Quan Vận

Chương 183 : Sai lầm lớn

Cho dù cách khá xa, Quan Doãn và Kim Nhất Giai vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, rõ ràng là Hạ Lai! Thật đúng là hạ lai! Trên lầu gió lớn, gió lạnh thổi bay tóc dài của Hạ Lai, tung bay phập phồng, giống như một cảnh trong mơ không chân thực... nhưng lại là ác mộng. Quan Doãn và Kim Nhất Giai nhìn nhau, lòng tràn đầy hoảng sợ, theo đám người bước nhanh về phía trước, không tới vài bước liền đi tới dưới lầu dạy học, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hạ Lai đã ngồi ở rìa cửa sổ, ánh mắt hoảng sợ, thần sắc khủng hoảng, còn bất chợt quay đầu lại nhìn xung quanh, giống như có người đuổi theo phía sau. Tuy nhiên áo cô chỉnh tề, trên mặt và trên người cũng không thấy vết thương, chỉ có điều chẳng biết tại sao kinh hãi đến nỗi dung mạo thất sắc, chẳng lẽ là bị uy hiếp? Quan Doãn ba bước cũng thành hai bước đến dưới lầu, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lai, khoảng cách ba tầng lầu, nhưng cách hơn mười mấy mét, có thể thấy rõ bi thương và tuyệt vọng trên mặt Hạ Lai, lại xa xôi giống như cách trăm núi ngàn sông. - Hạ Lai! Quan Doãn khẩn trương, hô to ra tiếng, - Anh đến đây, em đừng làm chuyện điên rồ. - Hạ Lai... Âm thanh của Kim Nhất Giai đã kèm theo khóc nức nở, - Chị làm cái gì vậy? Mau xuống đây, chị đừng làm em sợ. Hạ Lai nghe được âm thanh quen thuộc, ánh mắt lập tức sáng rực, ánh mắt rơi xuống trên người Quan Doãn, đầu tiên là vui vẻ, lại rơi xuống trên người Kim Nhất Giai, thì là kinh ngạc, cô phất tay với Quan Doãn và Kim Nhất Giai, dùng hết sức nói: - Quan Doãn, Nhất Giai, mọi người rốt cuộc đã tới, tôi cho rằng tôi sẽ không còn được gặp lại mọi người... Lời còn chưa dứt, đã khóc không thành tiếng. Hạ Lai đau buồn khóc, liền như lá rụng trong gió, nháy mắt đánh trúng vào lòng Quan Doãn, hắn và Hạ Lai mến nhau bốn năm, đã trải qua một đoạn thời gian gian nan ở hai đầu nỗi nhớ mà đau khổ chờ đợi. Nếu như nói tình cảm giữa hắn và Hạ Lai có thể dễ dàng bỏ qua, tuyệt đối là lừa mình dối người. Giữa hắn và Kim Nhất Giai là có cảm tình, cũng thích, nhưng tình cảm không có trải qua khó khăn sẽ không trưởng thành, có lẽ một lần sóng gió sẽ chết non. Nhưng tình yêu với Hạ Lai, cho đến lúc này giờ phút này hắn mới ý thức được đã xâm nhập xương tủy, giống như tình thân hoàn toàn không thể dứt bỏ, cũng không có khả năng dứt bỏ. Hạ Lai nhu nhược khóc rống, khiến hắn nhớ tới năm tháng cùng Hạ Lai mến nhau và chờ đợi, lòng như đao cắt. - Hạ Lai, em chờ đó, anh lập tức đi lên cứu em! Quan Doãn ngoài đau khổ, vẫn giữ vững đầy đủ tỉnh táo. Mặc dù nói không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này tình thế nguy cấp, chẳng thể nghĩ nhiều, vẫn là cứu người quan trọng hơn. Quan Doãn tách khỏi đám người, sắp vọt vào lầu dạy học cứu người. Mới đi hai bước, tình thế đột nhiên biến đổi. - A! Ngươi không được qua đây! Tiếng Hạ Lai hoảng sợ từ trên lầu truyền đến, giống như gió lạnh xuyên thủng trái tim Quan Doãn, đau đến thấu xương, lạnh đến kinh hoảng. Quan Doãn ngừng bước, quay lại liền thấy, trong cửa sổ lầu ba bóng người chợt lóe, một người đàn ông để tóc chải ngược phía sau, mặc đồ tây đeo caravat, tầm 30 tuổi lách mình đi đến phía sau Hạ Lai! Người tới trông như thế nào, bởi vì gã trốn ở phía sau Hạ Lai, Quan Doãn thấy không rõ lắm, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên tay phải người tới có một khối vết thương vô cùng bắt mắt, sở dĩ cách khá xa còn có thể thấy rõ, không chỉ là bởi vì ánh mắt Quan Doãn tốt, cũng bởi vì vết thương của gã ta rõ ràng là dấu răng. Bị một phụ nữ cắn lên tay, lâu năm tháng dài cũng biến mất. Vẫn ngưng kết thành sẹo, có thể tưởng tượng một ngụm cắn lúc đó là hận thấu xương như thế nào! Hạ Lai tránh né người phía sau như trốn tránh ôn dịch, sợ hãi kêu liên tục: - Ông không được qua đây, ông tới nữa tôi liền nhảy xuống. - Có gan cô cứ nhảy, đừng dọa người, bộ dáng nhu nhược này của cô, vừa nhìn là không phải là người mãnh liệt, dám nhảy mới là lạ! Lời đàn ông có vết thương vừa nói chính là đặc sệt giọng bản địa Hoàng Lương, giọng mũi rất nặng, giống như bị cảm nặng, hơn nữa tiếng nói còn hơi khàn khàn, - Đừng giả bộ liệt nữ trinh tiết nữa, cô tỉnh lại đi, nhanh chóng theo tôi trở về, tôi sẽ đối xử tử tế vói cô, ha ha... Người đàn ông có vết thương cười hô hố giống như một trận cuồng phong, chấn động khiến Quan Doãn giận không kềm được, muốn hận Hạ Lai lại không hận nổi, Hạ Lai thiện lương mà yếu đuối, cô đến học viện Tiến Thủ điều tra ngầm, nhất định sờ trúng chộ địa lôi, hiện tại dẫn tới bắn ngược mãnh liệt, đối phương là muốn ăn tươi nuốt sống cô rồi. Quan Doãn rốt cuộc nên hận ai? Là hận Hạ Đức Trường vô sỉ hay là Hạ Lai khờ dại? Hay là người đàn ông có vết thương kiêu ngạo, ngông cuồng? Hắn đều hận! - Dừng tay! Quan Doãn biết rằng lên lầu cũng không còn kịp rồi, liền dừng bước, hướng trên lầu nổi giận gầm lên một tiếng. Đối phương rất thông minh núp ở sau lưng, không cho Quan Doãn nhìn thấy mặt ông ta, u ám trả lời một câu: - Cậu là cái thứ gì? Dám rống với tôi, Hạ Lai có phải là bạn gái của cậu hay không? Có bản lĩnh cậu lên đây, xem tôi không phế cậu đi! Tới địa bàn của tôi còn dám kiêu ngạo, tiểu tử, cậu thật sự là chán sống rồi. Nói cho cậu biết, toàn bộ thành phố Hoàng Lương không ai dám động một đầu ngón tay Tiến Thủ, ngay cả Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác cũng không bản lĩnh! Nói vừa xong, ông ta vươn nanh vuốt ma quỷ chộp tới Hạ Lai. Hạ Lai tính tình quả thật nhu nhược, nếu không cô cũng sẽ không bị Hạ Đức Trường nghiêm quản hơn một năm mới đến huyện Khổng thăm Quan Doãn một lần, nhưng một người cả đời tính cách nhu nhược, cũng không chứng minh cả đời không có một hai lần có thời khắc lóng lánh tia sáng... Hạ Lai đau khổ kêu một tiếng: - Quan Doãn, nhớ rõ em đã từng yêu anh! Vừa nói xong, Hạ Lai giống như một mảnh lá rụng từ lầu ba nhảy xuống, tóc dài tung bay, làn váy bay lên, gương mặt thanh xuân trên không trung lướt qua một đường cong duyên dáng, chỉ một cái chớp mắt, một cái chớp mắt trở thành vĩnh viễn. "Bùm" một tiếng, Hạ Lai rớt vào bụi bậm, rơi trên bãi cỏ trước lầu. Cho dù trên bãi cỏ có một tầng cỏ xanh, nhưng độ cao của lầu ba có độ chênh lệch gần mười mét, mặt cỏ có xốp, cũng là bãi cỏ mùa đông, huống chi bãi cỏ đã hoang vu, cỏ dại khô héo trải dài. Hạ Lai nặng nề ngã trên mặt đất, cả hô một tiếng cũng không có phát ra, hai mắt nhắm nghiền, không biết sống chết. - Hạ Lai... Quan Doãn và Kim Nhất Giai đau triệt tim phổi cùng lúc gào to một tiếng, đồng thời lao thẳng tới. Đàn ông có vết thương trên lầu thấy tình thế không ổn, nhanh chóng xoay người rời đi, vừa đi ra cửa phòng, đúng lúc gặp ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý nơi ngõ hẹp. Người đàn ông có vết thương cũng không nhận ra Lưu Bảo Gia, còn tưởng rằng mấy người là học sinh, lơ đễnh, khi đang muốn sát bên người Lưu Bảo Gia đi qua, Lưu Bảo Gia đột nhiên xuất thủ. Lưu Bảo Gia vẫn không biết trong phòng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta vừa mới nghe được tiếng Hạ Lai, gặp người đàn ông có vết thương vẻ mặt kích động, hành động vội vàng, thì biết đã xảy ra chuyện, trong lòng tức giận, làm sao còn có thể thủ hạ lưu tình —— người dàn ông có vết thương vừa xê dịch người với anh ta, anh ta quay lại đá một cước vào lưng người đàn ông có vết thương. Một cước này dùng toàn lực, Lưu Bảo Gia từ trước đến nay nổi tiếng đánh người tàn nhẫn, huống chi lúc này đây trong lòng anh ta nổi giận, tuy rằng Hạ Lai không phải chị dâu anh ta lựa chọn, nhưng Hạ Lai dù sao cũng là bạn gái chính quy duy nhất của Quan Doãn, ai dám động đến một ngón tay Hạ Lai, không khác gì động tới Quan Doãn. Ai dám động đến Quan Doãn, chính là động đến mạng của Lưu Bảo Gia! Một cước đá trúng, người đàn ông có vết thương vội vàng không kịp chuẩn bị, thân mình bay về phía trước hơn mười mét, sau khi té ngã trên đất, lại trượt về phía trước vài mét, "bốp" một tiếng, đầu đụng vào trên tường mới ngừng lại được. Chỉ một cước, đã bị đá đến thất điên bát đảo, người đàn ông có vết thương đúng là kiên cường, không ngờ không có hôn mê, lung la lung lay lại đứng lên, vẻ mặt hung ác xông tới đánh Lưu Bảo Gia: - Dám đánh ông đây? Tao giết chết mày! Khi nói chuyện, lại có mấy người từ trong phòng vọt ra, tổng cộng hơn năm sáu người, tụ hợp một chỗ với người đàn ông có vết thương, hùng hổ xông tới ba người Lưu Bảo Gia. Ba người Lưu Bảo Gia không hề sợ hãi, tuy rằng Hoàng Lương không phải huyện Khổng, nhưng quan niệm của Lưu Bảo Gia chính là không sợ ác độc không sợ loạn, ba người trong nháy mắt, đội vô địch lập tức tạo thành đội ngũ, nghênh đón. Sau một phen hỗn loạn, Lưu Bảo Gia cả người bị thương, Lôi Tấn Lực vết thương chồng chất, Lý Lý mặt mũi bầm dập, đối phương quá nhiều người, đánh ngã năm sáu tên, lại tuôn ra mười mấy, dù sao cũng là ở trong đại bản doanh đối phương, bất kể là thiên thời địa lợi cũng không chiếm ưu thế, nếu không phải đội vô địch ba người luyện tập nhiều năm, dưới vài hiệp, sớm đã bị đánh bò dưới đất rồi. Mặc dù đối phương người đông thế mạnh, Lưu Bảo Gia vẫn là bắt được cơ hội, liều mạng trả giá chịu sự tấn công phía sau, lại đả thương nặng người đàn ông có vết thương —— chặt đứt hai ngón tay hai xương sườn của ông ta, còn thiếu chút nữa đánh mù một con mắt ông ta! Cách đánh hung hãn và không sợ chết của Lưu Bảo Gia, khiến cho đám người học viện Tiến Thủ dù người đông thế mạnh cũng vì thế mà sợ hãi. Nếu không phải dưới lầu truyền đến tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương, ba người Lưu Bảo Gia sẽ huyết chiến đến cùng, tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương đồng thời vang lên, liền chứng minh có chuyện lớn xảy ra, người đàn ông có vết thương vung tay lên, tạm thời ngưng chiến, ông ta tuy rằng bị thương rất nặng, trong miệng còn trào ra máu tươi, trên đầu cũng là máu tươi ứa ra, nhưng vẫn như cũ vô cùng dũng mãnh nói: - Cậu là ai? Hoàng Lương không có người như vậy, cậu không phải người Hoàng Lương. Tiểu tử, tôi nhớ kỹ cậu rồi. Hôm nay không đánh chết được cậu, về sau đừng đến Hoàng Lương, tới một lần, tôi phế cậu một lần. - Ông cũng nhớ kỹ, tôi gọi là Lưu Bảo Gia, anh em của tôi là Lôi Tấn Lực và Lý Lý, chúng tôi cũng không phải người thành phố Hoàng Lương, nhưng tôi cũng nói cho ông biết, thành phố Hoàng Lương sau này cũng sẽ khuất phục dưới tay ba anh em chúng tôi! Còn ông, tôi cũng nhớ kỹ ông rồi, hôm nay không phế đi ông, một ngày nào đó, tôi khiến ông quỳ rạp xuống dưới chân của tôi, tôi nhổ sạch răng chó của ông, đánh gãy chân chó của ông... - Ha ha, thực con mẹ nó có khí thế, Lưu Bảo Gia... Được, tôi nhớ kỹ tên này rồi, lần sau gặp mặt, không phải cậu chết chính là tôi sống! Người đàn ông có vết thương vội vã đi xử lý giải quyết tốt hậu quả việc của Hạ Lai, sự tình làm lớn rồi, cuối cùng phải có một lời giải thích mới có thể vượt qua cửa ải, chẳng quan tâm cùng Lưu Bảo Gia giằng co, vội vàng rời đi. Ba người Lưu Bảo Gia đều bị thương không nhẹ, cũng may còn có thể đi, ba người anh em chịu đựng đau đớn, dắt nhau đỡ xuống lầu, vừa đến dưới lầu, thấy Hạ Lai đã bị đặt lên xe cứu thương, Kim Nhất Giai đã khóc đến chết đi sống lại, chỉ có Quan Doãn còn cắn chặt khớp hàm nỗ lực chống đỡ, trong nháy mắt Lưu Bảo Gia trong lòng phát ra lửa giận cao ngất, quay đầu lại nhìn lầu dạy học học viện Tiến Thủ một cái, trong lòng thề, nếu một ngày kia không hủy được học viện Tiến Thủ, anh ta sẽ không xứng kêu Quan Doãn một tiếng anh Quan! Dưới sự phẫn nộ, hơn nữa thương tích quá nặng, Lưu Bảo Gia đánh nhau vô số lần, lần đầu tiên trước mắt tối sầm té xỉu trên đất. So với Lưu Bảo Gia vì phẫn nộ trong lòng mà hôn mê, Quan Doãn là người tỉnh táo nhất trong đám người, hắn đã không còn phẫn nộ và bi thương, lúc vừa rồi, hắn đã bước đầu biết được, học viện Tiến Thủ đúng là căn cứ họ Trịnh, lại liên tưởng đến thái độ của Trịnh Thiên Tắc đối với hắn lúc giằng co với Hạ Đức Trường, trong lòng của hắn chỉ có một ý niệm đang không ngừng vọng lại, đừng để cho hắn điều đến Thành ủy, một khi hắn đảm nhiệm thư kí số một Thành ủy, họ Trịnh, sẽ là bàn đạp thứ nhất của hắn ở thành phố Hoàng Lương!