi Hàm vẻ mặt khẩn trương từ lầu hai chạy xuống dưới, bước nhanh không ngừng, không đợi Trịnh Hàn xuống xe, liền đi tới trước xe. Trịnh Hàn còn buồn bực, Diệp Lôi Hàm tuy rằng bình thường đối với ông ta cũng không tệ lắm, nhưng cũng không đến nỗi tự mình xuống lầu nghênh đón, thân phận của ông ta còn không có phát triển cao đến trình độ kinh động cục trưởng ra mặt, liền vội xuống xe, tính làm ra vẻ. Vừa mở cửa, chợt nghe Diệp Lôi Hàm cấp bách khó nhịn nổi hỏi: - Cậu bắt ai? - Không ai, chính là hai người nam nữ tìm cớ gây chuyện. Trịnh Hàn trả lời rất có trình độ, tìm cớ gây chuyện có thể là tạm giam trị an, cũng có thể lấy hình phạt tìm cớ gây chuyện sự mà tạm giam, là một cách nói vừa nặng vừa nhẹ. - Không ai? Càn quấy! Diệp Lôi Hàm sắc mặt biến đổi - Vừa rồi đã có hai cuộc điện thoại gọi tới trên bàn của tôi, cậu muốn hại chết tôi có phải hay không? - Hai cuộc điện thoại? Là điện thoại của ai? Trịnh hàn hời hợt nói nói. - Hai người kia ở học viện Tiến Thủ gây rối, điện thoại của ai cũng không tác dụng. Diệp Lôi Hàm sắp bị Trịnh Hàn kiêu ngạo, ngông cuồng làm cho tức giận đến giơ chân: - Cú điện thoại đầu tiên là điện thoại của Trưởng ban thư ký Lãnh. - Trưởng ban thư ký Lãnh à... Trịnh Hàn kéo dài âm điệu, ánh mắt lộ ra ý khinh thường - Cục trưởng Diệp tùy tiện ứng phó vài câu là được rồi. Ứng phó? Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy dễ ứng phó? Diệp Lôi Hàm hận không thể một bạt tai đánh lên mặt Trịnh Hàn, nhưng vẫn là nhịn không được, y là cục trưởng không giả, lại không thể trêu vào Trịnh Hàn một thành viên họ Trịnh. - Bí thư Thôi gọi tới cuộc điện thoại thứ hai. - Phó bí thư Thôi Đồng? Trịnh Hàn rốt cục thay đổi sắc mặt - Thôi Đồng tại sao biết hai người kia? - Hai người kia? Cậu ngay cả hai người kia rốt cuộc là ai còn không biết lại dám bắt người, Trịnh Hàn, đầu óc chính trị của cậu đi đâu? Hai người kia, một người là Quan Doãn, một người tên là Lãnh Thư, Lãnh Thư là cháu gái Trưởng ban thư ký Lãnh, Quan Doãn là… - Quan Doãn là Phó chủ nhiệm Huyện ủy huyện Khổng, từ huyện phía dưới tới, chưa thấy qua cảnh đời gì ... Trịnh Hàn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. - Chưa thấy qua cảnh đời gì? Diệp Lôi Hàm gần như cũng bị Trịnh Hàn tức nổ phổi, vừa rồi giọng điệu Thôi Đồng rất nghiêm khắc, ông ta thiếu chút nữa bị Thôi Đồng giáo huấn tìm không thấy nam bắc, Trịnh Hàn cho ông ta chọc phải một thân phiền phức, lại giống như người không có chuyện gì, một kẻ dở hơi - Quan Doãn ở tại phòng bệnh cán bộ cao cấp bệnh viện số một thành phố, chính là phó bí thư Thôi tự mình gọi điện thoại yêu cầu bệnh viện số một thành phố việc đặc biệt làm theo cách đặc biệt. Lần này trong lòng Trịnh Hàn không còn bạo dạn nữa, ông ta là một thành viên họ Trịnh không giả, nhưng họ Trịnh ở trước mặt họ Thôi to lớn, vẫn là thực lực không đủ, huống chi thái độ làm người của Thôi Đồng ở thành phố Hoàng Lương không người không biết, nổi danh giết người trong lúc vô hình, có khi giáp mặt với anh cười tủm tỉm nói chuyện, quay người lại sẽ đem anh cắt chức điều tra. - Quan Doãn rốt cuộc là ai? Trịnh Hàn ý thức được bắt nhầm người, nhưng vẫn là không chịu chịu thua, - Cho dù phó bí thư Thôi gọi điện thoại cũng không được, hắn là kẻ khả nghi tìm cớ gây chuyện ở học viện Tiến Thủ... Nói một nửa, điện thoại Diệp Lôi Hàm lại vang lên, vừa thấy điện báo, ông ta vội vàng ra hiệu Trịnh Hàn đừng nói chuyện, vội cung kính tiếp nghe điện thoại - Trưởng ban thư ký, tôi là Diệp Lôi Hàm. - Đồng chí Diệp Lôi Hàm! Giọng Lạnh Nhạc uy nghiêm mà lạnh lùng truyền đến - Tiếp chỉ thị khẩn cấp mới nhất của bí thư Tưởng, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy suốt đêm họp nghiên cứu vấn đề điều đồng chí Quan Doãn vào phòng Thư ký văn phòng tổng hợp Thành ủy, sáng mai sẽ có công văn chính thức. Do đó thông báo! Nói vừa xong, không đợi Diệp Lôi Hàm nói câu nào, liền trực tiếp cúp máy! Diệp Lôi Hàm tay nắm điện thoại đều run nhè nhẹ rồi, Quan Doãn rốt cuộc là thần thánh phương nào, kinh động đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy họp suốt đêm nghiên cứu điều động hắn, còn do bí thư Tưởng tự mình chỉ thị Trưởng ban thư ký Thành ủy gọi điện thoại tới thông báo, ngụ ý không cần nói cũng biết, nếu quả thật dám giữ lại Quan Doãn, sáng mai Ban tổ chức cán bộ Thành ủy công bố bổ nhiệm, ông ta đã có thể chịu không nổi rồi. Dám bắt nhân vật trọng yếu mà Tưởng bí thư tự mình chỉ thị phải suốt đêm nghiên cứu bổ nhiệm, chính là hoàn toàn ngang nhiên chống đối tinh thần chỉ thị của bí thư Tưởng rồi! Bỗng nhiên, Diệp Lôi Hàm nhớ tới tin đồn bí thư Tưởng sắp thay đổi thư ký, nhân vật có thể làm cho bí thư Tưởng tốn công tốn sức không tiếc lấy Ban tổ chức cán bộ Thành ủy công bố bổ nhiệm cũng muốn bảo vệ, hay chính là người được chọn làm thư ký được bí thư Tưởng thưởng thức nhất trong truyền thuyết? - Lập tức thả người! Diệp Lôi Hàm kinh hãi đến nỗi da đầu run lên, quát Trịnh Hàn. - Cục trưởng Diệp, chuyện này... Đây cũng quá khốn kiếp rồi? Trịnh Hàn cảm thấy trên mặt không ánh sáng, không cam tâm nói một câu. - Khốn kiếp cái đầu của cậu! Nếu không thả người, tôi cắt chức cậu! Diệp Lôi Hàm giận tím mặt, đột nhiên mở ra cửa xe cảnh sát giam giữ Quan Doãn và Lãnh Thư... - Rất xin lỗi, Quan Doãn, Lãnh Thư, tôi là Diệp Lôi Hàm cục trưởng phân cục Lâm Giai, chuyện vừa rồi là Trịnh Hàn làm việc bất lợi, bắt lộn người, tôi thay mặt anh ta, đại diện phân cục Lâm Giai chân thành xin lỗi hai người! Quan Doãn và Lãnh Thư xuống xe, hắn trấn tĩnh bắt tay Diệp Lôi Hàm: - Cảm ơn cục trưởng Diệp, đội trưởng Trịnh có phải phải bắt lộn người hay không, về sau sẽ điều tra rõ ràng, tôi cùng Lãnh Thư còn muốn khẩn trương đến bệnh viện thăm hỏi người bị thương. Cố nén đau khổ, Quan Doãn không có toát ra vẻ mặt khổ sở, Hạ Lai sống chết chưa biết, hắn bị Trịnh Hàn mời đến phân cục, món nợ này, về sau ngay cả phần lời nhất định phải gộp lại trả lại gấp bội, còn có họ Trịnh ở Hoàng Lương, từ nay về sau và hắn không đội trời chung! Thù này không báo, thề không làm người. - Mặt khác tôi nhắc cục trưởng Diệp một tiếng, hôm nay người nhảy lầu bị thương ở học viện Tiến Thủ họ Hạ, là thiên kim của Hạ Đức Trường - Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy! Quan Doãn ném xuống một câu nói có âm điệu mạnh mẽ - Làm như thế nào điều tra chân tướng của sự việc, cục trưởng Diệp quyết định đi. Nói vừa xong, hắn và Lãnh Thư xoay người rời đi, vứt lại Trịnh Hàn trợn mắt há hốc mồm và Diệp Lôi Hàm nghẹn họng nhìn trân trối, nghênh ngang rời đi. Lúc trên đường đến, Quan Doãn trong xe gọi điện thoại cho Thôi Đồng, hắn đánh cuộc chính là Thôi Đồng nếu chủ động ra mặt giúp hắn sắp xếp phòng bệnh cán bộ cao cấp, chắc chắn sẽ không đối với việc hắn bị bắt ngồi yên không quan tâm đến, chủ yếu cũng là hắn muốn cho Thôi Đồng trước tiên tham gia sự kiện học viện Tiến Thủ, thân là nhân vật đại biểu họ Thôi, nhất định sẽ coi căn cứ nhân tài họ Trịnh ở Hoàng Lương là cái đinh trong mắt. Quan Doãn nếu đúng là không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền đảo loạn thế cục Hoàng Lương, khiến Thành ủy vốn đã vì việc điều động của Lý Dật Phong và Lãnh Phong mà lay động bất ổn, lần nữa ào ào vũ bão!